Đọc truyện Ông Xã Em Là Đại Sắc Lang! – Chương 23: Bữa tối lãng mạn
Tiểu Nhi ngồi ở công viên vẽ đến trưa chiều mới chịu về bệnh viện ăn trưa
Xong xuôi, cô lên phòng ngủ một giấc đến gần 5 giờ mới dậy vì cơ thể có hơi mệt mỏi.
Vừa đúng lúc cô tỉnh ngủ, Nghiên Phong vào phòng nói
– Anh phiền em một chút nhé?
– Dạ. Tiểu Nhi gật đầu
Hoàng Thuận làm xong công việc thì đến thăm cô. Vì anh hứa với cô rằng sẽ ở chơi với cô cả ngày, chỉ vì trò chuyện với cô bé ngây thơ đó mà anh bực bội đến công ty, như vậy là thất hứa
Trong lòng có chút áy náy, khi đi ngang qua tiệm bán đồ chơi, anh mua cho cô hai con gấu bông và một con búp bê xinh xắn
Đến nơi, anh đỗ xe xuống tầng hầm rồi nhanh chóng chạy lên phòng.
Và cảnh tượng đập ngay vào mắt anh khi vừa mở cửa là cảnh Nghiên Phong và Tiểu Nhi đang ngồi chung giường, nắm tay nhau, trò chuyện có vẻ thân mật
Mà nam nữ khi ngồi cùng giường, trông sẽ rất giống các cặp tình nhân đang lo lắng cho nhau đến phát sốt
Nghiên Phong nghe tiếng cửa, liền xoay mặt lại nói
– Mỹ Dung, Tiểu Nhi ổn…A. Bỗng nhiên mặt anh tái mét khi thấy Hoàng Thuận đang đứng đó
Lại cái khuôn mặt tử thần ghê người này! Đảm bảo một điều là Hoàng Thuận đang ghen đây này!
– Lãnh Nghiên Phong, rảnh quá nhỉ? Anh nở nụ cười dịu dàng, khuôn mặt tử thần lạnh lẽo đến rợn người.
Tiểu Nhi thấy anh, liền cười, định nói gì đó thì Nghiên Phong chặn họng cô
– A không phải như cậu nghĩ đâu, tớ..tớ đến đây là để khám bệnh cho tiểu mỹ nhân nhà cậu mà….A. Nghiên Phong vội giải thích
Hoàng Thuận vứt cái túi quà lên ghế, bắt lấy cổ áo anh, nói
– Khám sao? Cậu nắm tay Tiểu Nhi nhà tôi, tình tứ như thế mà còn dám nói là khám hả?
– Aaaaa, cậu điên sao? Tớ nói thật mà…Nghiên Phong hoảng sợ nói
– Ngồi chung giường, nắm tay nhau, lalalala, vui quá nhỉ? Hoàng Thuận cười cười nói
– Aaaa, tớ biết lỗi rồi mà. Đừng đánh tớ, tớ sẽ không ngồi chung giường, nắm tay Tiểu Nhi khi chưa có sự cho phép của cậu. Thề luôn đấy.
Nghiên Phong sợ xanh mặt, vội hứa với Hoàng Thuận. Lúc này anh mới yên tâm thả Nghiên Phong.
Tiểu Nhi thấy anh lo nói chuyện với Nghiên Phong mà không thèm để ý đến cô, khuôn mặt mang vẻ buồn bã. Hoàng Thuận nhìn cô, anh mỉm cười, rồi liếc mắt nhìn Nghiên Phong
– A, tình trạng sức khỏe của Tiểu Nhi đang dần hồi phục, có thể cho cô ấy tập đi dần rồi đấy. Thôi tớ đi nha. Bye.
Nghiên Phong nói xong thì bỏ chạy. Ở lại có mà bị chửi!
Hoàng Thuận thấy anh bỏ đi, mỉm cười đi đến chỗ Tiểu Nhi
– Bảo bối, ở đây với chị Dung có ngoan không? Anh hỏi, tay đặt lên vai cô, xoa bóp
Tiểu Nhi nhích người tránh xa anh, chỉ gật đầu nhẹ ý bảo có. Hoàng Thuận thấy cô như vậy, anh lo lắng hỏi
– Em sao thế? Không khỏe chỗ nào sao?
Lắc đầu
– Thế em bị sao? Nói anh nghe, ai làm Tiểu Nhi của anh buồn?
Cô nhìn anh, đưa tay chỉ anh. Hoàng Thuận có chút không vui, anh nói
– Em nói anh sao?
Gật đầu
– Bảo bối, anh đã làm gì sai?
