Bạn đang đọc Ông Chú Của Riêng Em – Chương 31: Đêm Sinh Nhật Khó Quên H
– “Chú Phàm.”
Nghe tiếng gọi, anh lập tức xoay người lại.
Trước mặt anh là dáng người quen thuộc khiến khóe môi anh bỗng nở một nụ cười, trìu mến nói:
– “Con về rồi sao?”
Sở Hạ cúi đầu, bước từng bước lại gần phía anh, hai bàn tay không ngừng đan vào nhau, lắp bắp nói:
– “Con…con xin lỗi đã về muộn, chúc mừng sinh nhật chú.”
Ngay lập tức, anh bước đến ôm chầm lấy cô, sau đó hỏi thẳng việc cô tại sao lại tránh né anh suốt mấy ngày này.
– “Tiểu Hạ, em nói thật đi.
Tại sao mấy ngày qua, em luôn tránh né tôi?”1
Đến lúc này, Sở Hạ cũng không giấu diếm.
Dù sao cũng nên nói chuyện này rõ ràng với anh mà dõng dạc đáp lại:
– “Con đã nghe cuộc nói chuyện giữa chú với Đỗ Hiểu Tranh.
Chú bảo rằng, chú chỉ xem con là con cháu trong nhà.”
– “Em nghe chỉ có vậy thôi sao?”
Sở Hạ gật gật đầu xác nhận.
Ngôn Chính Phàm bỗng bật cười, sau đó đặt tay lên đầu cô, giọng ngọt ngào nói:
– “Đồ ngốc.
Mới nghe được nhiêu đó mà đã bỏ đi rồi lại còn giận hờn vô cớ nữa chứ.”
– “Hả?”
Sở Hạ tròn xoe mắt.
Chẳng lẽ cô đã không nghe hết cuộc trò chuyện sao? Ngay lập tức, Ngôn Chính Phàm cúi đầu sau đó nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm của cô, một lúc sau lên tiếng nói:
– “Lý Sở Hạ, anh yêu em.”1
Câu nói mà cô chờ đợi từ rất lâu cuối cùng cũng thốt lên bởi chính con người này.
Người đàn ông mà cô luôn muốn được ở bên cạnh, liền sau đó, cô đưa tay ôm chặt lấy eo anh, hai hàng nước mắt khẽ lăn dài tự lúc nào, vui mừng nói:
– “Con…con cũng yêu chú.”
Nói rồi, cô rời khỏi người anh mà lùi lại ra sau, vẻ mặt chứa nhiều tội lỗi, lắp bắp nói:
– “Con…con rất muốn tặng cho chú món quà gì đó, nhưng chỉ còn một tiếng đã qua ngày mới cho nên…”
Nhìn dáng vẻ lúng túng này của cô khiến anh không nhịn được mà bật cười.
Ngôn Chính Phàm chậm rãi tiến về phía Sở Hạ, sau đó ghé sát tai cô nói nhỏ:
– “Nếu như em muốn vẫn có thể tặng được.”
– “Thật sao ạ? Là gì vậy chú?”
Sắc mặt Sở Hạ trở nên háo hức mà hỏi ngược lại anh.
– “Tặng em cho tôi, có được không?”1
– “Hả?”
– “Tôi không muốn ăn bánh kem, tôi muốn được ăn em.
Tiểu Hạ, em tự nguyện cho tôi chứ?”
Trước câu hỏi này của anh khiến Sở Hạ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Hai tay cô không ngừng đan chéo vào nhau nhằm giảm đi sự căng thẳng ở bên trong.
Được sự cho phép, Ngôn Chính Phàm mĩm cười đắc ý liền sau đó nhấc bổng người Sở Hạ lên mà chậm rãi đặt xuống giường.
Anh chống hai tay xuống, nhìn người con gái nằm bên dưới đang không ngừng nhìn chăm chăm vào mắt mình, trầm giọng nói:
– “Lý Sở Hạ, em tưởng trái tim anh là sắc đá sao? Đã nhiều lần, em không ngừng dẫn dụ khiến anh vô cùng rối loạn tâm trí.
Nhưng nghĩ em vẫn còn nhỏ, anh đã nhiều lần kiềm chế dục vọng bên trong mình.”1
Ngừng một lát, anh lại tiếp:
– “Nhưng kể từ lần em bị Đỗ Hiểu Tranh nhấn nước, anh mới nhận ra rằng nếu như thiếu em, cuộc sống của anh sẽ vô cùng tẻ nhạt.
Chính vì vậy, anh không muốn che đậy tình cảm mình dành cho em nữa.”
Dứt lời, anh giữ chặt hai tay cô mà đặt lên đỉnh đầu, sau đó cúi xuống cuồng nhiệt chiếm lấy đôi môi anh đào của người dưới thân.
Sở Hạ cảm thấy xấu hổ trước tư thế này giữa hai người liền lên tiếng nói:
– “Chú Phàm…con…con nghĩ là để lần khác vậy.”1
Cô chưa nói xong đã bị anh dùng ngón tay chặn ngay khóe miệng lại, giọng nói tà mị khẽ vang lên:
– “Tôi đã đợi em từ lúc còn trẻ đến giờ đã là ông chú già.
Tôi không muốn chờ đợi thêm nữa.
Tôi muốn nếm thử cảm giác ái tình là gì trước khi tôi bước qua ngưỡng bốn mươi.”
Dứt lời, Ngôn Chính Phàm nhanh tay tháo từng cúc áo trên người Sở Hạ, hiện ra cơ thể trắng mịn cùng đường cong hoàn hảo.
Anh vòng tay ra sau cởi nốt chiếc áo ngực màu trắng của cô liền sau đó cúi xuống hôn lên bờ vai mảnh khảnh của người con gái.
– “Chú…đừng hôn…con không chịu được.”
Chẳng quan tâm những gì cô nói, Ngôn Chính Phàm khẽ há miệng mà ngậm lấy một bên ngực của Sở Hạ mà cắn mút.
Tay còn lại không ngừng nắn bóp bên còn lại khiến cô khẽ rên lên vài tiếng đầy ái muội.
– “A…ưm…đừng…”
Một lúc sau, Ngôn Chính Phàm mới rời khỏi nơi đẩy đà ấy mà ngẩng mặt lên nhìn người con gái đang tỏ ra xấu hổ.
Nước bọt của anh để lại ở đầu ti của cô khiến nó trở nên lấp lánh hơn.
– “Đào này rất vừa tay, lại còn rất ngọt.”1
Sở Hạ xấu hổ khẽ nghiêng mặt ra phía cửa sổ, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Ngôn Chính Phàm sau khi ăn được một quả đào liền chuyển sang nốt quả còn lại mà ngậm lấy, bàn tay không ngừng di chuyển khắp nơi trên cơ thể của Sở Hạ.
– “Ưm…nhột quá…con không chịu được…chú Phàm.”
Phía dưới của cô bị anh kích thích mà ướt đẫm, liền sau đó, anh mạnh tay cởi phăng chiếc quần nhỏ của cô mà ném xuống sàn.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN1.