Đọc truyện Ông Xã Là Cha Nuôi – Chương 21: Lòng Chiếm Hữu
Uyên Kha ngờ vực nhìn hắn: “Ông muốn tôi dùng cái gì để trao đổi?”
“Con đoán xem.” – Đường Vũ Thuần trắng trợn nhìn từ trên xuống dưới người Uyên Kha.
Đặc biệt những vùng nhạy cảm mắt hắn dừng lại khá lâu.
Cảm giác như bị lột trần sạch sẽ khiến cô tức giận, ngoài yêu cầu cầm thú đó ra ông ta còn cần thứ gì của cô cơ chứ: “Ông đừng có mơ.
Tôi là con ông, không phải nhân tình làm ấm giường cho ông.”
Hắn mỉm cười đầy vui vẻ, đúng là mèo con tập tành làm hổ dữ.
“Dừng xe!”
Chiếc Posche lập tức đỗ bên đường.
Mục Ân mở cửa bước ra ngoài chờ.
Anh ta theo lão đại lâu năm, từng lời nói hành động của Đường Vũ Thuần.
Mục Ân đều hiểu rõ sâu xa.
“Ông…” – Lời còn chưa dứt, eo cô được ôm lấy.
Uyên Kha bị kéo đến ngồi trên đùi hắn.
Người cô dính chặt không chút kẻ hở vào thân hình cứng cỏi, đầu va phải lồng ngực Đường Vũ Thuần.
“Kha nhi.” – Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.
– “Con nên biết, không được phép nói “không” với ta, có nghe rõ chưa?”
“Đồ điên.” – Cô đấm lên người hắn, kháng cự vùng vẫy.
Loại quan hệ thân mật nghịch thiên hại lý này, Uyên Kha vốn luôn bài xích.
Huống hồ Mục Ân còn ở bên ngoài, cô không muốn trở thành trò cười cho người khác xem.
Ở đây ôm ôm ấp ấp với cha nuôi mình? Tình huống như vậy thật không chấp nhận nổi.
– “Thả tôi ra! Tôi không cần xuất ngoại.
Giao dịch ghê tởm đó, ông tự mình giữ lại đi, tôi không cần!”
Đường Vũ Thuần bóp eo cô đau điếng, hắn lạnh lùng gằn giọng: “Không cần? Con nghĩ mình có quyền từ chối?”
Sắc mặt hắn âm u đáng sợ, dáng vẻ ôn nhu hoàn toàn biến mất.
Biểu cảm giống hệt đêm hắn cưỡng bức cô.
Uyên Kha càng sợ hãi.
Vẻ mặt cô khiến hắn hài lòng, thần sắc đôi chút thả lỏng.
Đường Vũ Thuần bắt đầu vuốt ve bên ngoài chiếc váy, bàn tay to cùng khớp xương thon dài hướng đến phía ngoài rìa.
Thuận đà lần mò từ đùi sờ soạng vào trong.
“Mặc dù ta không thích trò xe chấn lắm nhưng con ngang bướng như vậy.
Ý kiến này cũng không tồi, chúng ta hãy thử xem.”
Dây áo bị kéo tuột khỏi vai, cô giơ tay muốn ngăn cản liền bị giữ lại.
Đường Vũ Thuần cắn lên vai cô, ban đầu là **** *** sau đó hắn dùng răng day nhẹ, dần tăng thêm lực đạo.
Bờ vai đau nhói, Uyên Kha dường như có thể cảm nhận được những chiếc răng sắc nhọn đang muốn xuyên qua da thịt cắm sâu vào bên trong.
Chẳng biết cô lấy đâu ra dũng khí, liền trả thù bằng cách cắn lấy một bên lỗ tai hắn.
Lần này cắn còn ác chiến hơn nhiều.
Hắn có lẽ bất ngờ trước hành động phản kháng to gan của cô, Đường Vũ Thuần buông tha định ngẩng đầu.
“Nhả ra!” Hắn đanh thép ra lệnh.
Từ hồi cha sanh mẹ đẻ đến nay, lần đầu tiên có người dám cắn hắn.
Ngay cả Đường lão gia thi thoảng bị hắn chọc giận nhưng chưa từng động tay động chân đánh hắn.
Sắc mặt Đường thiếu gia thoắt cái đen như đít nồi cháy khét.
Uyên Kha cắn đến phát nghiện, nhất thời nhắm mắt làm ngơ trước lời cảnh cáo kia.
Chiếc lưỡi trong vô thức muốn liếm môi cho đỡ khô khốc nhưng lại chạm phải tai cha nuôi.
