Ôn Tồn Lễ Độ - Oản Tửu

Chương 2: Phải Không??


Bạn đang đọc Ôn Tồn Lễ Độ – Oản Tửu – Chương 2: Phải Không??

Úc Nhĩ Mục nhanh chóng chào tạm biệt với ông bà chủ, cười tủm tỉm từ siêu thị về nhà.
Vừa ra cửa siêu thị ,cô liền nhịn không được hít hà một hơi- nóng quá!
Mấy ngày nay nhiệt độ ban ngày đều lên tới ba mươi chín, bốn mươi độ, ngay cả buổi tối, nhiệt độ không khí cũng xấp xỉ trên dưới ba mươi lăm độ, muốn tra tấn người……
Cô thật sự ghét mùa hè…
Úc Nhĩ Mục đem ba túi sữa chua ôm trước ngực, sữa chua mát lạnh, phần nào đã đem nóng bức phân tán đi chút ít, lúc này mới thở dài một hơi hướng chung cư đi vào. Chung cư ở khu này cũng được xem là xa xỉ, an ninh khu vực rất tốt, cách trường học một khoảng không xa,thời điểm cô muốn rời kí túc xá, Úc Hàn Hề cố ý tìm cho cô.
Nói là khu vực này tương đối an toàn đối với một cô nhóc mơ hồ như cô.
Tuy rằng cô rất đau lòng mỗi tháng phải trích ra một khoản tiền “kếch xù”, nhưng vì an toàn của bản thân nên cô cũng chấp nhận.
Bởi vì Úc Hàn Hề thường phổ cập thông tin cho cô nhiều trường hợp các cô gái trẻ ở một mình thường bị hại như thế nào.
……
Đây là ông anh trai duy nhất của cô đang làm cảnh sát hình sự, thường làm cô đau đầu, cô tuy trời sinh tính tình đơn thuần, luôn dùng thiện ý tốt để đối diện với mọi sự kiện diễn ra, nhưng cũng không đại biểu cô ngốc, trên thế giới có người tốt, tự nhiên cũng sẽ có người xấu, bằng không… Ranh giới nào có thể phân định người tốt chính là người tốt đây?
Tiền sao, kiếm thì lại có thôi.
Cô một thân một mình chạy tới Đông Thành học đại học, vốn dĩ đã làm cho anh trai không yên tâm, nếu lại bởi vì cái này mà làm trái ý của anh ấy, anh ý có khả năng sẽ trực tiếp trói cô và xách về thành phố S .
Bất quá ỷ lại vào việc anh trai rất thương cô, cô cùng với anh nói ra điều kiện, đó chính là tiền thuê nhà do chính cô ứng phó, không thể để anh trai hỗ trợ, bằng không đề nghị rời ký túc xá dọn ra thuê nhà, lại để cho người khác phải bỏ tiền làm cô có cảm giác mất mặt.
Đối với cô cùng cái danh hiệu tác giả của những tác phẩm bán chạy trên diễn đàn đồng giang còn mặt mũi ở đâu?”
Dù sao cuối cùng năn nỉ ỉ ôi, Úc Hàn Hề cũng đáp ứng rồi.
Chỉ là so với lúc trước, anh chỉ có nghỉ phép mới tới trường học thăm cô, hiện tại tới với tần suất cao hơn.
……
Úc Nhĩ Mục suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, bất giác đã tới dưới tòa nhà chung cư của mình , mới vừa đi đến trước thang máy, thấy con số thang máy nhảy từ tầng ngầm lên tầng một, cô vội vàng ấn nút đi lên.

