Đọc truyện Ông Xã Chuẩn Sói Ca – Chương 247: Bộ mặt thảm hại
Người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt này gào thét ầm ỹ khiến vị giáo viên hiền lành không khỏi chùn bước.
May là có một sinh viên đã đi gọi giáo viên phụ trách và bảo vệ đến giữ người phụ nữ đó lại.
Người phụ nữ ấy vẫn tay đám chân đá, mắng chửi ầm ỹ
– Cái con bán đồ giả kia, mau nôn tiền ra trả cho bà! Mày có gan bán hàng giả thì phải có gan trực tiếp đối chất với bà.
Vị tổng phụ trách cũng coi như đã hiểu ra chuyện, đang định kêu Trần Mỹ Tâm và Điền Nhĩ Phương hoàn tiền cho bà ta để cho xong chuyện thì lại xuất hiện thêm mấy vị phụ huynh nữa.
Thì ra những người này cũng có con cái mua phải vòng tay giả.
Tuy là gia cảnh của những sinh viên đó đều không tệ, nhưng tự nhiên đi mua những món đồ có giá lên đến 2 vạn thì phụ huynh cũng vẫn phải xem qua chút.
Ai ngờ vừa nhìn thì đã thấy món đồ có chút không bình thường.
Sáng nay, họ đều mang đồ đi kiểm tra và đều nhận được một kết quả đồng nhất: Đây là đồ giả, cơ bản là không đáng giá đến côn số 2 vạn.
Lập tức, mọi việc đã bị làm ầm lên.
Trần Mỹ Tâm và Điền Nhĩ Phương sợ hãi tột cùng, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch ra.
Điền Nhĩ Phương kéo lấy tay áo Trần Mỹ Tâm:
– Mỹ Tâm, cô nói đó là hàng thật mà, cô đừng có mà hại chết tôi vậy chứ, đừng có hại tôi…
– Đây là hàng thật, chắc chắn là có người muốn ám hại tôi. Đừng sợ, đây thật sự là hàng thật.
Trần Mỹ Tâm càng nghĩ càng thấy khó hiểu, hôm qua đến cả cảnh sát cũng phải xác nhận đây là hàng thật, vậy sao giờ lại biến thành hàng giả được?
Các vị phụ huynh làm ầm ĩ lên ở đây đòi lấy lại tiền, và còn đòi nhà trường phải nghiêm trị những sinh viên có hành vi buôn bán hàng giả.
Vị tổng phụ trách lần đầu gặp phải chuyện này, nhất thời cũng không biết phải giải quyết ra sao, lớn tiếng nói:
– Mọi người đừng ồn ào nữa, việc này chúng tôi nhất định sẽ có câu trả lời xác đáng cho mọi người. Trần Mỹ Tâm, Điền Nhĩ Phương, những thứ này đúng là do hai người bán ra ư?
Bộ mặt của hai người họ lúc này thật sự thê thảm, khi nãy bị người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt kia tát, xong lại bị ném vòng ngọc giả vào mặt, giờ trên mặt, chỗ đỏ chỗ tím đan nhau.
Trần Mỹ Tâm không chút sợ hãi mà nói:
– Là em bán, nhưng đây là hàng thật chứ không phải hàng giả. Những thứ này đều là của Đan gia châu bảo, hơn nữa hôm qua đến cảnh sát cũng đã mang đi kiểm tra rồi, các người đừng có tùy tiện mà vu oan cho tôi.
Cô ta nói vậy thì cũng có vài ba người bị hù dọa thật.
Nhưng người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt kia lại lập tức nhảy dựng lên:
– Vậy cô nói xem tại sao chiếc vòng hôm qua vừa mua mà hôm nay kim cương đính trên mặt đã rơi xuống hả?
– Đúng vậy, còn nữa, cô nói cảnh sát đã giúp cô kiểm tra, vậy cảnh sát đâu, bằng chứng đâu?
Mọi người cùng lên tiếng chất vấn.
Còn có người gào lên:
– Đừng có thấy chúng tôi có tiền mà đến gạt. Hừ, chúng tôi thừa tiền thì cũng không cho bọn lừa đảo sài.
Trần Mỹ Tâm lớn tiếng:
– Tôi nói thật là thật, đây chính là đồ của Đan gia châu bảo.
– Đã là đồ của Đan gia châu bảo thì hãy tìm người nhà họ Đan đến đây hỏi chuyện là sẽ rõ ràng mà.
Mọi người cùng nêu lên ý kiến.
Có người đã nhận ra Trần Mỹ Tâm là người ở cạnh Trần Hải Minh và khá được coi trọng.
Cũng có người nhận ra Đan Nghi xuất hiện ở đây.
Vốn dĩ giờ đã là giờ tan học nên Đan Nghi tất nhiên phải đến đây xem kịch hay rồi.
Mọi người nhìn thấy Đan Nghi nên lập tức nói:
– Được. Cô nói đây là đồ của Đan gia châu bảo, thì chúng tôi hỏi Đan Nghi là xong. Hỏi cô ấy tại sao những viên kim cương khảm trên vòng ngọc của nhà cô ấy làm ra lại có thể bị rơi như này.