Đọc truyện Ông xã là phúc hắc đại nhân – Chương 23.1
Chớp mắt, tháng 8 lặng lẽ tiến tới, lũ học sinh trung học hoa quý tụi tôi đã hoàn thành hoàn mỹ đồng diễn thể dục tại lễ khai mạc của Bát Vận Hội, vì vậy, chúng tôi không chỉ đón chào mùa hè của cao nhất, còn phải tranh thủ những ngày nghỉ sau khi lễ khai mạc đi qua N ngày để làm bù bài tập thiếu.
Bi ai, thật sự là bi ai.
Đồng thời, tôi cũng lên cao nhị, cũng nghênh đón đau đầu vi phân và tích phân.
Đầu…thật sự rất đau nha.
Vì vậy, điểm số môn toán của tôi xuống dốc không phanh.
Nhưng mà trái ngược với điểm số của tôi là chiều cao của Khang Duật, trong vòng 8 tháng, hắn giống như uống thuốc cao vậy, vọt lên tới 185cm, tôi thì một chút xíu cũng không cao thêm, góc độ ngẩng đầu để nhìn hắn, từ 30 độ biến thành 45 độ, lại biến thành 60, đã vậy còn có xu hướng tiếp tục gia tăng.
Tôi chịu được, nhưng cổ tôi không chịu được nha.
“Có phải tuyến yên của cậu có vấn đề hay không?” tôi nhịn không được hỏi.
“Mẹ mình nói ba mình rất cao, mình giống ông.”
Theo thường lệ, Khang Duật chở tôi về, bất quá lần này tôi ngồi trên đòn phía trước, yên sau vì năng suất sử dụng rất cao, sắp hỏng, thừa dịp thứ sáu tôi có thể về trễ một chút, Khang Duật chở tôi đi tới tiệm xe đạp thay yên mới.
Bởi vì chiều cao của hắn, yên xe nâng tới mức cao nhất, giữa một đoàn xe đạp chạy tới chạy lui, hắn tuyệt đối là hạc trong bầy gà.
“Thật hâm mộ, mình thì một chút cũng không tăng thêm!” tôi bất mãn ngẩng đầu bĩu môi.
Khang Duật cúi đầu, tầm mắt đảo qua ngực tôi một vòng, sau đó nói đầy ẩn ý “Có tăng!!”
“Có tăng!? Con mắt nào của cậu thấy mình tăng thêm, nói, vừa rồi cậu nhìn mình cái gì?”
“Miểu Miểu, mình tăng thêm chiều cao, cậu tăng thêm ngực, hai đứa mình đều bình thường!” hắn nghiêm trang trả lời tôi.
Mặt tôi ngay lập tức đỏ như đít khỉ “Khang Duật!!” tôi vươn tay bẹp một cái đập lên mặt hắn “Cậu không biết xấu hổ!!”
Tôi đã quên hai đứa tôi đang ngồi trên xe đạp, bị tôi đập như vậy, Khang Duật bị đau xém nữa không giữ tay lái được, may mắn hắn giữ cân bằng tốt, lắc lắc lắc lắc vài cái, xe lại bình thường.
Tôi không dám đánh hắn nữa, trên đường xe chạy nườm nượp, té xuống cũng không phải chuyện đùa, tôi tức giận xoay người lại không chịu nhìn hắn.
Luyện tập đồng diễn thể dục cho lễ khai mạc Bát Vận Hội, tuy rằng tôi là hậu cần, nhưng mà việc đó lại tốn nhiều sức, lưng quần nhỏ lại ít nhất nửa số, nhưng mà cân nặng…
Lại không thay đổi gì hết?
Đáp án là…quần đổi nhỏ hơn một số, áo nhỏ lại đổi lớn thêm một số.
TNND!!
Thì ra mấy chỗ gầy đi dọn tới ngực ở.
Tôi không chỉ hoài nghi cấu tạo của Khang Duật, cũng bắt đầu hoài nghi chính mình.
Khang Duật cúi người, dùng giọng nói làm ngứa bên tai tôi “Miểu Miểu?”
“Đang tức giận, có gì nói mau.” Tôi gãi gãi lỗ tai ngứa, sao cứ thích nói kiểu này, làm cho người ta ngứa tai, trong lòng cũng ngứa.
Hắn than thở “Mình chỉ muốn, cậu tăng thêm cũng có chừng mực thôi, bằng không, mình chảy máu mũi tới mức khó chịu!!”
“Cậu…cậu còn nói!!” tôi kích động một cái, ngẩng đầu lên thật mạnh, trùng hợp đập vào mũi hắn.
Thắng lại kêu lên một cái két, xe đạp đột nhiên dừng lại, hắn không cần nghẹn nữa, máu mũi chảy luôn rồi.
Tôi vội vàng lấy khăn tay ra cầm máu cho hắn, mũi hắn bị tôi đập không nhẹ, rất đau, xót tới mức nước mắt lập tức lưng tròng.
“Sao cậu mới nói tới hai chữ máu mũi là chảy máu mũi luôn vậy!!”
