Đọc truyện Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh – Chương 1: Mạc Bảo Bối tức giận
Khu biệt thự ở đường Thiên Uyên đặc khu hành chính đạo đức và chính nghĩa nào đó.
Đây là một khu biệt thự tư nhân, dọc theo bên ngoài khu biệt thự có một con sông tự nhiên chảy xuôi, phản chiếu ngược ảnh khu biệt thự dưới đó.
Cảnh trên nước có cây có lối đi lót ván, cỏ lau sậy và nhiều loại thực
vật. Trên con đường của khu rải sỏi đá bên lề với cách thức không giống
nhau. Thiết kế theo kiểu vườn cây khiến khu biệt
thự này thoạt nhìn có mười phần phong vị nông thôn, khiêm tốn không mất
thanh nhã.
Bên trong một căn biệt thự màu trắng năm tầng, dọc
theo cầu thang hình xoắn ốc lộ thiên ở tường ngoài biệt thự, một bóng
dáng nhỏ nhắn, một thân váy ngắn màu hồng làm nổi bật lên dung mạo như
hoa đào, rất đáng yêu xinh đẹp, có điều chẳng biết tại sao lúc này đôi
mắt to linh hoạt lại đang tràn đầy tức giận.
“Cộp cộp cộp”, một
đôi chân nhỏ dùng sức đạp giày cao gót chín centimét xuống cầu thang, đi lên lầu hai, trong tay còn cầm một tập tài liệu. Trên khuôn mặt tinh
xảo xinh xắn phiếm đỏ hồng nhàn nhạt, đưa chân ra xoay tròn, đẩy cửa đi
vào bên trong.
“Rầm” một tiếng, Mạc Bảo Bối dùng sức đẩy cửa căn
phòng nào đó ra, cửa đập vào tường phát ra tiếng vang rất lớn, làm Mạc
Trường Thắng giờ phút này đang cúi đầu viết trên bàn kinh hoảng.
Người cuối đầu viết chính là Mạc Trường Thắng, chủ tịch Chính ủy đặc khu Hải
quân 34 khu hành chính thành phố X, trên khuôn mặt có hơi mập của ông
không giận nhưng tự có uy, chẳng qua đợi khi thấy rõ cô con gái tức giận đùng đùng, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười.
– Con gái ngoan, ai chọc con mất hứng. – Mạc Trường Thắng không rõ chân tướng nhìn con gái của mình.
– Tự ba xem một chút chẳng phải sẽ biết sao? – Mạc Bảo Bối dùng sức ném
tài liệu trong tay tới trên bàn sách, trút ra sự tức giận của cô.
Mạc Trường Thắng kinh ngạc nhìn con gái, không rõ nguyên do cúi đầu nhặt
tài liệu trên bàn sách lên mở ra, ngay sau đó
lại cười.
– Ba còn cười, có lão tử như ba vậy ư, hận không thể
đẩy con gái của ba vào trong hố lửa! – Trong lúc nghỉ hè sau năm đại học thứ nhất, Mạc Bảo Bối lại nhận được tài liệu xem mắt, còn chưa nhìn
xong đã tức giận đùng đùng đến nói chuyện với ba.
*** lão tử
nhiều chỗ dùng thay từ cha trong truyện này vì hai cha con này nhiễm
phong cách quân đội, con với cha hay cha với con thì cũng toàn lão tử
thôi = =
– Con gái ngoan, con đừng nói như vậy mà, đây là trai
lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, là đạo lý hiển nhiên từ xưa đến này. – Mạc
Trường Thắng nói xong lời hay, mặc dù con gái mình chỉ có mười chín
tuổi, nhưng ông cũng đã sớm bắt đầu giúp cô xem xét chọn người tốt.
– Làm ơn, hiện tại là thời đại nào rồi, con đây vừa mới lên đại học thì
ba đã sắp xếp mai mối rồi, có lão tử như ba vậy sao? – Mạc Bảo Bối thở
hổn hển rống to.
– Ross tuổi trẻ tài cao, lão tử đây hao tổn sức
lực của lão đại mới giành được ở trước mặt chú Lưu và chú Lý, bằng không con gái của bọn bọ đã có thể đi. – Mạc Trường Thắng dương dương tự đắc
nói, cũng không thèm để ý con gái hô to gọi nhỏ.
– Bọn họ thích
thì cho bọn họ, ba cũng lớn tuổi rồi, tranh cái gì, có cái gì tốt mà
tranh, vì một người nước ngoài tổn hại hòa khí đáng giá không? – Hai tay Mạc Bảo Bối chống trên bàn sách, nhìn ba của mình, bảo thủ khuyên nhủ
ba.
