Bạn đang đọc Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi: Chương 62: La hét trên giường
Convert + Beta: Mã Mã
Editor: Vũ
Chương 62: La hét trên giường
Bị hạn chế hoạt động khiến cho Trầm Phi Yên hoàn toàn mất đi tự do cá nhân, cô tức tối nghiến răng.
“Anh thật quá ngang ngược, dựa vào cái gì mà không thả tôi đi, tôi không phải là phụ nữ của anh, yêu cầu anh thả tôi ra!”
“Tôi ngang ngược như vậy đấy, ở Hồng Kông này, tôi là hoàng đế. Tôi nói em là người phụ nữ của tôi thì em chính là người phụ nữ của tôi!” Hiên Viên Hoàng cũng không chịu lui bước, cường thế nói thốt ra mệnh lệnh của mình.
Trầm Phi Yên cảm thấy tức giận đến nỗi không còn lời nào để nói, đối với một người tự cao tự đại thế này, nói lý với hắn cũng chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi.
Không thèm nói lại, Trầm Phi Yên đẩy HIên Viên Hoàng ra, bước về phía cửa.
“Em muốn đi đâu?” Gan người này cũng lớn thật, dám đẩy hắn ra.
Nghiêng đầu qua chỗ khác mà tức giận nhìn dáng vẻ mặt của Hiên Viên Hoàng, trong lòng Trầm Phi Yên vô cùng có phản cảm với người đàn ông như vậy. Ngang ngược, lạnh lùng, không cho phép người khác phản kháng, thậm chí nghĩ cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của cô. Đàn ông như vậy, khiến người khác chán ghét cự kỳ.
“Anh cứ ngây ngô mà làm hoàng đế một mình đi, ở bên anh làm tôi hít thở không thông, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí, được chưa?”
Nhìn Hiên Viên Hoàng đầy chế giễu, Trầm Phi Yên cố ý lấy tay bóp cổ mình, trưng ra bộ dạng thiếu không khí.
“Phải không?” Lạnh lùng hỏi lại một cách đầy nghi hoặc, hắn cười nhạt lại khiến cho Trầm Phi Yên cảm thấy lạnh sống lưng lạnh buốt, nụ cười này tạo cho cô một dự cảm rất xấu.
“Em không thể thở được đúng không? Vậy để tôi cung cấp không khí cho em, đến chừng nào em thở được mới thôi.” Hiên Viên Hoàng vừa dứt lời liền kéo Trầm Phi Yên qua, đè cô xuống giường.
“Anh thật vô sỉ, buông ra, tôi không thở được!” Bị đè xuống cực kỳ khó chịu, Trầm Phi Yên lập tức nhìn vào ánh mắt Hiên Viên Hoàng, muốn đóan xem hắn đang ý gì. Mỗi lần hắn muốn cô, đôi mắt đen láy như trân châu sẽ tỏa ra thứ ánh sáng bảo thạch chứa đầy những khát vọng bùng cháy.
Hiên Viên Hoàng hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của Trầm Phi Yên, trực tiếp cởi hết quần áo cô bằng một tay. Bây giờ, hắn muốn dùng thân thể của mình để chứng minh sự tồn tại của cô, dùng thân thể của hắn để cảm nhận được sự ấm áp của cô, còn cả tiếng tim đập nữa.
Cô có biết? Đã nhiều ngày nay, chỉ vì một tên nhóc con mà khiến hắn sứt đầu mẻ trán, một ngày không gặp cô như cách xa cả ba năm, đại khái có thể hình dung rằng cuộc sống vài ngày nay của hắn đều dồn hết cho công việc.
Mỗi lần nghe thấy cô lên tiếng kháng cự, hắn đều trở nên không kiềm chế được bản thân, làm cho hắn không còn là chính mình nữa. Hắn không cách nào khống chế tâm tình của mình, thậm chí còn không có cách nào nói chuyện tử tế với cô, hai người vừa gặp mặt liền khắc khẩu làm cho hắn không biết phải xử lý thế nào, chỉ có thể lựa chọn chiếm đoạt lấy thân thể của cô, gắn kết cô với mình vào làm một.
Nụ hôn nóng bỏng, mạnh mẽ, nhanh chóng như núi lửa phun trào. Dần dần, Trầm Phi Yên bị tan chảy bởi nụ hôn rực lửa đó, dần dần mất đi ý thức của mình, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể để mặc cho người kia chiếm lấy đôi ôi cô.
Dùng lực cưỡng ép nắm cánh tay của cô vào trong ngực, nặng nề hôn, mỗi một lần đều lưu lại dấu ấn nhàn nhạt màu anh đào, dần dần chuyển thành màu tím bầm, in trên da thịt trắng nõn của Trầm Phi Yên.
Vật cứng rắn của hắn chạm vào nơi mềm mại của Trầm Phi Yên khiến cho thân thể cô cứng đờ, người đàn ông này thật không còn gì để nói. Nhanh như vậy mà đã tấn công khiên cho cô cảm thấy hoảng sợ.
“Cảm nhận được sao?” Hiên Viên Hoàng nở nụ cười trêu tức, toàn thân cô trở nên cứng ngắc cũng vì ‘thứ kiêu ngạo kia đang ở trước bụng cô’.
Hai gò má đột nhiên đỏ bừng, khuôn mặt lập tức hồng lên, Trầm Phi Yên thật muốn đào hố mà chui xuống, người đàn ông này càng ngày càng háo sắc, cô nên làm cái gì bây giờ?