Đọc truyện Ông Xã Em Là Đại Sắc Lang! – Chương 24: Giải cứu ngay và luôn
Bữa tối lãng mạn kết thúc với màn bắn pháo hoa đầy sắc màu rực rỡ, Hoàng Thuận đưa Tiểu Nhi đi ngắm cảnh đêm của Bắc Kinh rồi trở về bệnh viện
Vì vết thương vẫn chưa lành hẳn cộng thêm việc cô lại đi chơi đêm đến mệt đừ, vì thế nhanh chóng thiếp đi trên xe.
Bế cô về phòng, anh đặt cô lên giường lớn rồi nhẹ nhàng cởi đổ cho cô. Tiếp theo, anh đi vào phòng tắm, lấy khăn nhúng nước vắt khô rồi đem ra lau người cho cô.
Cơ thể đẹp tự nhiên của cô nhiều lần hấp dẫn anh mỗi khi thay đồ cho cô. Mà bực cái, thịt dâng đến miệng mà không được ăn, sao có cảm giác anh không phải đàn ông vậy nhỉ?!
Lau người cho cô xong, anh mặc lại quần áo dành cho bệnh nhân cho cô rồi cũng đi tắm. Xong xuôi, anh trèo lên giường đắp chăn ngủ cùng cô!
Sáng hôm sau, khi mà đồng hồ điểm 6 giờ rưỡi, anh nhanh chóng rời giường và tiến thẳng vào phòng tắm. Làm vệ sinh cá nhân xong, anh nhanh chóng xuống căn-tin mua bào ngư cho cô
Trên phòng, Tiểu Nhi đang nằm ngủ ngon lành. Bên ngoài phòng, một nữ nhân thân mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khoác chiếc áo đen. Đầu đội mũ đen rộng vành, đeo mắt kính râm.
Cô ta đứng nhìn Tiểu Nhi đang ngủ, nhoẻn miệng cười
– Đây là cơ hội tốt!
Nói rồi, cô ta từ từ mở cửa để không phát ra tiếng động gây chú ý. Rón rén bước vào trong, cô ta lấy khăn tẩm sẵn thuốc mê, đi đến giật tóc cô, kéo cô ngồi dậy
– Á…Tiếng la hét lo sợ nhất thời vang lên, rồi lại im thin thít.
Cô ta bịt miệng Tiểu Nhi, ép cô phải ngửi mùi thuốc mê. Tiểu Nhi nhanh chóng ngất đi, cô chìm sâu vào hôn mê.
Cô ta trói chặt tay chân Tiểu Nhi lại, rồi bỏ cô vào một cái bao lớn. Xong xuôi, cô ta cột bao lại, rồi lấy điện thoại gọi cho hai nam nhân đang đứng dưới cửa bệnh viện
“- Xong rồi, lên vác cô ta xuống.”
Cúp máy, cô ta nhìn cái bao, cười nói
– Phải công nhận là dễ thật.
Hai nam nhân chạy lên đến nơi, nhanh chóng vác cô lên. Vừa xoay người lại định đi ra khỏi phòng, Hoàng Thuận may mắn chạy lên nhanh chóng
– Các người là ai?
Bọn chúng không trả lời, nữ nhân rút súng ra, bóp còi và….
“Đoàng”
Hoàng Thuận né đạn, anh vứt hộp bào ngư xuống, rút súng ra bắn vào tay nữ nhân. Cô ta vốn không phải tay súng chuyên nghiệp, thế nên do không né kịp liên bị trúng đạn
– A. Đau quá. Cô ta ôm lấy bàn tay đang chảy máu, nhăn mặt, cô ta nhìn hai nam nhân đang e dè trước anh.
– Chạy trước đi. Tôi sẽ giữ chân anh ta lại. Nói rồi, cô ta chịu đau, xông đến đánh tay đôi với anh.
Hoàng Thuận bị cô ta đánh bất ngờ, anh chỉ biết phòng thủ. Lo đánh với cô ta, anh bị mất dấu hai tên nam nhân còn lại.
– Chết tiệt. Rủa thầm một tiếng, anh nhanh chóng tìm sơ hở của cô ta, đá một phát vào chân cô ta.
Ngã khuỵu xuống, cô ta nhăn mặt đau đớn. Anh đưa họng súng vào đầu cô ta, gằn giọng
– Ai là kẻ chủ mưu?
– Tôi…không biết. Cô ta trả lời, giọng có chút khinh thường, đôi mắt hằn lên tia tức giận.
– Không biết? Vậy thì để Diêm Vương “hầu hạ” cô vậy. Anh nói, khuôn mặt lạnh lẽo, đôi mắt chứa đầy sát khí.
Cô ta run lên bần bật, giọng run rẩy
– Là….Lo…Loa…Loan Ph….Phi….Yê…Yến.