– Cái này khác, cái này là. . . . . . – Mạc Trường Thắng chuẩn bị giải thích.
– Ngừng, đừng nói nữa. Tóm lại là cái gì con mặc kệ, thời điểm ba tranh
không biết anh ta 33 sao, con gái ba mới mười chín đúng không, khái niệm chênh lệch mười bốn tuổi gì đó ba không biết à? – Hai tay Mạc Bảo Bối
bắt chéo, ngắt đứt giải thích của Mạc Trường Thắng.
– Khái niệm gì? – Mạc Trường Thắng ấp úng hỏi.
– Anh ta không phải người nước ngoài sao, sớm yêu xong xuôi cả rồi, nói
không chừng con gái cũng đã lớn bằng con, gây chuyện không hay hiện tại
nuôi ở nhà? – Số tuổi giống như là một khoảng cách vượt qua trước mặt
của Mạc Bảo Bối.
– Không có, Ross tuyệt đối độc thân, cái này ba sớm hỏi thăm rõ ràng. – Mạc Trường Thắng bảo đảm nói.
– Con nói ba có nghe ra điểm then chốt trong lời của con không. Then chốt là anh ta lớn hơn nhiều so với con vậy, không có tiếng nói chung. – Mạc Bảo Bối cau mày nói.
– Tuổi không là vấn đề, hơn nữa chồng già
vợ trẻ mới phải, hiểu cách thương người. – Mạc Trường Thắng cố chấp cho
rằng ở thời đại của các ông chồng già vợ trẻ là chuyện rất bình thường.
– Đánh rắm, ba nhìn lại xem người ta từ nhỏ uống sữa tươi gặm thịt bò vóc người cao lớn, con gái ba mới 158 centi mét, chênh lệch một khoảng
30cm, đứng chung một chỗ không biết còn tưởng rằng lão diều hâu bắt gà
con đấy. – Mạc Bảo Bối nghĩ tới hình ảnh như vậy lập tức không rét mà
run.
– Bậy bậy bậy, đồng ngôn vô kị (lời trẻ con không kiêng kị), nào có ai hình dung chính mình như thế. – Mạc Trường Thắng giống như là đuổi xúi quẩy đưa tay phẩy phẩy không khí, coi như làm vậy có thể xua
đi thứ không tốt.
– Hình dung như thế thì làm sao, hình ảnh sinh
động, có phải con nói ba đâu. Chúng ta đường đường là người Trung Quốc
cần gì phải xem mặt với người nước ngoài. Cả nhà chúng ta đều là tổ quốc nuôi lớn lên, không thể sính ngoại. – Mạc Bảo Bối bĩu môi.
–
Ross là quan Ngoại giao, nếu như cậu ta với con thành là có thể xin quốc tịch hai bên, đến lúc đó tự nhiên cũng là người Trung Quốc thôi. Hơn
nữa, vốn cậu ta cũng đã có một phần tư huyết thống Trung Quốc, đây không tính là sính ngoại. – Mạc Trường Thắng suy nghĩ hồi lâu nhớ lại một quy tắc như vậy.
– Vậy ngộ nhỡ không thành? – Mạc Bảo Bối chau mày hỏi, trong mắt lóe lên sáng loáng.
– Không thành sẽ nói sau, ta gặp gỡ trước, không thiệt thòi, có được không? – Mạc Trường Thắng lấy lòng nói.
– Ba nói, không thành mà nói thì không được sắp xếp xem mặt lung tung quỷ quái nữa, bị người ta biết chuyện chê cười, rất mất mặt. – Chán ghét
nhìn ba mình, thật sự không nghĩ ra tại sao sớm như vậy đã chuẩn bị mai
mối, Mạc Bảo Bối rất bất đắc dĩ.
– Ai dám cười nhạo con gái Bảo
Bối của ba, con gái của ba dáng dấp xinh đẹp, đáng yêu như vậy, nhất
định là người gặp người thích, đến lúc đó Ross nhất định sẽ bị con mê
hoặc, ha ha.
– Cất cái nụ cười đó của ba đi, con đi đây. – Mạc
Bảo Bối từ nhỏ đến lớn không chịu nổi nhất chính là lão tử làm thay hết
thảy cho mẹ, tuy có lúc cảm thấy rất uất ức, nhưng là đại đa số thời
điểm đều chỉ cảm thấy quá chán ngấy.
