Đọc truyện Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh – Chương 2: Thân sĩ Ross
Người biết đến Ross
đều biết anh là một thân sĩ(*) nổi tiếng. Tuổi còn trẻ đã làm đến chức
đại diện quốc phòng của Liên Hợp Quốc ở nước ngoài đóng trụ sở ở thành
phố X. Bản thân giữ những chức vụ quan trọng nên anh là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái trẻ tuổi, cũng là ứng cử viên con rể tốt
trong mắt rất nhiều người thế hệ trước.
(*) Thân sĩ: những người trí thức, thuộc tầng lớp thượng lưu, lịch sự, nhã nhặn, ga lăng.
Sở dĩ anh chọn đi tới Trung Quốc nguyên nhân lớn nhất là vì anh hứng thú
với văn hóa Trung Quốc. Mẹ của anh có một nửa huyết thống Trung Quốc, vì vậy từ nhỏ anh đã rất quen thuộc với ngôn ngữ Trung quốc, cộng thêm
thiên phú ngôn ngữ của mình, mặc dù không là người Trung Quốc chính gốc, nhưng hoàn toàn nói được tiếng Trung Quốc chính gốc. Chẳng qua nghe kỹ
thì vẫn có thể nghe ra giọng điệu lập lờ, nhưng
lại tuyệt không phải là giọng điệu ABC (không hiểu lắm).
Tới
Trung Quốc chưa tới nửa năm, Ross cũng đã biết rất nhiều bạn tốt. Hôm
nay, anh đồng ý lời mời đi đến Yến Ngộ, bởi vì Yến Ngộ là nơi kinh doanh của một người bạn tốt anh biết lúc học châu Âu. Sau khi biết chuyện
này, Ross cũng vô cùng vui vẻ đi tới đây.
Không nghĩ tới lại gặp một cô gái linh hoạt.
Chỉ là tính khí cô gái này hình như không tốt lắm, giống như một con mèo
hoang nhỏ tính tình nóng nảy, giương nanh múa vuốt về phía anh.
– Anh mổ xẻ vấn đề gì vậy hả, anh thử để tôi đụng vào xem có đau không.
Có người không có mắt nhìn thế này sao, không nhìn thấy ở đây có người
à, còn đi về phía trước. – Mạc Bảo Bối một tay xoa trán, thở phì phì
nói.
Ross có thói quen vận động lâu dài, thân thể luyện đến cường tráng bền chắc, Mạc Bảo Bối dùng sức chạy về phía trước va chạm vào,
đúng là bị làm cho rất đau.
– Thật là ngại quá, tôi thấy trán cô
sưng to lên, không sao chứ. – Ross ngượng ngùng nói, một tay nhẹ nhàng
xoa trán Mạc Bảo Bối.
– Tránh ra, muốn làm gì, ăn đậu hủ hả? – Mạc Bảo Bối nổi giận, một tay gạt tay Ross ra, lớn tiếng quát.
Tề Giai và Viên Tử nghe âm thanh đều như một làn khói chạy tới đây, phục vụ cũng đi theo tới hỏi thăm có chuyện gì.
– Không phải, tôi không có ý này, tiểu thư cô đừng. . . . . . – Ross
không ngờ cô gái nhỏ này tự nhiên lại nổi giận nhiều như vậy, sức tay
cũng rất mạnh, một cái làm mu bàn tay anh đỏ bừng, xem vậy nhất định coi anh thành hạng xấu xa rồi, vội vã muốn giải
thích.
– Thôi, coi như hôm nay tôi xui xẻo. Tiểu Tứ, anh đi lấy
cho tôi một túi đá, về sau không cho người này xuất hiện trước mặt của
tôi nữa là được. – Mạc Bảo Bối tức giận không ngớt nói với nhân viên
phục vụ.
– Vâng, tiểu thư Mạc, có điều ngài Ross là khách quý của ông chủ chúng tôi, ngài ấy. . . . . . – Tiểu Tứ khó khăn nói. Thiên kim đại tiểu thư của chủ tịch Chính ủy đặc khu Hải quân 34 khu hành chính
thành phố X anh ta không dám đắc tội, nhưng khách quý của ông chủ anh
cũng không dám trêu chọc.
– Anh ta? – Mạc Bảo Bối cho rằng Ross
chỉ là một vị khách bình thường thôi, không ngờ lại còn là khách quý của ông chủ Yến Ngộ. Lúc này mới nghi hoặc ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn rõ
người mà mình đụng vào.
Ngẩng đầu nhìn lên góc 30 độ, Mạc Bảo Bối nhìn thấy một đôi mắt thâm sâu, con ngươi màu xanh lá cây giống như
ngọc bích lộ ra ánh sáng lấp lánh, góc cạnh thanh tú, ngũ quan sắc sảo,
tóc màu nâu quăn nhẹ.
– Anh là người nước ngoài đó! – Mạc Bảo Bối khiếp sợ giật nảy mình, chỉ vào Ross, chân bước lui về phía sau.
Tề Giai và Viên Tử không rõ chân tướng, nhìn Ross, chỉ cảm thấy đó là một
người lai rất đẹp mắt thôi. Nhưng từ trước đến nay Mạc Bảo Bối không
phải là một người háo sắc, hơn nữa có tính bài ngoại, vậy mà lúc này
thái độ hướng về phía Ross như thế, cũng có phần cảm thấy kinh ngạc.
– Làm sao vậy? – Ross kỳ quái nhìn Mạc Bảo Bối. Nhìn dáng vẻ kinh hoảng
của cô, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, không tự chủ liền muốn bật cười, trên
thực tế, khóe miệng của anh cũng đã giương lên.
