Ôn Tồn Lễ Độ - Oản Tửu

Chương 6: C6


Bạn đang đọc Ôn Tồn Lễ Độ – Oản Tửu – Chương 6: C6:

Úc Nhĩ Mục nhìn biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt Ôn Tư Cảnh, nhún nhún vai, cái này cô nhìn quen rồi.
Mỗi khi có người biết chuyên ngành học của cô, đều xuất hiện một biểu cảm khó tin ,chuyện này lại làm cô nhớ đến thời điểm nhập học.
Thời điểm Úc Nhĩ Mục đến phòng học, thầy cố vấn còn chưa có tới, bốn phía tất cả đều là những gương mặt mới mẻ, rốt cuộc thoát khỏi “1 năm thi đại học 3 năm làm bài thi” sống một ngày bằng một năm, tất cả mọi người đều là vô cùng hưng phấn.
Vốn phòng học đang huyên náo ầm ĩ, nhìn thấy cô đứng ở cửa sau, trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.
Sở dĩ lúc thấy cô nàng đi vào, phòng học liền trở nên yên tĩnh  bởi vì… Toàn khoa có 37 sinh viên, trừ bỏ cô đang đứng ở ngoài,còn lại tất cả đều là nam sinh.
Úc Nhĩ Mục lúc ấy đứng ở cửa, một phòng học tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, sửng sốt hai giây, sau đó cô dùng nụ cười tươi để che giấu xấu hổ—— mắt cười cong cong nhìn về phía họ vẫy vẫy tay, chào hỏi.
“Xin chào.”
Ai biết, mọi người ngây người hai giây, rồi một nam sinh cao lớn mở miệng hỏi cô: “Em gái, có phải đi nhầm học viện rồi không?”
Úc Nhĩ Mục nghe vậy xem xét nhìn lại dòng chữ như rồng bay phượng múa trên tấm biển khoa “Máy móc công trình 201X”, nhìn mọi người chớp chớp mắt, “Máy móc công trình không sai nha, xin chào mọi người, mình là Úc Nhĩ Mục.”
Lúc cô vừa dứt lời, ở phía xa có người sợ hãi kêu một tiếng: “Úc Nhĩ Mục?!”
Thanh âm bén nhọn cũng xen lẫn một chút khó tính, cũng là lần đầu tiên, Úc Nhĩ Mục có hiểu biết về một sinh vật tên là “ Giọng nam cao” có tồn tại.
“Bạn chính là Úc Nhĩ Mục?!” Nam sinh vừa cất tiếng nói, hỏi một lần nữa.
Thấy nam sinh kia có vẻ mặt kỳ quái, cho nên tiếng nói vừa dứt, phòng học bốn phía vang lên tiếng nói hỏi thăm nhau bốn phía.

Nam sinh vừa cất giọng nam cao bắt đầu giải thích cùng mọi người, “Mọi người cũng không biết sao? Úc Nhĩ Mục là thủ khoa máy móc công trình của chúng ta, đứng thứ ba của học viện.”
Mà khi biết Úc Nhĩ Mục là thủ khoa ngành của bọn họ, toàn bộ mọi người đều sôi trào, ai cũng không ngờ, chuyên ngành điển hình của con trai … Thế nhưng lại bị một cô nhóc mềm mại nhỏ nhắn… Đứng thứ nhất!
Trong nháy mắt, nam sinh vừa hỏi cô có đi nhầm không, nhiệt tình lôi kéo tay áo đem cô đưa tới vị trí mà hắn đang ngồi, tò mò lại bội phục, “Học viện kỹ thuật của Đại học Duyên Giang là học viện trọng điểm của cả nước, đứng thứ ba của học viên,thủ khoa chuyên ngành, em gái thật giỏi giang, em gái đến từ đâu? Có phải hay không là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh?”
Úc Nhĩ Mục gãi gãi mái tóc không quá ngắn của mình, cười tủm tỉm phủ nhận, “Không phải.”
“Không phải?”Không phải thủ khoa khối tự nhiên sao?
“Tớ cùng thủ khoa khối  tự nhiên kém hai điểm, cho nên…” Cô nhún nhún vai, buông tay, “Nhiều lắm chỉ có thể tính là ‘á khoa’ thôi!”
Mọi người bị câu nói “ Á khoa” của cô làm cho rối loạn, phát hiện em gái xinh xắn  này không chỉ là học bá,mà còn là người rất phi thường.
Từ nay về sau, Úc Nhĩ Mục liền biến thành nữ thần trong lòng tất cả các nam sinh trong ban.
Chỉ là cái chữ “Nữ thần”  trong lòng các nam sinh với định nghĩa về “Nữ thần” này không giống nhau, bởi vì ban bọn họ toàn là nam… tất cả đều đem cô trở thành em gái nhỏ để bảo vệ… Thậm chí trước nay đều không gọi tên cô, mà sẽ “thân thiết” xưng hô với cô là “Em gái”.Lúc ghi danh vào chuyên ngành này, Úc Nhĩ Mục cũng nghĩ tới sẽ có rất ít nữ, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới bọn họ có mười một chuyên ngành trong học viện, hơn bốn trăm sinh viên, toàn khóa chỉ có… Bảy nữ sinh.
Một ngành có khi còn không có một nữ nào.
Hơn nữa theo lời của tất cả các nam sinh, bọn họ nhất định là đời trước đã cứu vớt hệ Ngân Hà, hiện tại chẳng những được ban tặng một nữ sinh, mà nhan sắc và chỉ số thông minh có thể nghiền nát các tiểu mỹ nữ của khoa khác.
Tuy rằng vậy nhưng Úc Nhĩ Mục không tỏ ý kiến gì đối với câu tiểu mỹ nữ của họ…
Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn, mọi người đều khen cô trừ bỏ học tập tốt, chính là lớn lên rất đáng yêu…
Theo khả năng lý giải của cô nàng, đáng yêu giống với đã trưởng thành. T^T
Úc Nhĩ Mục học tập tốt, tính cách cũng tốt, tự nhiên đến trường học đều được thầy cô cùng bạn học yêu thích, thế cho nên đến bây giờ, các thầy cô của khoa cùng cố vấn học tập đều  gọi cô là Em gái.
Vừa mới bắt đầu cô cũng phản kháng … Nhưng hiển nhiên… Không thay đổi được gì.
Cuối cùng cô cũng thỏa hiệp, rốt cuộc nói đến cùng cũng vì mọi người yêu thương cô thôi.T.T
Cho nên các nữ sinh khoa khác rất hâm mộ Úc Nhĩ Mục—— bị mọi người trong toàn khoa yêu chiều  như tiểu công chúa.
……
……
Úc Nhĩ Mục giơ tay trước mặt Ôn Tư Cảnh vẽ một vòng, híp mắt nhìn anh cười, “Trên mặt anh đều  cùng một biểu cảm giống nhiều người nha.”
Ôn Tư Cảnh rũ mắt nhìn cô nhóc phía trước, mái tóc ngắn ngang vai, là kiểu tóc đang thịnh hành, trên người mặc một thân áo cao bồi màu vàng kết hợp với quần đùi, trên chân mang một đôi giày thể thao màu trắng.

