Ôn Tồn Lễ Độ - Oản Tửu

Chương 5: Kinh Ngạc


Bạn đang đọc Ôn Tồn Lễ Độ – Oản Tửu – Chương 5: Kinh Ngạc

Chương 5: KINH NGẠC

“Lại bị tôi bắt gặp một lần nữa rồi, lần trước không phải đã nói với em, một cô gái nhỏ buổi tối ra ngoài không an toàn,phải trở về nhà sớm một chút sao?”
Úc Nhĩ Mục: “……”
Úc Nhĩ Mục nhìn Ôn Tư Cảnh, cảm thấy anh lúc này thật giống lúc Úc Hàn Hề trách mắng khi cô làm sai.

Cô nâng cổ tay nhìn thời gian, ngay sau đó đưa cánh tay nhỏ đang mang chiếc đồng hồ màu hồng đến trước mắt anh, đầu ngón tay phấn phấn nộn nộn chỉ vào mặt chiếc đồng hồ điểm điểm, “Hiện tại 9 giờ rưỡi,còn chưa tính là quá muộn?”
Ít nhất so với lần đầu tiên gặp mặt lúc 11 giờ còn sớm hơn hai tiếng.
Úc Nhĩ Mục nhìn người đang đi từ bốn phía, cách đó không xa trên quảng trường còn có người đang khiêu vũ.
“Hiện tại là mùa hè, ban ngày dài hơn, buổi tối mọi người thường ăn cơm muộn,” cô giơ tay chỉ về tứ phía, cười tủm tỉm nói: “Anh xem bây giờ còn rất nhiều người nha.”
Lời nói của Ôn Tư Cảnh bị cô nhóc đánh gãy không thương tiếc.

Anh rũ mắt nhìn vẻ mặt vô tội của cô nhóc, cặp mắt tròn xoe bên trong léo lên một chút tinh quái, sau một lúc lâu, mới theo hướng chỉ tay của cô, đôi mắt quét bốn phía ,lúc này mới phát hiện xác thật giống như cô nói.
Số người hoạt động… Rất nhiều…

Anh tự nhận không phải phải là người thích quản chuyện người khác, quản lý tập đoàn Ôn thị đã đủ mệt, mỗi ngày nhiều việc đến nỗi cơ hội trở về nhà còn không có, nào còn có thời gian để lo đến việc người nào trở về nhà sớm hay không?

Nhưng anh không thể không thừa nhận, ra ngoài đi công tác hơn nửa tháng, thời điểm nghỉ ngơi sẽ có chút nhớ đến cô nhóc anh gặp ngày đó.
Thời điểm đi thang máy từ khách sạn xuống cửa hàng tiện lợi, luôn ngẫu nhiên sẽ nhớ đến cô nhóc mua “Lam Mập mạp” ngày đó.
Bất quá là đối với cô nhóc mới thành niên này, anh thậm chí còn không biết tên cô là gì.
Chẳng lẽ anh đối với cô nàng này có hứng thú sao?
Vừa nghĩ đến đó, Ôn Tư Cảnh liền nhíu mày âm thầm lắc đầu, lần trước ở thang máy, cô nhóc cũng nói, năm nay 21 tuổi, tuy rằng thành niên, nhưng so ra anh có vẻ lớn hơn cô nhóc đó nhiều.
Trâu già gặm cỏ non… Cũng không nên lắm.
Quá đáng xấu hổ!
Hai người trừ bỏ nửa tháng trước gặp qua lần đó, sau đó cũng không gặp, đối với nhau thì vẫn xem là người xa lạ.
Nhưng anh lại nhiều lần lấy thân phận “Trưởng bối” để “Giáo dục”cô nàng, cũng may tính tình của cô nhóc tốt, đổi lại người có tính tình hơi kém, nói không chừng đã sớm cùng anh trở mặt, nào có thể đứng cười tủm tỉm cùng anh giải thích như vậy?
Trong tưởng tượng của mình, Ôn Tư Cảnh liền cảm thấy chính mình có điểm thần kinh, còn có chút xấu hổ.
Kế tiếp, Úc Nhĩ Mục liền thấy khuôn mặt người đàn ông không có cảm xúc “Ân” một tiếng, xoay người hướng phía sau tiểu khu đi.
Úc Nhĩ Mục:???
Cô “Ai” một tiếng , mới nhớ cô còn không biết tên gọi của anh, hai người dường như chưa có chính thức giới thiệu nhau.
Úc Nhĩ Mục chạy chậm đuổi kịp anh, chạy đến phía trước anh, đôi tay cầm chắc dây ba lô đang mang trên lưng, mặt đối mặt lùi lại, vừa đi , một bên tự cười giới thiệu, “Chào anh, còn chưa giới thiệu về mình với anh, tôi tên là Úc Nhĩ Mục, Úc là Tulip Úc, Nhĩ là mộc nhĩ, Mục chính là Mục Quế Anh,phải xưng hô với anh như thế nào?”
Ôn Tư Cảnh rũ mắt thấy Úc Nhĩ Mục, đôi mắt cong cong nhìn giống ánh trăng khuyết, đang cười với anh.
Cô nhóc thật khả ái, Ôn Tư Cảnh nghĩ trong lòng.
Đã nhìn rất nhiều nụ cười xảo trá của nhiều người trên thương trường, nụ cười của cô thật đẹp, phát ra từ nội tâm thuần khiết, thật giống trên thế giới không có việc gì làm cô phải buồn và lo lắng.
Hơn nữa nụ cười rất cuốn hút, nhìn cô cười làm cho tâm trạng rất thoải mái. Ít nhất đối với anh là thế.
Ôn Tư Cảnh lười phải suy nghĩ điểm kì quái của bản thân, tại sao lại muốn quản chuyện của cô nhóc này, yêu cầu cô về nhà sớm, không được ra ngoài vào ban đêm.
Anh vươn tay kéo khuỷnh tay của cô, không cho cô tiếp tục đi lùi về phía sau, lại nhịn không mở miệng “Giáo huấn”: “Đi đường phải chú ý cẩn thận, tránh nguy hiểm.”
Ngay sau đó buông ra.
“Nga.”