Đường Vũ Thuần run rẩy toàn thân.
Chết tiệt, con nhóc này sao có thể phát hiện chỗ nhạy cảm yếu ớt nhất của hắn vậy?
“Hừ…” – Đường Vũ Thuần đặt tay lên cặp mông cô, dùng sức bóp mạnh một cái.
Ngay lập tức Uyên Kha há miệng kêu “A” lên, đồng thời miệng cũng mở to.
“Con còn có cái gan lớn nhỉ?” – Hắn ngả người dựa lưng ra sau.
Bên tai giống như sắp sửa có thêm cái lỗ để xỏ khuyên.
“Ông tự mình chuốc lấy! Đừng đổ thừa sang tôi.” – Sau đêm hôm đó, thái độ Uyên Kha liền quay ngoắt 180 độ.
Trước đây cô luôn cố gắng cư xử hoà nhã lễ độ với ông ta.
Nhưng người trở mặt là cha nuôi chứ không phải cô.
Cho nên đừng trách cô vô tình.
Lời vừa thốt ra, cô nghĩ ông ta sẽ nổi trận lôi đình dày vò mình một trận vì tội láo xược.
Tuy nhiên Đường Vũ Thuần hỉ nộ ái ố bất thường, chỉ điềm đạm vuốt gò má cô.
“Hay lắm!” – Hắn vỗ vỗ mặt cô mấy cái, tay khác duỗi ra mở cửa kính.
Không khí nóng nực bên ngoài ùa vào, Mục Ân trông thấy liền nhanh chân mở cửa phía tài xế ngồi vào.
Tiếp tục khởi động máy cho xe chạy về phía toà thành.
Cô ngẩn người, hình như mình vừa được đặc ân? Uyên Kha muốn ngồi xuống chỗ cũ.
Vừa nhúc nhích mông di chuyển, Đường Vũ Thuần liền mở mắt trừng trừng quan sát.
Cô mất hết can đảm, ngoan ngoãn ngồi yên.
Hắn vừa lòng bóp mông cô thêm cái nữa rồi nhắm mắt.
Đồ dê cụ!
Cha già mất nết!
Uyên Kha căm phẫn lôi lần lượt tổ tông họ hàng nhà hắn “hỏi thăm”.
Tất nhiên ngoại trừ bản thân.
Về đến toà thành, cô nhanh trí nhảy khỏi xe.
Uyên Kha phóng một mạch vào trong.
Chân còn chưa kịp đặt lên cầu thang, đã bị Trần Lệ kéo về.
“Vai con làm sao đấy? Mau ngồi xuống, để ta tìm hộp thuốc bôi lên kẻo nhiễm trùng.”
Hôm nay đi biểu diễn nên Uyên Kha mặc bộ váy hai dây, vết thương tất nhiên cũng hiện rõ ra bên ngoài, muốn che giấu cũng khó.
“Con bị loài động vật hung dữ nào cắn hả? Ây da, dấu răng sâu quá!” – Trần Lệ dùng bông tẩm ít chất cồn vệ sinh chỗ cắn.
Giọng điệu quen thuộc khiến cô phút chốc yên lòng: “Chỉ là loài thích cắn người thôi.
Con cũng không biết nên gọi bằng cái tên nào nghe thuận tai một chút nữa…”
“Tên thế nào mà nghe không đàng hoàng?”
“Cầm thú, sắc lang, biến thái…” Uyên Kha tranh thủ mắng vài câu, càng chửi càng hăng bỏ mặc Trần quản gia đang há hốc mồm.
Phù! Đúng thật sảng khoái cái miệng quá đi!
Đang lúc hăng say, cô liền bắt gặp đôi mắt hàn ý lạnh băng khoá chặt nơi mình ngồi.
Uyên Kha rùng mình, thức thời ngậm chặt miệng.
Ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu bây giờ là: “Chết thảm chắc rồi!”
Đường Vũ Thuần chậm rãi đi lên lầu, cô thở phào nhẹ nhõm.
Uyên Kha bước chân khỏi bồn tắm, cô mặc đồ ngủ rồi tìm máy sấy tóc.
Căn phòng yên tĩnh chỉ nghe mỗi tiếng vù vù từ máy sấy.
Cô thoa một ít kem dưỡng da lên mặt sau đó mới vén chăn đi ngủ.
Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ được một lát, Uyên Kha bắt đầu cảm giác khó thở.
Phía trước ngực giống như có tảng đá đè nặng khiến hơi thở không thông.