– Anh không chào em, nên em buồn. Cô nhỏ giọng, cúi thấp đầu, đôi mắt chứa đựng sự buồn bực
Hoàng Thuận sực nhớ ra là lúc chạy vào, anh chỉ biết đến Nghiên Phong mà không thèm chào hỏi Tiểu Nhi một câu, bây giờ thì hiểu rồi.
Tiểu bảo bối nhà anh vậy mà cũng biết ghen khi anh nói chuyện với người cùng giới đây mà chẳng nói chuyện với cô. Aizz, đáng yêu quá!
Anh mỉm cười nhẹ, đứng lên đi về túi quà, lấy trong túi hai con gấu bông và một con búp bê, sau đó giấu sau lưng rồi đi về phía cô
Thấy hành động có chút khả nghi, cô cau mày khó hiểu. Anh ngồi kế bên cô, nói
– Nhắm mắt lại, anh có thứ này muốn tặng em.
– Là gì? Cô hỏi, trông anh lạ quá
– Cứ nhắm mắt lại, rồi em sẽ biết. Không được hé mắt nhìn đâu. Anh cười nói
Tiểu Nhi cũng mỉm cười, cô vui vẻ gật đầu, rồi nhắm nghiền mắt lại, trên môi nở nụ cười đáng yêu
Hoàng Thuận đặt con búp bê lên tay cô, rồi anh đặt hai con gấu kế cô.
– Được rồi, mở mắt ra nào.
Tiểu Nhi từ từ mở mắt, cô nhìn xuống tay mình thì thấy một cô búp bê rất xinh xắn, kế cô là hai con gấu bông màu trắng và nâu cực dễ thương.
Tiểu Nhi thích thú, cô ôm hết cả ba con vào lòng, vui cười nói
– Cảm ơn anh, Tiểu Nhi thích lắm
Hoàng Thuận thấy cô mỉm cười vui vẻ như thế, gánh nặng trong lòng anh cũng được trút bỏ. Ôm eo cô, anh nói
– Đây là quà xin lỗi, tha cho anh. Nhé?
– Tha? Xin lỗi? Sao anh lại nói thế? Anh có làm gì sai đâu? Tiểu Nhi nói
– Anh thất hứa với em, thế nên….anh sợ em buồn mới mua quà tặng em, dù gì thì, hãy tha thứ cho anh, được không? Hoàng Thuận nói
– Hihi, không sao đâu. Tiểu Nhi không giận, chỉ cần có anh bên cạnh, em vui lắm rồi! Cô nói
Hoàng Thuận nhìn cô, trong lòng cảm thấy hạnh phúc lạ thường. Anh mỉm cười đặt lên trán cô một nụ hôn.
Rồi nói
– Tiểu Nhi, hôm nay anh đưa em đi ăn nhà hàng nhé?
Tiểu Nhi nghe đến nhà hàng, cô vui vẻ gật đầu. Gì chứ, nhà hàng là nơi mà cô muốn đi nhất đó. Cô nghe nói nhà hàng có nhiều món ngon lắm, thế nên mới muốn được ăn thoải mái.
Hoàng Thuận thấy vẻ vui tươi của cô, anh lấy điện thoại gọi cho Mỹ Dung
“- Đem mấy bộ quần áo của Tiểu Nhi đến bệnh viện liền đi
– Chi vậy?
– Không cần biết. Kêu đem thì đem đi. Nhiều chuyện
– Anh dám nói em nhiều chuyện hả? Anh hai kì quá
– Có kì bằng cái đứa lấy trộm vớ của anh hai không nhỉ?
– A, chuyện đó nhắc làm gì?
– Thích.
– Kì cục. Đồ đại kì cục. Anh Quang còn tốt hơn anh nhiều
– A, vậy là Mỹ Dung thích Thành Quang, đúng không nè?
– Aaaaa, đừng chọc em nữa.”
Cúp máy, anh bật cười. Thật sự thì nói anh lạnh lùng, ác ma thì cũng không đúng lắm. Bởi vì đối với bạn bè, gia đình và mọi người trong công ty, anh đều đối xử rất tốt.
Vì thế mà những người trong tập đoàn và các đối tác làm ăn đều vô cùng quý mến anh. Họ chỉ sợ cái lúc mà anh mang bộ mặt tử thần thôi! Chứ nếu mà ai hỏi tổng tài tập đoàn Thần Phong là người thế nào, họ sẽ nói rằng
“- Tổng tài của tập đoàn Thần Phong là người có uy tín, làm việc rất đáng tin cậy, nhân viên chúng tôi đều thích ngài ấy”
Ngồi chờ Mỹ Dung đem hành lí đến cũng mất 15″, anh nhanh chóng thay đồ cho Tiểu Nhi rồi dắt cô đi ăn
Mà mỗi lần thay quần áo cho cô là anh lại tức. Vì sao? Vì thịt dâng tới miệng mà lại không được ăn, thế mới tức.
