Đọc truyện Ông xã là phúc hắc đại nhân – Chương 24.2
Khang Duật không chỉ cao hơn, còn mọc râu, cũng tới tuổi nên mọc râu rồi, có điều mấy cọng râu mới nhú lên này, hơi dày quá, còn hơi cứng, làm cho cả người hắn không được thoải mái, thật ra hắn là người da bóng thịt mềm, mấy cọng râu kia lại nhọn, hắn cứ cảm thấy ngứa miết, cứ muốn gãi, cái này thật ra cũng liên quan tới con mà hắn cầm tinh – con khỉ vò đầu bứt tai.
Nhịn không được, hắn muốn cạo sạch luôn.
Bác Trầm khuyên hắn “Đừng cạo, để cho nó dài, bây giờ không cạo được, càng cạo càng cứng, càng cạo càng thô, mày cũng không muốn thành đầu gấu làm vợ mày sợ chạy đi.”
Tôi ngồi bên cười khanh khách.
Khang Duật liếc tôi một cái, oán giận nói với bác Trầm “Khó chịu!!”
“Khó chịu cái gì, đàn ông mọc râu là chuyện đương nhiên, nhịn đi, đừng nói bác không nhắc mày, vợ mày sợ bỏ chạy thì mày đuổi theo không kịp đâu!!” bác Trầm lấy dao cạo râu khỏi tay Khang Duật, đột nhiên liếc tôi một cái, sau đó nháy nháy mắt với Khang Duật “Nói nữa, nhìn vợ mày xem, trắng trẻo mịn màng, mấy cọng râu này nếu cứng hơn, mày cũng không sợ đâm vào người ta.”
Cái gì…có ý gì?
Râu hắn cứng hay không, cùng với đâm vào tôi có liên quan gì?
Khang Duật gãi gãi cái cằm đầy râu, tầm mắt lại chuyển về phía tôi, nhìn tôi như đang nghiên cứu hết nửa ngày, sau đó thở dài nói “Được, cháu nhịn!!”
“Vậy được rồi!!” bác Trầm vỗ mạnh bả vai Khang Duật.
Tôi đột nhiên phát hiện, hai người nói chuyện với nhau, tôi nghe như lọt vào sương mù.
“Để bác đưa mày chai nước Kim Lũ Mai(1), bôi lên trên đó, dễ chịu hơn chút, qua vài ngày là hết thôi.” bác Trầm bày ra giọng điệu người từng trải.
“Dạ!” Khang Duật trả lời.
Bác Trầm thu gom dao cạo râu lại, chuẩn bị ra ngoài “Bác đi nhảy, hai đứa bay chơi đi!” đi tới cửa lại quay đầu lại liếc nhìn tôi thật quỷ dị, sau đó tầm mắt lại dời về phía Khang Duật, nói bâng quơ lại như cảnh báo với Khang Duật “Đừng chơi lửa quá mức!”
Sao tôi cứ cảm thấy trong lời nói của bác Trầm có ẩn ý đâu?
“Được rồi, dì Trương còn chờ bác kìa, bác mới đừng chơi quá mức!!”
Bác Trầm mắng một câu “Thằng nhóc này!!”
Nói xong, ông lắc la lắc lư bỏ đi.
Bác Trầm vừa đi, tôi nhịn không được hỏi “Cậu với bác Trầm nói gì mà bí hiểm vậy? Thần thần bí bí!”
Khang Duật ngồi gãi gãi cằm, đại khái là khó chịu, tôi thấy, cũng nhịn không được sờ sờ, không nghĩ tới cảm giác rất thoải mái, tuy rằng hơi cứng một chút, bất quá lông cũng mìn mịn, sờ vào giống như cái bản chải mềm vậy, tôi càng sờ càng hăng say.
Khang Duật ngừng tay, để mặc tôi nghịch, hắn híp híp mắt y như con mèo con vậy “Muốn biết?”
Tôi gật đầu, trong lòng suy nghĩ, mấy cọng râu này sờ lên còn thoải mái hơn sờ lông Lassie.
Tiếp tục sờ…tiếp tục gãi…
Cặp mắt lờ đờ của hắn phút chốc sáng ngời “Vây…ngồi sát vào một chút, mình nói nhỏ cho cậu nghe!”
“Chuyện gì? Còn phải nói nhỏ nữa!” tôi không nghi ngờ gì, đưa mặt lại gần hắn một chút.
“Gần thêm chút nữa! Cậu lùn quá!” tôi cứ lo cảm thụ râu của hắn, không chú ý tới ánh mắt hắn càng ngày càng sáng.
