Ông Xã Là Cha Nuôi

Chương 20: Một Đổi Một


Đọc truyện Ông Xã Là Cha Nuôi – Chương 20: Một Đổi Một


“Tên gì?” – Nam Phó Hàm không tin vào những điều vừa nghe được, khuôn mặt thu lại dáng vẻ đùa cợt, nghiêm túc hỏi lại lần nữa.
Đường Vũ Thuần đã trở về dáng vẻ dửng dưng như cũ: “Trịnh Uyên Kha.”
“Vậy…cha con bé tên..?” Nam Phó Hàm cố gắng hồi tưởng cái tên đã từng thấy rất lâu về trước.
“Trịnh-Uyên-Bác” Đường Vũ Thuần nghiến răng nói lên từng chữ một.

Giọng điệu rõ ràng cho thấy hắn có biết bao phẫn nộ khi nhắc đến nó.
“Không thể nào.” – Nam Phó Hàm giật mình thảng thốt.

– “Làm sao mà cậu…phát hiện?!”
“Mẹ tôi cứ tưởng bản thân bà ấy là người thông minh có thể điều khiển mọi thứ.

Núi này cao còn có núi cao hơn.”
“…” Nam Phó Hàm vỡ lẽ.

Quả thật không việc gì qua mắt được Đường thiếu gia.

Càng giấu giếm càng dễ lòi đuôi.

Trịnh Uyên Kha được giữ lại ở Đường gia chỉ có duy nhất một lý do thôi…
Uyên Kha máy móc hoàn thành phần múa rồi cúi đầu chào khán giả.

Cô nhanh chóng rời khỏi đó, từ đầu chí cuối không hề ngẩng mặt nhìn trực diện.
Đến khi ngồi trong phòng hoá trang, Uyên Kha ôm ngực để bình tĩnh hơi thở.

Đây là lần đầu tiên ông ta tham gia sự kiện mang tính giải trí.

Cô không dám chắc ông ta đến đây có mục đích nào hay không.

Cũng có thể đơn giản là trùng hợp, do cô suy nghĩ nhiều rồi.
“Kha! Tôi vào được không?” Kèm theo câu hỏi lịch sự là ba tiếng gõ cửa đều đặn.
“Mời vào!” – Cô hít sâu một hơi, hồi phục tâm trạng ổn định.
Ngô Bắc Thuật xuất hiện ngoài cửa.

Ông ta tươi cười chào hỏi cô: “Biểu hiện tốt lắm! Nhân tài ngay trước mắt mà bấy lâu nay tôi không biết.

Buổi diễn thử bữa trước ở công ty, xem ra dành riêng cho cô rồi.”
Biên đạo múa Ngô có tiếng tăm lẫy lừng trong nghề.


Ông thuộc hàng ngũ huấn luyện viên thâm niên của Thời Thịnh.

Hôm nay được bên công ty mời đến để đại diện trao giải ứng cử viên xuất sắc hạng mục nghệ thuật múa.

Nghe thấy lời khen nhã nhặn kín đáo đầy chân thành dành cho mình.

Uyên Kha dần thả lỏng tinh thần, hoà nhã cất lời:
“Thầy Ngô quá khen, tôi còn phải học tập ở thầy nhiều hơn.

Cũng cảm ơn thầy đánh giá cao khả năng của tôi.

Nhờ những sự ủng hộ như thầy, tôi mới có đủ tự tin và cơ hội đứng trên sân khấu ngày hôm nay.”
Ngô Bắc Thuật vui vẻ cười lớn.

Tồn tại trong nghề hơn 20 năm, hiếm gặp được người nào tự khiêm tốn trước mặt ông như cô bé này.

Nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện đời.
“À..

Còn có chuyện tôi muốn hỏi…”
Ngô Bắc Thuật lôi từ túi áo khoác một chiếc passport mới tinh: “Vài ngày trước tôi nghe quản lý Kim hồi đáp lời mời tham gia vào dự án mới.

Nên tôi có hỏi đến giấy tờ tuỳ thân của cô để tranh thủ đăng kí thủ tục sắp tới.

Thậm chí còn giúp cô chuẩn bị trước cái passport này.

Nhưng…!Có một việc khá kì lạ…!Nhân viên sân bay vừa trông thấy hồ sơ cá nhân của cô liền từ chối đặt vé.

Tôi tò mò hỏi tại sao thì…”
“Thì sao?” – Uyên Kha nhíu mày, cô bắt đầu cảm thấy có bí mật gì đó sắp được khai sáng.
“Người nhân viên đó nói cô thuộc danh sách cấm xuất cảnh mức ưu tiên.