Mà nhắc mới nhớ, anh có chút thắc mắc khi cô nói rằng cô còn trong trắng, không biết vì sao cô lại nói thế?
Hoàng Thuận suy nghĩ nhiều lắm về chuyện này, mà thay vì suy nghĩ, anh hỏi cô luôn cũng chẳng sao.
Nghĩ là làm, anh đưa cô lên xe Lamborghini. Trên đường đi, anh hỏi
– Tiểu Nhi, sao lần trước em nói rằng em còn trong trắng, anh không hiểu cho lắm. Giải thích cho anh được không?
Tiểu Nhi nghe anh hỏi vậy, cô đơ một hồi rồi mới trả lời
– Tại vì lần trước em tìm thấy một tờ giấy bị nhàu nhĩ, trên đó ghi rất nhiều chữ, mà em thì không biết đọc, nên em nhờ chị Dung đọc giùm. Trong đó có nhắc tới em bị cha cưỡng hiếp hai lần, em có chút sợ. Em cho là anh điều tra em, rồi biết em không còn trong trắng nữa, sẽ không thương em nữa, nên em…mới nói thế.
Cô nói xong thì mặt có chút đỏ
– Nhưng em nói thật, những lần bị cưỡng hiếp, may một cái là mẹ kế phát hiện nhanh chóng, xui một cái là bị đánh. Nhưng mà em vẫn còn…vẫn còn trinh nữ.
Cô la lớn. Chợt cô bụm miệng, cúi thấp đầu, mặ đỏ như quả cà chua. Hoàng Thuận biết cô cũng ngại nói ra việc này, anh mỉm cười nói
– Anh tin em, thế nên không cần lo.
Tiểu Nhi cảm động khi anh tin mình, cô như sắp khóc, mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mi.
Lái xe đến nhà hàng Châu Phúc, anh xuống xe. Tiểu Nhi cũng mở cửa, cô từ từ bước xuống xe. Do chân còn yếu, nên đứng không vững mà té.
May thay là Hoàng Thuận đã bắt kịp lấy cổ tay cô, xoay người cô, kéo cô ôm vào lòng mà ôm.
Hai tay anh ôm lấy eo nhỏ của cô, tay Tiểu Nhi đặt lên vai anh, chân nhón lên.
Hai khuôn mặt gần như chạm vào nhau, môi cả hai chỉ cách vài centimet nữa là chạm vào nhau rồi.
Tim cả hai đập thình thịch, môi từ từ chạm vào nhau. Chợt Tiểu Nhi rùng mình vì cơn gió lạnh mới thổi qua, cô cúi thấp đầu, chui ngay vào lòng anh, đỏ mặt.
Hoàng Thuận nhìn cô, cũng chẳng thể trách cô được. Tính cô đã nhát, lại còn hay mắc cỡ, nhưng được cái là hay làm anh cười với sự ngây thơ đáng yêu.
Có lẽ còn phải chờ thêm một thời gian nữa mới được. Hoàng Thuận bế cô lên, anh ẵm cô vào bên trong nhà hàng.
Bước vào trong, hai mắt của Tiểu Nhi sáng lên
Con đường của nhà hàng được trải thảm đỏ dài từ cổng đến đại sảnh. Hai hàng bồn hoa hồng trải đầy từ ngoài vào trong, nở rộ khoe sắc. Các căn phòng nhỏ nằm hai bên nhà hàng đều rất đông khách. Và còn có cả những hồ cá lớn. Những chú cá vàng đầy màu sắc, bơi qua bơi lại. Tiếng nước chảy xuống trên những khe đá được trang trí bằng màu neon. Gió thoảng qua mang theo hơi nước khiến Tiểu Nhi lạnh run lên.
Bước vào bên trong phòng chính của nhà hàng chính là đại sảnh lớn với quầy tiếp tân bên trái và bộ bàn ghế gỗ dùng để tiếp khách bên phải. Phía trước là cầu thang dẫn lên các lầu 1, 2, 3…. Các nữ tiếp tân đều mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt đỏ và váy ngắn ôm sát cặp đùi thon dài. Một người đàn ông mặc vest đen thắt cà vạt xanh đi ra, trông ông ta rất lịch sự.