– Này, con đi đâu vậy, trò
chuyện với ba đi, gần đây con bận việc thi cuối kỳ chừng mấy ngày chưa
trở về nhà, thật khó khăn mới về nhà sao lại chạy ra ngoài. – Mạc Trường Thắng nắm tay con gái Bảo Bối. Mặc dù con gái bị chính ông cưng chiều
đến hơi quá ngang ngược, tuy nhiên nó cũng là thịt trong lòng ông, dù
con gái vô lễ thế nào, ông đều vui vẻ.
– Con còn phải bận đi dạo
phố mua quần áo, ba làm việc cho tốt đi, có chuyện gì thì nói với mẹ già của con ấy, nếu không có chuyện gì đừng tìm con. Tất cả mọi người cười
ba dính con gái, ba là một chủ tịch Chính ủy sao lại không thể tàn khốc
một chút, không biết còn cho là ba cười đùa chính là lão già kỳ quái
đấy! – Mạc Bảo Bối đuổi ba của mình giống như đuổi một đứa nhỏ bình
thường.
– Lão già kỳ quái cái gì, lão tử của con đang tuổi cường tráng đó. – Mạc Trường Thắng phẫn nộ nhìn Mạc Bảo Bối.
– Người ngoài 50 rồi, cũng chỉ có ba còn dám nói đang tuổi cường tráng, lại không mắc cỡ. – Mạc Bảo Bối che miệng cười trộm.
– Trước mặt con gái Bảo Bối của chính mình có cái gì đáng xấu hổ. Đây là
cho con, trên người một cô gái cầm nhiều tiền chút, thích gì cứ mua. –
Từ trong ngăn kéo mặt lấy ra một xấp tiền mặt 100 nguyên đưa cho con gái mình.
– Ba thật thương con, cảm ơn. – Mạc Bảo Bối nhận lấy tiền cười híp mắt đếm, một bộ dạng thấy tiền sáng mắt.
– Có tiền lập tức ba, nếu không là lão tử, người làm ba tôi đây lắm lúc
thật sự không có quyền uy mà. – Mạc Trường Thắng ra vẻ đáng thương nói
ra.
– Đừng uất ức, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được(*), đây là biểu hiện quyền lực của ba, ngoan, làm việc của mình đi. Ăn bổng lộc quân đội nên làm việc trung quân, con đi thật đây. – Mạc Bảo Bối
vẫy vẫy tiền mặt trong tay, phóng khoáng đi ra ngoài.
(*) Co được dãn được: biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể
Trong lòng Mạc Bảo Bối âm thầm tính toán, mặc kệ cái người lai đại diện quốc
phòng của Liên Hợp Quốc ở nước ngoài đóng trụ sở ở thành phố X ưu tú như thế nào, dù sao cô không thích chính là không thích, đến lúc đó lão tử
của cô cũng sẽ không thể ép buộc cô. Cho nên, mặc dù nhất thời tức giận
cũng rất mau hết giận, nghĩ xong đối sách hài lòng, vui vẻ theo đám chị
em đi dạo phố.
Trong quán cà phê Yến Ngộ
Trong quán cà phê phong cách châu Âu, với trang trí hoa lệ, màu sắc mạnh mẽ, tạo hình
tinh xảo khiến cho cả quán cà phê thoạt nhìn khoan thai cao quý. Chính
giữa trần là một cái đèn to lớn, đồng thời sử dụng đèn treo hình cành
lộng lẫy kiến tạo không khí. Bên trong quán cà phê có một lò sưởi âm
tường, vì mùa hè nên không châm lửa, mà mặt tường phun vẽ nước sơn chất
lượng tốt và keo dán gỗ, tô đậm hiệu ứng xa hoa của Yến Ngộ.
Đây
là quán cà phê cao cấp nhất ở thành phố X, chỉ tiếp đãi hội viên, mà để
trở thành một hội viên, ngoại trừ phải có đầy đủ tiền bạc còn nhất định
phải có địa vị xã hội mới được. Vì vậy, thanh niên ở chỗ này hầu như đều là một vài ** hoặc là phú nhị đại(*).
(*) Phú nhị đại: thế hệ con cháu thứ hai trong những gia đình tài phiệt, triệu phú, tỷ phú,… nói chung là những nhà giàu
Giờ phút này, ba thiếu nữ trẻ tuổi ngồi chung một chỗ, đều một dáng vẻ tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
– Bảo Bối, trường học các cậu như thế nào? Chơi có được không? Sao lúc ấy cậu không vào đại học pháp lý của chúng tớ, lại muốn cay đắng, đau khổ
đi học đại học y khoa, quá mệt mỏi. – Viên Tử mặc váy ngắn màu tím nhạt
oán trách nói.