Thời hạn còn là…vĩnh viễn..” – Ông e ngại nhìn Uyên Kha.

Chắc hẳn phải có nguyên nhân đặc biệt nào đó mới khiến tất cả hãng hàng không nghiêm cấm phê duyệt hồ sơ của cô.
“…”

“..Kha!”
“…”
“Kha.

Cô không sao chứ?” – Biên đạo múa Ngô lo lắng đẩy vai cô hỏi han.
Uyên Kha sực tỉnh, bối rối đáp: “Tôi…tôi sẽ tìm cách giải quyết sớm.

Tạm thời thầy cứ theo kế hoạch sắp xếp chuyến đi.

Riêng vấn đề vé máy bay tôi thì bổ sung sau.”
Ngô Bắc Thuật thở phào nhẹ nhõm, ông cứ lo Uyên Kha từ chối tham gia: “Được được, theo ý cô vậy! Passport tạm thời tôi đưa cô giữ, khi nào cần đăng ký còn có mà xài.”
Cô đưa tay cầm lấy, cảm kích tận đáy lòng: “Cảm ơn thầy, tôi nhất định không làm thầy thất vọng đâu.”
Rời khỏi nơi tổ chức sự kiện, Uyên Kha hiện đang đứng bên vệ đường đón xe.

Sáng nay, Kim Bích bận việc riêng nên không thể đưa đón cô.

Mấy ngày trước, chị ta hỏi mượn chứng minh nhân dân của cô để chuẩn bị thủ tục cần thiết.

Có điều…!cô không ngờ mình lại bị cấm cửa như bọn tội phạm truy nã cấp quốc gia.

Người duy nhất có khả năng làm được việc này chắc chắn chỉ có thể là ông ta.

Từ ngày cô bỏ trốn quay về, ông ta luôn tìm cách ngăn chặn mọi con đường thuận lợi giúp cô rời khỏi tòa thành.
Phía cửa chính hội trường đằng xa, có bóng dáng hai người đàn ông cao lớn đang ra ngoài.

Một trong hai người chính là kẻ cô vừa nghĩ đến.

Người còn lại cũng có phần đặc biệt không kém.

Dù đi bên cạnh Đường Vũ Thuần mặt lạnh như tiền nhưng người đàn ông đó vẫn sở hữu đôi nét nổi bật thu hút.
Khác với dáng vẻ xa cách cố hữu ở cha nuôi, Uyên Kha đánh giá người đó khá thâm hiểm.

Gương mặt tuấn tú, đường nét hài hòa.

Lông mày rậm, gò má cao, mái tóc đen được vuốt ngược đằng sau.


Từ dáng vẻ thể hiện khí thế bức người.

Khóe môi mỏng hơi nhếch lên thành nụ cười trông ngang tàn, hống hách.
Bọn họ trò chuyện một lát, cha nuôi như có như không quay người về hướng chỗ cô đứng.

Uyên Kha quyết định đi bộ đến trạm xe buýt, tránh chạm mặt ông ta.
Người tính không bằng trời tính.

Cách chỗ đợi xe buýt chỉ khoảng vài mét, Uyên Kha giật mình bởi tiếng còi xe đột ngột vang lên sau lưng.

Chiếc Posche sang trọng đỗ ở làn đường bên cạnh cô, đèn xe chiếu sáng rực.

Cô muốn xoay người lao đến trạm dừng, liền bị tiếng gọi kéo ngược trở lại.
“Tiểu thư!” – Mục Ân từ ghế lái bước xuống, cung kính chặn ngay trước mặt, cắt ngang ý đồ bỏ trốn của Uyên Kha.
Cô nhận ra người tài xế này, hay nói cách khác…!Vào đêm kinh hoàng cách đây hai năm, anh ta vừa tàn nhẫn vừa vô cảm cầm con dao sắc nhọn rạch lên tấm lưng cô gái đáng thương kia đến chết.

Mặc dù dù so với lúc trước, người này có vẻ trầm tĩnh, chính chắn hơn.

Nhưng Uyên Kha vẫn không thể quên tất cả chuyện đã xảy ra.
Mục Ân mặt không cảm xúc: “Tiểu thư.

Lão đại bảo tôi đưa cô về tòa thành.”
Trong xe tối mờ tối mịt, Uyên Kha không thể quan sát có người ngồi bên trong hay không.