Tôi chỉ phải kiễng chân lên, thừa dịp tôi không chú ý, Khang Duật đè gáy tôi lại, nhanh chóng hôn tôi.
Hôn xong, Khang Duật còn chẹp chẹp miệng, liếm liếm môi “Ưm…tốt lắm, nói xong!”
Tôi mở to hai mắt, trong đầu trống rỗng.
“Sao rồi? Có bị đâm hay không?” hắn dùng ngón tay vỗ vỗ phần da quanh môi tôi.
Đâm…đâm…
Trong đầu tự nhiên xuất hiện vô số từ đâm, kiểu viết gì cũng có.
“Đâm đau? Không phải đâu?” Khang Duật thấy tôi không nói lời nào, có chút ảo não sờ sờ râu của chính mình.
Tôi rốt cuộc cũng hoàn hồn, môi run run lắp bắp “Cậu…cậu hôn…mình…đây là…đây là nụ hôn đầu tiên của mình!!”
Lại còn là…tôi tự dâng lên nữa chứ.
“Sao? Mình không hôn, chẳng lẽ để dành cho người khác?” hắn bày ra vẻ mặt mình-cũng-không-phải-đồ-ngốc.
Tôi nghẹn lời.
Cũng đúng, tôi cũng không muốn để dành cho ai hết.
Nhưng mà nghĩ lại, không đúng, làm gì có ai hôn như vậy, nói gì thì nói cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi và hắn.
Nụ hôn đầu tiên nha!!
Không lãng mạn như vậy, như vậy…như vậy…
Vừa rồi tôi hết cả hồn, căn bản không cảm giác được nó có cảm giác gì?
Tôi vừa đỏ mặt vừa tim đập nhanh, lại có chút không hài lòng.
“Kỹ thuật hôn của cậu quá kém!” tôi rốt cuộc tìm được một cớ phù hợp để phản bác.
Tôi nghĩ rằng Khang Duật nghe xong sẽ tức giận, ai ngờ hắn cười thật nham hiểm lại thật vui vẻ.
“Vậy thì được rồi! Nếu không…” ánh mắt hắn giống như phóng điện, bắn vào tôi vèo vèo “Thử lại lần nữa!”
Mặt tôi càng đỏ hơn, nhưng mà trong lòng rất tình nguyện.
Chúng tôi yêu nhau sắp được ba nắm, nam nữ nhân vật chính trong truyện tranh đừng nói ba năm, trong vòng ba ngày sẽ hôn môi, như chúng tôi là chậm rồi.
Vậy…vây..hôn? Hay là không hôn?
Tôi nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Khang Duật, hắn có cần hưng phấn như vậy không?
“Miểu Miểu, mình chuẩn bị tốt rồi, lần này chắc chắn sẽ không đâm trúng cậu!”
Cái này không phải vấn đề về râu được không!!
Chủ yếu là…Khang Duật, hôn tôi, lại còn gài tôi nữa.
Rất TM đen!
Giọng điệu này, tôi nuốt không vô “Sao cậu không thèm hỏi mình tiếng nào, liền hôn mình, mấy chuyện như vầy, dù sao cậu cũng phải hỏi mình một chút chứ!”
“Hiểu rồi!” hắn gật đầu, suy nghĩ vài giây, nói thật nhanh “Được rồi, Miểu Miểu, mình muốn hôn cậu!”
Tôi không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ nói câu này, ngây đơ ra bị hắn kéo qua, lại để hắn thực hiện được.
“Cậu…” lại bị hôn một cái, tôi tức giận tới mức tay run run, tôi còn nói chưa đồng ý hay không đâu, hắn liền hôn.
Hắn nhìn tôi thật vô tội “Là cậu nói, hỏi là có thể hôn cậu!”
Hắn thật vô sỉ vặn vẹo ý tứ của tôi.
“Tốt lắm, đừng giận, hôn cũng hôn rồi! Cùng lắm thì hôn cậu một cái nữa, coi như bồi thường!” hắn thật biết tranh thủ thời cơ, nhân lúc tôi còn đang sững sờ, lại hôn tôi một cái nữa.
“Vừa lòng rồi đi! Vừa lòng là tốt rồi, ngồi yên ở đây, mình đi lấy nước có ga cho cậu!” hắn vỗ vỗ đầu của tôi, giọng ngọt như ăn mật, lẩm bẩm hát, nhún nhảy đi vào phòng bếp.
Tôi không còn lời nào để hỏi ông trời nữa!!
Sự thật lại chứng minh, tôi đúng là không phải đối thủ của hắn.
Thua thảm hại!!
Nụ hôn đầu tiên của tôi, hôm nay…mất rồi!
Chú thích : _(1) : mình chả biết nó là nước gì nữa =.=’