Bạn đang đọc Ông Chú Của Riêng Em – Chương 30: Sinh Nhật 39 Tuổi
Vẫn như mọi khi, vào mỗi buổi sáng, Ngôn Chính Phàm sẽ đứng trước phòng Sở Hạ gõ cửa để đưa cô đi học.
Tuy nhiên hôm nay, anh đợi mãi mà vẫn chưa thấy cô trả lời liền lo lắng mở cửa xông vào bên trong.
Anh đi vòng khắp căn phòng tìm cô nhưng không thấy.
Đúng lúc nhìn ra cửa sổ, phía bên dưới đã thấy cô ngồi lên xe của Diệu Tường sau đó cả hai cùng rời đi.
Hóa ra mấy ngày nay, cô luôn thức dậy trước anh, còn đi học sớm để tránh gặp mặt anh khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trên đường đi, Sở Hạ không nói lời nào, cô có vẻ trầm lặng hơn so với mọi khi.
Ngay lập tức, Diệu Tường lên tiếng hỏi han:
– “Sở Hạ, tại sao mấy ngày nay em đòi đi chung xe với anh? Giữa em và chú Phàm đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nghe anh hỏi, Sở Hạ gỏn gọn đáp:
– “Em không muốn nhìn mặt chú ấy.
Mà nè, sau khi tan học, anh đưa em đi đâu đó chơi đi, em không muốn trở về nhà sớm, đối diện với con người không có trái tim ấy.”
Diệu Tường tỏ ra khó hiểu nhưng vẫn chiều theo ý cô.
Biệt thự Ngôn gia…!
Trời đã gần tối mà Sở Hạ vẫn chưa trở về.
Nếu như mọi ngày, sau khi tan học cô sẽ trở về nhà sớm nhưng hôm nay thì lại khác.
Cô không những đi chung với Diệu Tường mà còn cố tình về trễ để tránh mặt anh.
Lý do vì sao chỉ có mỗi cô biết.
Nhìn thấy Ngôn Chính Phàm vẻ mặt lo lắng, không ngừng đi qua đi lại trước ghế sofa, lâu lâu lại hướng mắt nhìn ra phía cửa như chờ đợi ai đó.
Ngay lập tức, Tiểu Lan vội vàng từ phía sau mang một chiếc bánh đến trước mặt anh, mĩm cười nói:
– “Thiếu gia, chúc mừng sinh nhật cậu.”1
Chiếc bánh kem được trang trí vô cùng bắt mắt.
Tuy nhiên, Ngôn Chính Phàm lại chẳng hề vui vẻ.
Hôm nay chính là sinh nhật tròn ba mươi chín tuổi của anh, đáng lý ra anh đã lên kế hoạch cùng đưa Sở Hạ đi chơi, sau đó cùng nhau cắt bánh.
Nào ngờ mấy ngày nay, thời gian anh chạm mặt cô dường như là không có.
Ngôn Chính Phàm vẻ mặt rũ rượi nhưng không muốn phụ công sức chuẩn bị của Tiểu Lan mà nhàn nhạt thổi tắt nến, sau đó đáp:
– “Cảm ơn cô Tiểu Lan.
Bánh sinh nhật, cô cứ chia cho mọi người cùng ăn.
Hôm nay tôi không khỏe, muốn lên lầu nghỉ ngơi.
Khi nào Tiểu Hạ trở về, nhớ báo cho tôi.”1
Dứt lời, anh chậm rãi bước từng bước nặng nề lên trên lầu, sau đó đóng sầm cửa lại.
Gần đến mười một giờ khuya, Sở Hạ mới trở về nhà.
Hôm nay, cô và Diệu Tường đã đi chơi khá là vui vẻ, phần nào giúp cô quên đi chuyện buồn bã ở trong lòng.
Diệu Tường sau khi an toàn đưa cô trở về cũng tranh thủ lái xe về nhà.
Anh sợ nếu như về muộn, sẽ bị mẹ mắng cho một trận liền sau đó nói lời tạm biệt với cô.
Sở Hạ mở cửa bước vào trong.
Không khí có vẻ tĩnh lặng.
Một lúc sau, Tiểu Lan từ bên trong bếp bước ra, nhìn về phía cô nói:
– “Sở Hạ, em về muộn thế? Thiếu gia đã đợi em suốt cả ngày nay.”
– “Thế chú ấy đã ngủ chưa ạ?”
– “Có lẽ đã ngủ rồi.
Cả ngày hôm nay, thiếu gia ngồi một mình ở nhà chỉ để đợi em cùng đón sinh nhật.”
– “Cái gì? Sinh nhật của chú ấy sao?”
Cô quên mất hôm nay chính là sinh nhật của anh liền hớt hãi chạy lên trên phòng của Ngôn Chính Phàm.
Ngay khi vừa mở cửa đã thấy anh đứng lặng ở phía cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật vào ban đêm.
Chỉ còn một tiếng nữa thôi đã qua ngày khác, cô cũng muốn có thứ gì đó để tặng anh nhưng bây giờ đã quá muộn.
Hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa.
Lúc này, Ngôn Chính Phàm vẫn chưa nhận ra người phía sau là cô.
Anh tưởng là Tiểu Lan chạy vào báo việc cô ở lại qua đêm bên nhà của Diệu Tường mà thở dài nói:1
– “Tiểu Hạ vẫn chưa về sao? Được rồi, một lát nữa tôi sẽ gọi điện cho mẹ của Diệu Tường.”
– “Chú Phàm.”
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN1.