– Ồ, là ả sao? Cô đã sai lầm….khi nghe ả đấy. Anh nói rồi bóp còi. “Đoàng”
– Á…..Cô ta la lên một tiếng rồi chết đi. Anh cất súng vào túi rồi lấy điện thoại gọi cho Hắc Phong
“- Cho người xác định vị trí của Phi Yến, tìm được thì đem cô ta về tổ chức, tôi sẽ xử lí.
– Hiểu rồi
– Còn nữa, kêu Vĩnh Hi dẫn theo một nhóm đi chặn đường kẻ bắt cóc. Tôi đến ngay
– Biết rồi.”
Cúp máy, anh nhanh chóng gọi cho Nghiên Phong
“- Cho vài người đến dọn xác trước phòng Tiểu Nhi
– Ừ”
Xong xuôi, anh chạy xuống tầng hầm lấy xe, đạp ga, phóng như bay ra đường lớn
Chiếc Ferrari lướt như bay trên đường phố đông đúc. Anh siết chặt vô lăng, máu nóng sôi sùng sục, nghiến răng nói
– Loan Phi Yến, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu!
Bên tổ chức, Hắc Phong khẩn trương tập hợp tất cả người trong tổ chức, nhanh chóng phân công mọi việc cho họ rồi cùng Vĩnh Hi chia thành hai nhóm
Một nhóm giải cứu Tiểu Nhi, nhóm còn lại thì đi bắt kẻ chủ mưu.
Bên ngoài, Hoàng Thuận lái xe điên cuồng, anh không ngần ngại mà tăng tốc độ đến 200 km/h. Khuôn mặt lạnh tanh, một chút cảm xúc cũng chẳng thể hiện trên khuôn mặt anh
Tay nắm chặt vô lăng, anh lấy máy định vị trong túi áo ra, bật lên. Xác định vị trí của Tiểu Nhi, anh chạy đến ngã ba thì lái vào đường tắt
Con đường tắt đầy đất đá hiểm nguy, mà ở đây lại chính là khe núi. Quá nguy hiểm! Nhưng anh chẳng bận tâm chuyện đó, vẫn giữ nguyên thái độ, vẫn giữ nguyên cái tốc độ đó, lướt như bay qua con đường đất đá.
Chỉ còn cách nhau 5 km, anh nhếch môi, rút súng ra, vào tư thế sẵn sàng. Và cuối cùng thì cũng đuổi kịp
Anh giảm tốc độ, tay từ từ chĩa họng súng vào tên ngồi ghế phụ cuối cùng, chẳng cần ngắm bắn, anh bóp còi súng và….
“Đoàng, Đoàng, Đoàng”
Ba phát súng liên tiếp vang lên, ba viên đạn từ họng súng bay ra với tốc độ nhanh như chớp, bay thủng kính, ba phát vào tim ba tên.
Từng tên một dính đạn, phụt máu, và ngã gục.
Tên lái xe sợ xanh mặt, tim đập thình thịch, vội đưa xe chạy lên một tốc độ cao. Chiếc xe chỉ trong phút chốc chạy mất hút, anh lái xe với tốc độ cao nhất, như một com báo đốm rượt đuổi con mồi
Tên lái xe nhìn vào kính chiếu hậu, hắn hoảng sợ, điên cuồng chạy nhanh hơn.
Hoàng Thuận cười lạnh, anh bắn vào hai bánh xe cuối. Hai lỗ thủng trên hai bánh xe xuất hiện, hơi nhanh chóng thoát đi, bánh xẹp lép.
Xe đột ngột dừng lại, hắn cởi dây an toàn, mở cửa, chân và thân vừa rời khỏi xe được một nửa, một viên đạn đã bắn thủng bụng hắn.
– A, hự. Hắn la lên một tiếng rồi gục xuống. Ôm lấy bụng đang chảy đầy máu, hắn cố gắng vội vã đứng lên bỏ chạy.
Anh bước xuống xe, nói
– Khi mày biến thành một con mồi, mày sẽ như một tên điên loạn, chỉ biết đến trốn chạy khỏi kẻ săn mồi
– Nhưng mày biết đấy, chiến thắng luôn luôn, nghiêng về phía kẻ săn mồi.
Câu nói của anh vừa dứt, tiếng “bùm, bùm” nổ lên, kèm theo khói lửa bốc lên trên trời. Hoàng Thuận cất từng bước đi về phía xe Maybach, anh mở cửa sau, đem cái bao đựng Tiểu Nhi ra, cởi bỏ dây thừng, rồi đem cô ra ngoài
Tiểu Nhi như một kẻ tham ngủ, tiếng “khò khò” cùng tiếng thở đều đều của cô cho biết cô đã và đang ngủ rất say.
Mỉm cười vuốt ve khuôn mặt cô, anh hôn nhẹ lên trán nhẵn nhụi, nói
– Cũng may là phát hiện kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Anh nói, rồi bế cô đem lên xe. Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nghe máy
“- Tiểu Nhi sao rồi?
– Em không cần lo, cô ấy ổn.
– Tốt quá.