– Con người Bảo Bối từ nhỏ đã có chí khí hơn so
với cậu, có thể đọc thích tâm lý học, không tồi. Mặc dù trong đại học
pháp lý có chỗ dựa của ba cậu, tuy nhiên nó không có chuyên ngành Bảo
Bối thích. – Tề Giai váy ngắn màu trắng nói.
Hai người này đều là chị em tốt cùng lớn lên từ nhỏ với Mạc Bảo Bối trong đại viện. Ba Viên
Tử là cục trưởng phòng giáo dục, là người phụ trách trực tiếp đại học
pháp lý, mà đại học pháp lý lại là trường học của các cán bộ cao cấp
thực sự, rất nhiều ** cuối cùng đều lựa chọn đại học pháp lý, chỉ là
chuyên ngành rất giới hạn, vì vậy Mạc Bảo Bối lựa chọn đi học trường có
chuyên ngành mình thích.
Còn ba Tề Giai là Tề Quốc Đống lại là
thanh tra ban Kỷ luật Chính ủy đặc khu khu hành chính thành phố X, đã
từng là chiến hữu với Mạc Trường Thắng, cùng quê hương, hơn nữa cùng
nhau tham gia thi tốt nghiệp trung học năm 1977, tình nghĩa không như
bình thường.
Ba người từ nhỏ lớn lên trong một đại viện, sau đó
chuyển ra ở riêng, mặc dù khoảng cách xa một chút, nhưng mãi cho đến khi tốt nghiệp trung học, ba người vẫn luôn là bạn học cùng lớp, tình nghĩa rất tốt. Sau khi thi tốt nghiệp trung học, Mạc Bảo Bối chọn đại học y
khoa học ngành tâm lý mới tách ra với hai người kia.
– Giai Giai. . . . . . – Viên Tử không chịu gắt giọng.
– Được rồi được rồi, tớ biết cậu cũng có chí khí, được chưa. Bảo Bối học
trường xa, lại ở trong trường, rất ít khi trở về. Thật khó khăn được
nghỉ hè thì cần phải thường đến nhà chúng tớ chơi, mẹ tớ rất nhớ cậu. –
Tề Giai cười nói, trong ba người, cô thành thục chững chạc nhất.
– Cũng phải thường xuyên đến nhà tớ chơi, mẹ tớ không hề đặc biệt nhớ
nhung cậu. Hiện tại bà ấy ngày ngày chơi mạt chược, con gái mình cũng
không quan tâm chớ nói chi là cậu, chẳng qua anh trai tớ lại đặc biệt
nhớ đến cậu, nhớ đến ngày ngày ngủ không yên đấy. – Viên Tử cười tủm tỉm nói nói, đồng thời còn có ngụ ý dùng cánh tay vẫy vẫy Mạc Bảo Bối.
– Bảo Bối, Viên Bân thật ra rất nhớ cậu, nghe nói nửa năm sau điều động
chức vụ, anh ấy sẽ được điều đến khu trường học của cậu, đến lúc đó cậu
có chuyện gì đều có thể tìm anh ấy rồi. Một mình cậu ở miền nam, tớ
trước sau đều có phần lo lắng. – Tề Giai trầm ngâm nói.
– Đúng vậy, anh trai tớ cậu yên tâm dùng. – Viên Tử vỗ ngực bảo đảm.
– Này, tớ nói hai ngươi đủ rồi đó, có kiểu nói anh trai mình như vậy sao? Cái gì gọi là yên tâm dùng, dùng hư thì làm sao? – Mạc Bảo Bối từ trong tạp chí ngẩng đầu lên, cắn ống hút, không vui nói.
– Lời Viên Tử mặc dù không dễ nghe, nhưng nói có lý. Một mình cậu ở miền nam, có Viên Bân ở đấy, chúng ta cũng yên tâm một chút. Cho dù nhìn cậu khôn khéo,
nhưng trên thực tế rất mơ hồ, làm người ta yên tâm thế nào được. – Tề
Giai nói ra lời tình ý sâu xa, giống như một người chị lớn quan tâm.
– Tớ biết rõ Giai Giai cậu quan tâm tớ, chẳng qua tớ rất tốt. Tớ đai đen
nhị đẳng Taekwondo đó, ai dám chọc tớ chứ. – Mạc Bảo Bối không quan
trọng cười nói. Xuất thân thế gia hải quân, từ nhỏ cô đã học tập võ
thuật, chính vì để cường thân kiện thể (làm cơ thể khoẻ mạnh), có điều
về sau càng lớn lại càng lười.
