Đọc truyện Ông Xã Chuẩn Sói Ca – Chương 248: Phạt cô ta thật nặng
– Đan tiểu thư, mời tiểu thư qua đây một lát.
Mấy vị phụ huynh mở lời.
Vị tổng phụ trách cũng muốn nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện nên nói:
– Đan Nghi, em qua đây xem xem.
– Vớ chuyện gì vậy ạ?
Đan Nghi nở nụ cười ngọt ngào đáp lại.
Mọi người xung quanh vội nói rõ đầu đuôi mọi chuyện ra.
– Đan tiểu thư, chiếc vòng này là do Trần Mỹ Tâm bán ra, cô ta nói đây là đồ của Đan gia châu bảo, cô xem có đúng không? Sao chất lượng lại thành ra như thế này?
Đan Nghi cầm chiếc vòng lên kiểm tra tỉ mỉ, rồi nói:
– Tối khẳng định chắc chắn, đây không phải đồ do Đan gia châu bảo sản xuất ra. Các vị nhìn xem, tuy kiểu dáng rất giống nhưng độ sáng của viên kim cương này lại không cao, nó không thể được sản xuất ra từ Đan gia chúng tôi được. Ngoài ra,tuy cái kí hiệu nhìn thoáng qua thì rất giống của Đan gia châu bảo, nhưng nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra có chút khác biệt, các vị xem.
Mọi người xung quanh chăm chú nhìn thì quả nhiên rất nhiều chỗ thô ráp không giống như ở những sản phẩm trước giờ của Đan gia châu bảo.
Trần Mỹ Tâm mím mím môi:
– Chị, sao chị có thể nói như vậy chứ? Những đồ này chính là đồ lấy từ Đan gia ra, sao giờ chị lại dám không nhận như vậy chứ?
– Trần Mỹ Tâm trước khi nói gì thì phải suy nghĩ cho thật kĩ. Đầu tiên,bất kể là số hàng này cô lấy ra từ đâu thì nó cũng không phải là hàng của” Đan gia châu bảo “. Tiếp đó, cô có bao giờ thấy người của Đan gia cầm đồ đi bán dạo không? Đan gia chúng tôi có vô số cửa hàng lớn nhỏ ở trung tâm thành phố, tự bao giờ mà cần phải đi bán hàng bên vỉa hè như này rồi?
Đan Nghi lớn tiếng đáp lại, có lí, có cơ sở rõ ràng, giọng điệu bình thản không kiêu cũng chả hèn.
Mọi người ai cũng gật đầu tán thành, quả thật, Đan gia cần thiết phải đưa những món hàng này đến trường học để giao bán ư?
Trần Mỹ Tâm lớn tiếng nói:
– Nhưng tôi và “Đan gia châu bảo” có mối quan hệ đặc biệt, đây cũng là chuyện thường mà…
Đan Nghi bật cười:
– Trần Mỹ Tâm, cô là hậu bối của ân nhân cứu mạng Đan gia, nhưng cô cũng không phải là thành viên của Đan gia, cô là nhân viên bán hàng ư? Hay là giám đốc sản xuất? Là cổ đông? Nếu không thì sao cô lại có thể mang bán sản phẩm của Đan gia?
Trần Mỹ Tâm cứng họng.
Mọi người cũng thấy Đan Nghi nói rất đúng,” Đan gia châu bảo ” sao có thể để một người ngoài như Trần Mỹ Tâm đi giao bán đồ của mình cho được? Đôi với một công ty như Đan gia châu bảo, đó là điều không thể xảy ra.
Trần Mỹ Tâm còn định ngụy biện, mọi người xung quanh liền cùng buông lời mắng chửi cô ta:
– Là việc cô làm sai mà giờ lại còn đổi sang cho “Đan gia châu bảo” sao?
– Cô ta không những buôn bán hàng giả mà lại còn nói dối, nhà trường phải phạt cô ta thật nặng, thật nghiêm khắc mới được.
Tổng phụ trách và giáo viên chủ nhiệm không khỏi lắc đầu ngao ngán mà nhìn Trần Mỹ Tâm.
Đan Nghi đường đường hoàng hoàng nhìn mọi người xung quanh mà lên tiếng:
– Các vị,tuy ba của Trần Mỹ Tâm từng cứu mẹ tôi, nhưng việc mà Trần Mỹ Tâm làm quả thật không liên quan gì đến Đan gia chúng tôi hết. Đan gia châu bảo chúng tôi cũng không cho phép ai làm những việc gây tổn hại tới phẩm chất và danh tiếng của mình. Xin mọi người hãy tin vào Đan gia chúng tôi. Nhưng, Trần Mỹ Tâm từ đầu đến cuối đều dùng danh nghĩa Đan gia châu bảo mà gây tổn hại cho mọi người. Hôm nay tôi làm chủ, các vị có mặt ở đây ngày hôm nay nếu đến Đan gia châu bảo mua đồ, báo tên tôi sẽ được hưởng ưu đãi 20 % giá trị sản phẩm.
Đan Nghi mỉm cười nhìn mọi người xung quanh.
Mọi người nghe vậy thì vô cùng vui mừng, đồ của Đan gia châu bảo là đồ rất tốt, nếu không thì Trần Mỹ Tâm cũng đã không thể chỉ dựa vào tên tuổi của Đan gia châu bảo mà bắn được nhiều chiếc vòng tới vậy.
Đan Nghi vừa mở miệng đã chấp nhận giảm 20%, đối với Đan gia châu bảo thì đây đã là một ưu đãi quá lớn rồi.