Cô giật mình tỉnh giấc, bóng đen to lớn đang áp chặt ngồi trên người lọt vào tầm mắt Uyên Kha.
“Ông định…” – Đường Vũ Thuần ngăn tiếng nói của cô bằng một nụ hôn như vũ bão.
Uyên Kha kinh hãi quay mặt sang chỗ khác: “Cha nuôi…!Ông đang làm cái gì trong phòng tôi vậy?”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên dái tai cô, thổi một làn hơi ấm nóng: “Làm tình.”
Đường Vũ Thuần nhếch môi, bàn tay hắn đang siết cổ tay cô.
“Khốn nạn! Tôi đã bảo giao dịch đó không cần nữa.
Đừng có đụng bàn tay bẩn thỉu của ông vào người tôi.”
“Bẩn thỉu?!”
Hắn bỗng nhiên nổi điên túm tóc cô kéo ngược về sau.
Đầu Uyên Kha buộc phải ngẩng lên.
Không gian tối tăm khiến cô nhìn không rõ mặt hắn.
Thế nhưng ngực hắn phập phồng kịch liệt có chiều giận dữ.
“Ông cút khỏi đây cho tôi.
Tôi không phải cái máy giải tiết để ông phát dục bừa bãi.”
Lời này rõ ràng đã chọc giận Đường Vũ Thuần mất hết dáng vẻ bình tĩnh.
Hắn ngang ngược lột sạch sẽ quần áo cô, dùng dây nịt lưng trói hai tay Uyên Kha.
Đường Vũ Thuần nắm cằm cô, tay hắn dùng sức làm Uyên Kha thấy đau đớn: “Khẩu khí lớn thật! Chê ta bẩn thỉu như vậy thì ta cũng không ngại cho con xem thế nào mới gọi là bẩn thỉu thực sự.”
Đường Vũ Thuần trực tiếp tiến vào sâu bên trong, chưa kịp để Uyên Kha thích ứng với sự to lớn của hắn.
Hắn tăng tốc “đánh nhanh thắng nhanh”.
Mỗi một lần nhấn đều chạm đến nơi sâu nhất
Đường Vũ Thuần dùng răng day day nơi nụ hoa hồng nhạt.
Hắn say mê cắn nuốt để lại nhiều vết xanh đỏ khác nhau rải kín trên làn da trắng nõn.
Khi gần đạt đến cao trào, hắn gấp rút ra vào liên tục.
Mồ hôi lấm tấm trên trán rơi xuống cả mặt và ngực Uyên Kha.
Tiếng hét của cô bật khỏi miệng, Uyên Kha cong người.
Hắn rút ra ngoài, **** **** theo đà phun khắp người cô.
Hai hốc mắt Uyên Kha đỏ hoe nhưng cô không hề rơi một giọt nước mắt.
Cho dù hẳn đã dùng cách thức kinh tởm đó sỉ nhục cô.
Uyên Kha quyết sẽ ghi nhớ tất cả.
Đường Vũ Thuần lật người Uyên Kha nằm sấp.
Từ phía sau hắn nhào đến đâm vào.
Tóc cô rối tung xõa trên người, mặt úp xuống gối có tiếng nấc nghẹn phát ra.
Giữa những khoái cảm dồn dập, Đường Vũ Thuần gầm gừ, hôn dọc một đường theo sống lưng cô, tiếng gọi trầm khàn: “Kha nhi…!Kha nhi…”
Đến lần thứ ba phóng thích, Uyên Kha không tài nào cầm cự nổi nữa mà run rẩy.
Đường Vũ Thuần mới miễn cưỡng buông tha, hắn đứng dậy bên giường mặc lại quần áo.
Uyên Kha co rút người sát tấm chăn mỏng, cô không mở miệng nói bất cứ điều gì.
“Ngày mai ta bảo người đưa vé máy bay cho con.” – Hắn vừa cài cúc áo vừa ung dung đáp.
Mắt chẳng buồn nhìn sang người đang nằm như sắp chết trên giường.
“…” – Đột nhiên cô rất muốn cười thật to.
Đây có được xem như bán thân không?
“Còn nữa…” – Hắn cúi người chống tay bên thành giường, nở nụ cười đầy vẻ khinh miệt.
– “Tuyệt đối không được cự tuyệt ta lần nữa.”
Đường Vũ Thuần đặt một nụ hôn lên trán Uyên Kha.
“Phục vụ khá lắm! Nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn căn bản muốn thấy Uyên Kha càng khó chịu thì càng thỏa mãn.
Nói xong, Đường Vũ Thuần rời khỏi phòng không chút lưu luyến.