Cô nàng giương mắt cười cười nhìn anh, xoay người cùng anh sóng vai đi về phía trước..
Qua cổng của tiểu khu, còn chưa đi vài bước, cô nhóc lại nghiêng người nhìn anh thăm dò “Anh còn không chưa có nói tên mình là gì?”
Bên cạnh có người đạp xe đi qua, Ôn Tư Cảnh nắm lấy tay cô kéo cô đi về phía bên trong mình, “Ôn Tư Cảnh.”
Cô “Bừng tỉnh” gật gật đầu, “Ôn trong Ôn Tư Cảnh, tư trong Ôn Tư Cảnh, cảnh trong Ôn Tư Cảnh sao?”
Ôn Tư Cảnh: “……”
Úc Nhĩ Mục liếc nhìn bộ dạng không biết trả lời thế nào của anh, bỗng nhiên cảm thấy chính mình đang khi dễ “Người già”.
Cô ha hả cười hai tiếng, điều chỉnh lại balo, cười nói , “Chỉ đùa giỡn với anh thôi, thật ra tôi biết anh nha.”
Ôn Tư Cảnh nghe vậy, nhìn cô nhướng mày, hỏi: ” Em học tài chính?”
Úc Nhĩ Mục lắc đầu.
“Quản lý?”
Úc Nhĩ Mục tiếp tục lắc đầu.
“Xem tạp chí kinh tế tài chính?”
Úc Nhĩ Mục lại lắc đầu.
Ôn Tư Cảnh không nói, trước kia có mấy trường đại học ở Đông Thành có mời anh về diễn thuyết, thời gian gần đây có tham gia hai lần,phần lớn là tài chính hoặc quản lý, nếu tất cả đều không phải, vậy chỉ có thể trên tạp chí kinh tế tài chính mà anh có chụp ảnh.
Cũng không có khả năng nhìn thấy trên internet hoặc là TV , bởi vì anh chưa bao giờ tiếp nhận phỏng vấn.
Nếu đều không… thì ở đâu cô biết đến anh?
” Bạn tốt của tôi ở trường đại học, là sinh viên khoa truyền thông, khoảng thời gia gần đây có phỏng vấn anh, tôi nghe cô nói.”

Úc Nhĩ Mục đưa ra đáp án cho anh.
Ôn Tư Cảnh chỉ suy tư một chút, liền hỏi: “Đại học Duyên Giang?”
Khoảng thời gian trước có tiếp nhận phỏng vấn, cũng chỉ có tờ báo nhật hạ 《 quản lý khi khan 》 phỏng vấn, anh nhớ rõ lúc ấy chủ biên tham gia phỏng vấn, còn mang theo một sinh viên thực tập, nữ sinh đó không có kìm nén cảm xúc mà tới chào hỏi và đề cập mình là “Fan” ruột của anh…
Lúc ấy anh còn có chút buồn bực, anh không phải minh tinh gì đó, như thế nào còn có “Fan”, có sinh vật loại này tồn tại…
Cho dù có, thì cũng nên là sinh viên hệ tài chính hoặc hệ quản trị? Còn cố tình lại là nữ sinh truyền thông…
Cho nên anh cũng lễ phép mà thuận miệng hỏi cô nàng một câu, là sinh viên trường nào?.
Anh nhớ rõ cô ta trả lời là “Đại học Duyên Giang”.
Thấy cô nhóc trước mắt gật đầu, Ôn Tư Cảnh lại hỏi: “Cho nên em cũng là sinh viên Đại học Duyên Giang?”
Úc Nhĩ Mục gật gật đầu, “Tôi học năm ba, học viện kỹ thuật điều khiển và tự động hóa,” nói xong lại cường điệu một câu, “Khai giảng là năm tư.”
Ôn Tư Cảnh nghe vậy dừng chân, khó nén kinh ngạc nhìn cô, “Chuyên ngành Máy móc tự động hóa?”

Tác giả có lời muốn nói: Tô Tiểu Xán: Mị lực của tôi, nam thần còn chưa thấy a.
Ôn Tư Cảnh: Vợ tôi thật sự lợi hại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.