Phía sau còn mang theo một ba lo màu xanh.
Nhìn bộ dạng của cô hiện này nói là một sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp chỉ sợ rất khó có người tin, điều khó tin đó chính là cô nhóc học ngành máy móc công trình? Chính là Ôn Tư Cảnh biết lời của cô nhóc không lừa mình.
Lấy lại tinh thần tiếp tục đi về phía trước, cúi đầu nhìn nhóc con hỏi: “Tôi cho rằng nữ sinh  đều tương đối thích khoa văn.”
Úc Nhĩ Mục gật gật đầu, bĩu môi, “Có thể tôi không phải nữ đi.”
Kỳ thật Úc Nhĩ Mục học văn không tồi, chỉ là đối với khoa văn, cô trừ bỏ có hứng thú sáng tác tiểu thuyết, đối với sự ham thích không quá lớn, học bằng cách nhớ, cảm thấy không có gì hấp dẫn.
Không bằng học khoa học tự nhiên , luôn có cảm giác hứng thú hơn, thành tích càng cao, cô lại cảm giác có  thành tựu.
Ôn Tư Cảnh: “……”
Xem anh bị cô làm cho không thể nói gì, Úc Nhĩ Mục ha ha cười hai tiếng, “Cùng anh nói giỡn thôi.”
Ách, với tuổi này của anh thì thường không hay đùa giỡn, giống như Úc Hàn Hề.
“Tôi nhìn giống người không biết giỡn?” Ôn Tư Cảnh nhìn cô nhướng mày.
Úc Nhĩ Mục: “……”
……
Vào chung cư, đi vào thang máy, Ôn Tư Cảnh ấn tầng, đột nhiên nhớ tới gì, nghiêng đầu xem xét cô: “Em nói em đang là sinh viên năm ba, khai giảng tới là năm tư?”
“Ân hừ, đúng rồi.”
“Em bảo người bạn khoa truyền thông của em đang đi thực tập đúng không? Vậy còn em? Em không cần đi thực tập?”
Có thể ở tại khu chung cư này, gia đình điều kiện hẳn không kém, chính là không thể vì thế mà buông thả, tuổi nhỏ như vậy mà chỉ biết dựa dẫm vào gia đình.

Ôn Tư Cảnh nổi lên tật xấu muốn giáo dục cô, mi tâm hơi nhăn, mới vừa há mồm chuẩn bị nói cái gì, liền thấy Úc Nhĩ Mục “Ai” một tiếng, hai ngón trỏ giao nhau đứng ở trước mặt anh, đánh gãy lời nói của anh——
“tôi cùng bạn học đã đi phỏng vấn và test, đang đợi kết quả vòng hai .”
Ông chú này so với chủ nhiệm khoa của cô còn thích “Giáo dục” người khác hơn a……
Đinh ——
Tầng 15 của Ôn Tư cảnh tới rồi.
Úc Nhĩ Mục tiếnmột bước vô chỗ bảng điều khiển,nhìn anh cười tủm tỉm: “ tầng 15 tới rồi.”
Ôn Tư Cảnh nhìn ý cười trên khuôn mặt cô, cũng không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên có chút buồn bực, liếc nhìn cô một cái, nhấc chân ra thang máy.
Quay đầu lại nhìn thang máy trước mắt chậm rãi khép lại, thấy Úc Nhĩ Mục xinh đẹp đang vẫy tay với anh:
“Ngủ ngon nha, chú.”
Ôn Tư Cảnh: “……”
Tác giả có lời muốn nói: Ôn Tư Cảnh:Công ty nào? →_→
Úc Nhĩ Mục:Anh đoán đi? ←_←


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.