– Đai đen nhị đẳng Taekwondo đó
của cậu thi năm tốt nghiệp trung học cơ sở, ai không biết đối thủ năm ấy của cậu là Viên Bân, không phải anh ấy để cho cậu có thể thi đậu? – Tề
Giai dội nước lã nói.
– Cho dù đó là Viên Bân giúp tớ, vậy tớ cũng phải qua được mấy cửa trước mới được chứ. – Mạc Bảo Bối không phục nói.
– Cậu suy ngẫm lại một chút những đối thủ đối đầu với cậu xem, có phải
đều là người bị cậu ức hiếp trong đại viện. Toàn người có thực lực ở
trên cậu, bị cặp mắt của cậu trừng, mất hết nhanh nhẹn và sự tự tin
trước đó. – Tề Giai không khách khí nói.
– Đó là chuyện tình khi
còn bé, lúc ấy bọn họ đều trưởng thành rồi, sao có thể luôn sợ tớ như
thế, hơn nữa tốt nghiệp tiểu học tớ lập tức được đưa ra khỏi đại viện
rồi. – Mạc Bảo Bối tiếp tục tìm kiếm lý do.
– Hồi nhỏ cậu ngang
ngược, hung hãn, ai cũng dám trêu, hơn nữa còn không thể không thắng. Bé trai lớn hơn chúng ta cũng bị cậu chọc cho khóc nhè, ai đối với cậu
không có một chút ám ảnh, nếu thắng cậu còn không sợ cậu trả thù sao? –
Tề Giai tiếp tục nói, đả kích lòng tự tin của Mạc Bảo Bối.
– Viên Tử, cậu nói, bản lĩnh của tớ thật sự rất kém cỏi ư, anh trai cậu nhường tớ là hiển nhiên, nhưng người khác không nhường tớ, đúng không? – Mạc
Bảo Bối nghiêng đầu hỏi Viên Tử, tìm kiếm đồng minh.
– Tớ nói lời công bằng, bản lĩnh của cậu không được tốt lắm, nhưng thủ đoạn hành
người của cậu luôn rất tàn khốc. Hơn nữa, cậu nhiều năm không có vận
động rồi, đã sớm quên sạch sẽ chuyện quyền đạo Taekwondo này. – Viên Tử
nói xong, lập tức nhảy khỏi ghế sofa.
– Viên Tử, cậu gan dạ…,
đứng lại cho tớ, nhìn tớ gãi chỗ cậu ngứa ngáy. . . . . . -Mạc Bảo Bối
làm bộ tức giận cũng nhảy dựng lên theo đuổi đánh Viên Tử.
Mùa hè sau giữa trưa, trong quán cà phê chỉ có rất ít người, ghé mắt nhàn nhạt nhìn hai cô gái nhỏ cãi nhau ầm ĩ , chỉ cười không nói.
Viên Tử
cười chạy vào trong góc, trốn vào trong mành La Mã buông xuống dưới, Mạc Bảo Bối vừa thấy, lập tức cũng chui theo vào mành La Mã đi vào bên
trong đuổi theo Viên Tử.
– Viên Tử, cậu đứng lại đó cho tớ. – Mạc Bảo Bối vừa đuổi theo vừa hô.
– Tớ sẽ không đâu, bị cậu bắt được, sức tay lớn như vậy còn không bị cậu
đánh thành nửa tàn phế à? – Viên Tử người cao chân dài, chạy trốn mau,
nhanh chóng đi ra khỏi mành La Mã cuối. Mành La Mã cuối cùng là một cổng vòm hình tròn, sau cổng vòm là sân trong quán cà phê. Viên Tử liếc mắt
nhìn, lúc này đang có người đi vào bên trong, tức khắc xoay đầu chui vào mành La Mã bên kia.
– Bị tớ bắt được, cũng có thể không thành
nửa tàn phế như thế. . . . . . Á. . . . . . – Mạc Bảo Bối lập tức lao ra khỏi mành La Mã, lại không cẩn thận đụng phải người đi tới.
– Người nào đó, muốn chết hả? – Mạc Bảo Bối bị đụng hoa mắt, vịn mành La Mã. Còn chưa kịp thấy rõ ràng người tới đã mắng ầm lên.
– Vị tiểu thư xinh đẹp, thật là ngại quá, có đụng cô bị thương không? –
Một âm thanh dịu dàng dễ nghe vang lên bên tai Mạc Bảo Bối, mang theo
một loại giọng điệu riêng biệt. Trong giọng điệu đó có một loại dịu dàng và từ tính khó có thể hình dung.