Cúi chào trước Hoàng Thuận, ông ta nói
– Ưng thiếu gia, ngài đã đến. Chúng tôi đã dọn sẵn thức ăn lên bàn, mời ngài cùng tiểu thư lên dùng
– Ừ. Vất vả cho ông rồi. Anh nói rồi bế cô lên tầng cao nhất của nhà hàng.
Bước vào căn phòng, Tiểu Nhi bị hớp hồn bởi khung cảnh đầy lãng mạn của nơi đây.
Căn phòng màu đỏ lãng mạn được thắp sáng bởi chùm pha lê sáng. Chính giữa phòng chỉ có duy nhất một cái bàn tròn được trải khăn bàn màu đỏ, hai bên là ghế gỗ. Trên bàn là những món nem công chả phượng, sơn hào hải vị. Chính giữa là cây nến trắng đã được thắp sáng. Kế bên nó là một chai rượu whiskey. Có thể nhìn thấy khung cảnh toàn thành phố bằng cửa sổ to lớn. Bốn góc tường là những bồn hoa hồng tuyệt đẹp mang hương thơm phảng phất khắp cả căn phòng. Hoàng Thuận đặt cô ngồi lên ghế, anh hỏi
– Em thích không?
– Tuyệt quá! Em rất thích khung cảnh này. Tiểu Nhi nói
– Em thích là tốt rồi. Hoàng Thuận mỉm cười nói. Anh đã đặt trước và sắp xếp mọi thứ để tặng cho cô một bất ngờ như thế này.
Tiểu Nhi nhìn anh, cô hạnh phúc nói
– Cảm ơn anh. Anh đã vì em làm mọi thứ như thế này, em cảm động lắm
– Chỉ cần bé con vui, anh cũng vui. Anh nói
Tiểu Nhi mỉm cười, cô và anh bắt đầu dùng bữa tối.
Bữa tối lãng mạn hơn khi có những bài hát nổi tiếng của Trung Quốc vang lên như bài Học Mèo Kêu, 123 Em Yêu Anh, 9420…..
Nhưng bản nhạc nổi tiếng mang âm hưởng lãng mạn, vui tươi và đầy đáng yêu đã khiến bữa tối trở nên tuyệt vời hoàn hảo.
Bữa tối kết thúc cũng là 7 giờ, các món ăn trên bàn được thay bằng một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Tiểu Nhi thấy lạ, cô hỏi
– Thuận, sao lại chỉ có một chiếc hộp nhỏ? Đáng lẽ phải có món tráng miệng chứ.
– Ừ, nhưng chút mới có. Bây giờ anh có một chuyện quan trọng cần làm với em. Hoàng Thuận nói, anh đứng lên, cầm chiếc hộp nhỏ
Một chân quỳ, một chân chống, chiếc hộp được đặt lên tay dưới, tay còn lại thì nhẹ nhàng mở hộp ra.
Chiếc nhẫn cưới vàng được làm từ Pháp lóe sáng khi chiếc hộp mở ra. Tiểu Nhi nhìn anh, có chút bất ngờ
– Tiểu Nhi, anh biết thế này là quá sớm với em. Nhưng, anh yêu em, anh muốn em làm vợ anh, để anh có thể bảo vệ em, cưng chiều em, chiều em đến hư hỏng. Anh muốn tất cả của em. Vì thế, nếu yêu anh, hãy chấp nhận làm vợ anh, có được không?
Lời tỏ tình cùng câu cầu hôn của anh quá đỗi ngọt ngào, đây chính là những gì anh muốn nói với cô bấy lâu này, từ lần đầu tiên anh gặp cô.
Anh đã cho người đặt làm nhẫn cưới, rồi bày trí căn phòng sao cho thật lãng mạn chỉ để cô vui, để cô cảm nhận được tình yêu thật sự của anh.
Tiểu Nhi xúc động đến rơi nước mắt, dù muốn kiềm chế, nhưng không được. Cô cũng yêu anh, cô cũng biết ghen rồi đó. Cô yêu anh lắm, thế nên….
– Em….cũng yêu anh…..vì thế….em chấp nhận…Cô nói, cảm xúc xen lẫn lại với nhau, nước mắt cứ chảy ra.
Anh hạnh phúc, đeo nhẫn ngón tay út của cô. Tiểu Nhi từ từ đứng dậy, chân yếu quá, vẫn cứ run rẩy. Hoàng Thuận đỡ lấy cô, cô nhón chân lên, môi chạm môi anh.
Hoàng Thuận ngạc nhiên nhưng cũng đáp trả. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, anh nhấm nháp tư vị ngọt ngào trong cô.
– Anh thề, sẽ dùng cả đời để yêu chiều em, Lý Tiểu Nhi!