Theo bản năng cô rụt cổ từ chối: “Tôi ngồi xe buýt cũng được.”
“Đây là lệnh, hi vọng tiểu thư đừng làm thuộc hạ khó xử.”
Rõ ràng anh ta mới là người cố tình gây khó dễ với cô.
“Thôi được…”
Uyên Kha mang vẻ mặt đầy miễn cưỡng bước đến chỗ hàng ghế sau.

Mục Ân đi theo mở cửa.
Cô khom người muốn tiến vào thì bị thân hình sừng sững ngồi như tượng đá dọa cho sợ chết khiếp, suýt nữa thiếu điều hét lên.

Ông già chết tiệt, tính hù dọa chết cô đấy à?
Hắn bắt chéo hai chân, đầu ngửa dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi.
Uyên Kha dừng động tác, vô thức lùi một bước.
“Tiểu thư, mời!”
Cô đành cắn răng ngồi lên xe, không gian chật hẹp khiến Uyên Kha ngột ngạt khó chịu.

Cô lùi sát vào cửa xe, cố gắng làm bản thân như không tồn tại.

Một lát lâu sau không kiềm chế được, cô quay sang nhìn lén cha nuôi.


Công bằng mà nói, hắn cũng được trời ưu ái ban tặng gương mặt rất chi đẹp đẽ.

Nếu không có bề ngoài lạnh lẽo ác độc thì ngũ quan của hắn sẽ trở thành hình tượng một người đàn ông vô cùng dịu dàng.

Dáng vẻ khi hắn yên tĩnh đôi lúc hiền hòa so với thường ngày, mang đến cảm giác yên bình đáng dựa dẫm.

Ngoài đêm sinh nhật năm 16 tuổi, ấn tượng của cô về Đường Vũ Thuần luôn tốt đẹp.
“Ngắm đủ chưa?” – Đường Vũ Thuần mở mắt bình thản đáp trả.
“…” Cô ngại ngùng cúi đầu.

Bị bắt quả tang nhìn trộm người khác…có chút mất mặt.
“Thế nào? Có chuyện muốn nói?” – Đường Vũ Thuần dường như vô ý hỏi.
Nhớ đến việc vé máy bay chưa giải quyết được, Uyên Kha dẹp bỏ sự xấu hổ ban nãy.

Cô nghiêm mặt nhìn cha nuôi đầy vẻ chán ghét không che giấu:
“Ông đã làm gì với hãng hàng không?”
Đường Vũ Thuần tỉnh bơ hỏi lại, vờ như nghe không hiểu ý cô muốn nói: “Ta làm gì nhỉ?!”
Câu hỏi này khiến Uyên Kha nghi ngờ mình quá nhạy cảm.

Tuy nhiên Đường Vũ Thuần giỏi nhất trong việc “giả bộ lương thiện”.

Cô không để ông ta lừa gạt thêm một lần nào nữa.
“Nhân viên sân bay không chấp nhận xử lý thủ tục xuất cảnh của tôi.

Ông bảo xem, vấn đề nằm ở chỗ nào?”
Hắn gõ tay lên đùi, nhếch môi cười châm chọc: ” Kha nhi, con đừng có đem việc bất lợi xuất hiện cũng đều do ta nhúng tay vào.

Chuyện này con nên tự mình hỏi bọn quản lý sân bay làm việc như thế nào, chạy đến hỏi ta thì có ích gì?”
“Ông đừng xảo biện! Ngoài ông ra tôi không nghĩ được người nào lại dư thời gian quản rộng đến cuộc sống tôi chặt chẽ như vậy hết!”
Vừa dứt lời, Đường Vũ Thuần vươn tay nhấc cằm cô lên.

Đồng thời hắn kêu một tiếng: “Mục Ân!”
Lập tức trong xe xuất hiện tấm rèm ngăn cách dãy ghế trước và dãy ghế sau thành hai thế giới riêng biệt.

Bốn phía đều bị che kín, Uyên Khá buộc phải trực tiếp đối mặt cùng hắn.
Hắn dùng một tay còn lại vuốt ve gáy cô: “Ta có nên tự hào vì đứa con gái thông minh như con không?”
“Ông…hèn hạ.” Cô nghiến răng, quả nhiên…
“Muốn tham gia vở diễn Ngô Bắc Thuật sao? Đơn giản thôi, chúng ta bàn đến giao dịch…”
“Giao dịch gì?”
Hắn cúi đầu sát bên tai cô, khẽ khàn thì thầm mê hoặc: “Một đổi một.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.