– Không có. . . . . . không có, Tiểu Tứ coi như quên đi. Nể mặt ông chủ của anh, tôi
không so đo nữa. Giai Giai, Viên Tử, chúng ta đi. – Mạc Bảo Bối bất ngờ
gặp được Ross, theo bản năng lập tức muốn chạy trốn.
Kéo tay hai người, nhanh chóng trở lại vị trí của mình, trong lòng vẫn rầm rầm không ngừng.
– Bảo Bối, cậu biết Ross đó sao? – Tề Giai phỏng đoán hỏi. Cô luôn luôn
giỏi nhất về nhìn mặt mà nói chuyện, cộng thêm hiểu biết đối với Mạc Bảo Bối, vì vậy rất nhanh đã đoán được nguyên nhân trong đó.
– Trong điện thoại không phải tớ nói chuyện lão tử nhà tớ giúp tớ sắp xếp mai
mối sao? – Mạc Bảo Bối buồn bực nói, một tay đỡ cái trán hơi đau nhói.
– Chính là anh ta? – Viên Tử không thể tin kêu lên.
– Xuỵt, nhỏ giọng dùm một chút. – Tề Giai bịt miệng Viên Tử, dặn dò.
– Viên Tử đồ nhóc con chết tiệt chỉ sợ thiên hạ không loạn, tuyên truyền
hay là quảng cáo thế, ngộ nhỡ trêu chọc đến ông chú Ross đó, cẩn thận da cậu bị tớ kéo căng ra đấy. – Mạc Bảo Bối cảnh cáo nhìn Viên Tử, chỉ sợ
Viên Tử sợ hãi kêu lên sẽ dẫn tới sự chú ý của Ross.
– Được rồi, tớ không kêu, buông tớ ra. – Viên Tử chen lách trong lòng bàn tay Tề Giai nói nói.
– Thả cậu ra, không kinh hãi kêu gào với tớ nữa chứ? – Tề Giai hỏi.
Viên Tử vội vàng gật đầu như bằm tỏi, lúc này Tề Giai mới buông tay kìm hãm
đối với Viên Tử ra. Sau khi Viên Tử lấy được tự do không dám lớn tiếng
xôn xao ồn ào, chỉ mở một đôi mắt tò mò nhìn Mạc Bảo Bối, muốn biết
nhiều hơn.
– Cậu làm gì thế, chó nhỏ đòi xương hả? – Mạc Bảo Bối
liếc Viên Tử một cái, vừa nghĩ tới Tiểu Tứ kia tay chân thế nào mà không nhanh nhẹn vậy, lấy cái túi chườm nước đá đã lâu cũng không thấy đem
tới.
– Coi như cậu đúng đi, nói với tớ Ross đó lai lịch ra sao,
tớ nhìn sao cũng thấy rất tốt. Dáng dấp đẹp trai, người lại cao, hơn nữa có thể được ông cụ nhà cậu coi trọng lại là khách quý của ông chủ Yến
Ngộ, nói vậy chắc hẳn không đơn giản chứ? – Viên Tử chuyển động đôi mắt
tròn xoe, tò mò hỏi.
– Bát quái (nhiều chuyện) thế này, sau này
làm sao làm gương sáng cho người khác đây? – Tề Giai cười vỗ nhẹ cánh
tay Viên Tử một cái.
– Bát quái là bản tính của phụ nữ, có quan
hệ gì với làm gương sáng cho người khác? – Viên Tử bất mãn lầu bầu một
câu, tiếp tục tò mò nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối chớp chớp đôi mắt tròn
xoe linh hoạt.
– Cậu được rồi, người không biết sẽ cho rằng bọn
tớ ức hiếp cậu hay là thế nào đấy. Anh ta là đại diện quốc phòng của
Liên Hợp Quốc ở nước ngoài đóng trụ sở ở thành phố X gì gì đó, Jane
Ross, năm nay 33 tuổi, thân cao 190 centimét, là sinh viên hàng đầu của
đại học Columbia, năm tháng trước được điều đến đến chỗ chúng ta. – Mạc
Bảo Bối nói ra một số tin tức cô thấy được trong tài liệu xem mặt.
– Ôi, trời ơi, điều kiện tốt thế, Bảo Bối làm sao cậu lại có bộ dạng
không muốn gặp đó. Nếu cậu không thích thì tặng cho tớ đi, tớ thích đàn
ông trưởng thành hơn. – Viên Tử háo sắc nói, hai mắt van xin Mạc Bảo
Bối.
– Anh ta không phải của tớ, nhưng tớ không tặng nổi lễ lớn như thế. – Mạc Bảo Bối không chịu được nhún nhún vai, bó tay nói.
– Cô gái xinh đẹp, túi chườm nước đá đây, tôi lấy một cái khăn lông nhỏ
bọc lại, cô cứ yên tâm đắp là được rồi. – Tay Ross bưng cái khay, trên
khay để khăn lông bọc quanh túi chườm nước đá nhỏ, mỉm cười lễ độ.
– Anh! Tôi nói sao anh cứ như âm hồn bất tán (không tiêu tan) vậy, có
phải bà cô này không đánh anh, anh cảm thấy ngứa da phải không? – Mạc
Bảo Bối mở to hai mắt, thở hồng hộc nói.
– Tiểu thư Mạc, trước
hết cô đừng nóng giận, tôi giúp cô chườm lạnh trước một chút thì tốt
hơn, nếu không sưng lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô sẽ bị ảnh hưởng. –
Ross vẫn tính tình dễ chịu nói, trong mắt tràn đầy nụ cười.