“Hàng trữ nhiều quá, bị đầu cậu mở van, đương nhiên nó phải chảy sạch rồi!!” hắn hít hít mũi.
“Cậu còn nói giỡn nữa!! Ngẩng đầu lên, nhanh lên!!” tôi lấy khăn tay chùi mũi hắn.
“Không sao, hết liền!” hắn ngửa đầu, lại hít mũi.
Bộ dạng của hắn nhìn qua thật buồn cười, tôi nhịn không được xì một tiếng cười luôn.
Khang Duật đen mặt, phỏng chừng cảm thấy tôi rất không lương tâm, hắn bị tôi đập chảy máu mũi, tôi lại còn đứng đó cười.
Một lát sau, máu mũi liền ngừng.
Hắn chở tôi tiếp tục tới tiệm xe đạp, lúc này, tôi làm gì còn cơn tức mứi nãy nữa, càng nghĩ lại càng buồn cười, tâm trạng liền tốt hơn, bất quá vẫn thường thường chú ý mũi hắn.
Hắn cũng biết tôi đang rất vui vẻ, không làm tôi mất hứng, vô cùng thân thiết ở bên tai tôi kể hết mọi chuyện vui hôm nay ở trường hắn.
Hai đứa tôi mặc đồng phục học sinh, lại ngồi cùng xe, còn thân mật như vậy, nếu không phải chỗ này không gặp được người quen, tôi thật sự không có lá gan làm vậy, bất quá người đến người đi, ai cũng vội vàng về nhà hưởng thụ hai ngày nghỉ, không có ai rảnh nhìn hai đứa tôi, tôi cũng không biết giữ kín đáo.
Vừa thấy sắp tới đường Kiến Quốc Tây, đột nhiên phía sau có tiếng còi.
“Xe đạp phía trước, sao dính sát vào nhau vậy, tách ra!!”
Tôi và Khang Duật nhất thời cứng đờ, nhìn về phía sau.
Một chiếc xe cảnh sát đang theo sau chúng tôi, chú cảnh sát thật vô sỉ cầm bộ đàm la lên.
“Lo học hành chăm chỉ, luôn tiến về phía trước!!” chiếc loa trên nóc xe khuếch đại âm thanh của ổng.
Vừa la lên như vậy, tất cả những người trên đường, cho dù là đi xe đạp, hay đi bộ, đều nhìn về phía tụi tôi, tôi và Khang Duật lập tức trở thành tiêu điểm để người ta chú ý.
Bọn họ có người chỉ trỏ, có người lắc đầu thở dài, có người đứng xem kịch vui.
Tóm lại, việc này gây sự chú ý rất lớn.
Tôi sợ tới mức chui thẳng vào ngực Khang Duật để trốn.
Đột nhiên, Khang Duật quay người lại, nói với xe cảnh sát “すみません, 警官 のおじさん, 何 を 言 います?
Tôi trợn tròn mắt, chú cảnh sát trợn tròn mắt, người qua đường cũng choáng váng.
Mọi người đều im re.
Khang Duật vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh và khó hiểu.
“Làm nãy giờ, thì ra là người Nhật Bản!” một người qua đường nói.
“Ô chà, làm gì, thì ra là người nước ngoài, đi, đi, ông cảnh sát này cũng là rảnh rỗi không có gì làm!!”
“Học sinh Nhật Bản yêu đương, xem vào làm gì!!”
“Người Nhật Bản 16 tuổi là kết hôn được rồi a!”
“Người Nhật Bản đều trưởng thành sớm!! Loại giáo dục này thật sự không tốt.”
“Con nít ranh cũng không tốt gì, đi, đi!!”
Mọi người vừa rầm rì thảo luận, vừa chửi bới người Nhật Bản, sau đó từ từ giải tán.
Chú cảnh sát xoạch xoạch nháy nháy mắt, tay cầm bộ đàm, cũng không biết muốn nói gì, ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng vẫn bỏ xuống, xám xít lái xe ngang qua tôi và Khang Duật.
“Đi thôi, Miểu Miểu!!” mọi người đi rồi, hắn quay người lại.
Tôi vẫn còn ngây ngốc!!
“Khang Duật, làm sao cậu nói tiếng Nhật được?” đứa si mê truyện tranh Nhật như tôi còn chưa nói được a, huống chi vẫn là người đông bắc vốn thù Nhật, nhưng mà câu kia tôi cũng hiểu, vì rất đơn giản.
Khang Duật nói, thật xin lỗi, chú cảnh sát, chú nói gì?
“Biết chút xíu, gần đây bác Trầm học tiếng Nhật, nói là muốn tham gia hoạt động trao đổi gì đó của khu phố, ngày nào cũng tụng cho mình nghe, lỗ tai mình mọc kén luôn rồi, cho nên biết được nhiêu đó.”
À, cái này thì tôi hiểu.
“Vậy tại sao cậu nói tiếng Nhật!?” đây mới là trọng điểm.
Khang Duật nhíu mày, vẻ mặt rất đương nhiên “Tiếng xấu đương nhiên phải để cho mấy đứa người Nhật gánh!”
Tôi chảy mồ hôi…