– Hi, em đến hỗ trợ cho nhóm của Hắc Phong ngay. Anh lo cậu ta sẽ gặp nguy hiểm
– Dạ, anh đưa Tiểu Nhi về bệnh viện đi ạ
– Nhớ bịt mặt lại, không được để cô ta biết thân phận thật sự của em
– Anh yên tâm, em tự biết lo cho mình mà
– Ừ. “
Cúp máy, anh mỉm cười rồi lái xe trở về bệnh viện. Vĩnh Hi bỏ điện thoại vào túi quần, cô lấy mặt nạ hình mèo đeo vào, che hết cả khuôn mặt, trước đó, cô có mang lens mắt đỏ vì Phi Yến biết rất rõ mắt cô màu gì, nếu để phát hiện chắc chắn sẽ không hay
Leo lên xe, cô cùng nhóm 2 nữ 2 nam tiến đến căn cứ địch
Bên căn cứ địch, Hắc Phong cùng một nhóm toàn nam nhân xông thẳng vào căn cứ. Tất nhiên, chẳng có gì gọi là sợ đối với họ, bởi vì khi bước vào tổ chức, cuộc tập huấn cuối cùng do đích thân Vĩnh Hi và Hoàng Thuận huấn luyện
Họ chỉ có một châm ngôn duy nhất
“Luôn trung thành và tuyệt đối không bao giờ biết sợ”
Trên tay mỗi người là một cây súng, bọn họ xông vào, bóp còi liên tục, súng nổ lên gây ra tiếng động đáng sợ
Người của Phi Yến bị đột kích bất ngờ, không chuẩn bị kịp liền chỉ mới vừa ló đầu ra đã bị dính đạn. Từng tên một, từng cái mạng ra đi. Hắc Phong đá vào từng tên một, anh khinh thường chạy đi tìm Phi Yến
Loan Phi Yến ngồi bên trong không khỏi lo sợ.
Nghe bên ngoài không tiếng động, tim cô ta càng đập mạnh hơn. Nhẹ nhàng cất từng bước rời khỏi phòng, cô ta ngó nhìn xung quanh
Ánh mắt chứa đầy nỗi lo sợ, môi cắn cắn liên tục, cả thân người run lên. Chợt một họng súng chĩa thẳng vào tâm cô ta
– Đang tìm gì sao, Loan tiểu thư? Giọng nói trầm ấm vang lên, mang theo cả sát khí mặn nồng
Cô ta theo bản năng giơ tay lên cao như kẻ phạm tội bị bắt, sợ hãi không ngừng. Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Hắc Phong, cô ta run lên, mồ hôi trên trán chảy đầy
– Tiểu thư đừng sợ. Tôi có ăn thịt cô đâu. Chỉ cần theo tôi về âm phủ để ngài Diêm Vương sống trị tội một chút là được. Sẽ chẳng sao đâu.
Hắc Phong cười nói, nụ cười ghê rợn đến phát sợ. Cô ta sợ quá, nước mắt cứ chảy.
Người của Hắc Phong đi lên, còng tay cô ta lại rồi dắt về tổ chức. Đúng lúc đó, Vĩnh Hi lái xe đến nơi, cô có chút ngạc nhiên khi không một hạt bụi nào dính trên cơ thể mạnh mẽ của Hắc Phong
Anh nhìn cô, nhếch mép nói
– Em đến trễ đấy, Hiên Nhĩ Chi.
Hiên Nhĩ Chi chỉ là cái tên giả mà người trong tổ chức đặt cho cô. Nó được đặt ngay từ lúc cô đi làm nhiệm vụ này. Nói thật ra, mỗi khi làm nhiệm vụ nào, cô cũng không bao giờ tiết lộ tên thật. Người đặt cho cô luôn là Hắc Phong. Ví dụ như Hiên Nhĩ Chi, Ngạn Lam Ảnh, Đông Lai Y, Vũ Nhã,….
Vì thế trong tổ chức gọi cô là tiểu thư đa tên.
Vĩnh Hi cười nói
– Xin lỗi, em đến trễ. Mà anh giỏi thật đó, bắt nhanh như vậy, em thật khâm phục
– Ồ, thế sao? Hiên tiểu thư quá khen rồi. Hắc Phong cười nói, cả đám cười lớn
Vĩnh Hi nhìn Phi Yến, cô nâng cằm cô ta lên, nói
– Xinh đẹp thế này, không thể tin lại là một con hồ ly ác độc đấy!
– Cô nói gì hả? Cô ta nghiến răng hỏi, như một con mèo hoang giương móng vuốt lên tức giận, có thể cào xé người đối diện bất cứ lúc nào.
– Diêm Vương sống đang chờ cô đấy. Là một món quà rất đặc biệt, cô sẽ rất thích cho coi. Cô nói rồi cười ha ha.
Loan Phi Yến như con chó điên, cô ta lao vào định cắn cô thì bị Hắc Phong đánh vào gáy làm ngất xỉu.
Bọn họ đưa cô ta lên xe rồi lái xe về tổ chức