Tiếp theo, cửa thang máy ở trước mặt cô chậm rãi mở ra, vừa mới chuẩn bị nhấc chân đi vào, kết quả nhìn thấy Ôn Tư Cảnh từ tầng hầm bãi đỗ xe đi lên , cô sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, quên đi vào.
Ai? Anh ta cũng ở tòa nhà này sao?
Học kỳ này cô mới chuyển tới đây, cũng tầm 3 tháng rồi, sao từ trước đến này chưa từng gặp mặt anh ta?
“Không tiến vào sao?”
Ôn Tư Cảnh ấn nút mở thang máy, có chút buồn cười nhìn cô nhóc đang kinh ngạc chống đôi mắt tròn xoe nhìn anh, dường như anh là người ngoài hành tinh.
Úc Nhĩ Mục lấy lại tinh thần, vừa mới nghĩ đến cảnh cánh tay anh ta đè lên đỉnh đầu mình, đột nhiên có chút ngượng ngùng, giơ tay vô thức cào cào mái tóc của mình.
“Lúc trước không có gặp qua anh, không biết anh cũng ở tòa nhà này.” Cô xấu hổ, tùy tiện tìm một câu nói.
Nhìn anh ta cũng tầm tuổi với anh trai cô, còn cố ý điều chỉnh xưng hô cho phù hợp.
Tuy rằng cô ở trước mặt Úc Hàn Hề không lớn không nhỏ, nhưng ở bên ngoài cũng hiểu chuyện và lễ phép.
Ôn Tư Cảnh bởi vì cách xưng hô của cô, nhịn không được nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhưng cũng không nói cái gì, “ừ” một tiếng, “Đi Công tác thường xuyên, trở về nhà rất ít.”
Có thời gian trở về, phần lớn cũng là đêm khuya.
“Tầng bao nhiêu?” Ôn Tư Cảnh nghiêng đầu hỏi cô nhóc bên cạnh.
“…16.”
Cô ngay cả tầng cũng quên bấm.
Úc Nhĩ Mục nhìn Ôn Tư Cảnh ấn tầng 16, phía dưới nút tầng 16 là nút tầng 15 sáng lên, Úc Nhĩ Mục chớp chớp mắt, thì ra là anh ta ở ngay tầng dưới với mình, cũng tốt.
Nhìn con số các tầng dần dần đi lên, cô đem túi xách đựng đồ đổi sang tay kia, đôi mắt vô tình chuyển đến mặt kính thang máy, phát hiện trên đỉnh đầu mình có một chỏm tóc vểnh lên, thang máy có quạt gió, thổi dựng đám tóc kia lung lay.
Cô với con lật đật có điểm giống nhau.

Úc Nhĩ Mục: “……”
Trời quá nóng, buổi chiều tắm rửa qua, tóc chưa kịp khô hết đã ngủ quên, vừa tỉnh lại đi tìm sữa chua trong tủ lạnh, cô linh cảm sữa chua vẫn còn, cho nên cô khi mở tủ lạnh ra kiểm tra mới biết hết rồi.
Bởi mấy hôm trước có chút việc bận quá, cô không có thời gian để tập trung viết bài, chuyện mua sữa chua cũng quên mất.
Cho nên cô trực tiếp thay áo ngủ, tùy ý chạy xuống lầu dưới, không rửa mặt cũng không soi gương, dù sao nghĩ thời gian cũng muộn rồi.
Vốn dĩ tính toán đi đến cửa hàng tiện lợi, nhưng nhìn siêu thị còn mở, cô liền đi đến, ai ngờ muộn như thế, sẽ có người, còn cố tình là hàng xóm của mình…Hàng xóm lớn lên rất đẹp trai nữa.
Cô cũng quá yêu cái đẹp rồi.
Úc Nhĩ Mục bĩu môi với cô gái trong gương, giương mắt liếc Ôn Tư Cảnh bên cạnh, liếc mắt một cái,tầm mắt nhìn một bên sườn mặt người kia, thấy anh không chú ý , cô mím môi, lặng lẽ nâng cái tay còn lại, ngăn chặn nhúm tóc kia.
Buông ra, tóc lại dựng lên —
Vuốt xuống!
Bỏ ra, mấy sợi tóc lại kiên cường dựng lên —
Úc Nhĩ Mục nhíu mày, nắm dúm tóc kéo kéo xuống , kết quả biến thành nửa có nửa không dựng lên trên đỉnh đầu cô.
Ngược lại nhìn càng kỳ quái.
……

Mãi cho đến khi thang máy dừng ở tầng 15, âm thanh vang lên “Đinh”.
Úc Nhĩ Mục còn cùng với dúm tóc kia đấu nhau…đôi mắt Ôn Tư Cảnh tuy rằng không nhìn mặt kính thang máy phía trước, nhưng kỳ thật anh vẫn nhận thấy rõ nhất cử nhất động của cô nhóc qua sự phản quang của tấm kính, cho nên có thể nói là từ đầu tới cuối khóe miệng nhếch thành nụ cười tủm tỉm,xem một người giận dỗi với mái tóc của mình.

Cô nhóc này, thật sự rất thú vị, Ôn Tư Cảnh trong lòng nghĩ.
Nghe thấy tiếng vang dừng lại của thang máy , anh cư nhiên sinh ra một chút tâm tư tiếc nuối .
Cửa thang máy mở ra, Úc Nhĩ Mục nhìn Ôn Tư Cảnh đi ra ngoài.
Cô đi phía trước một bước nhỏ, ấn nút đóng cửa lại.
Thời điểm Cửa thang máy muốn đóng , liền thấy Ôn Tư Cảnh vừa đi ra liền xoay người trở về, tay nhanh chóng ấn nút mở thang máy.
Mới chuẩn bị khép cửa, thang máy lại rụt trở về.
Úc Nhĩ Mục bị hành động của anh làm cho giật mìn, lùi về sau một bước, trừng mắt cảnh giác nhìn anh.
Trước kia Úc Hàn Hề dặn dò cô, lời nói lập tức ở trong đầu vọng lên……
Khó được một lần vào buổi tối đi ra ngoài, liền gặp phải người xấu ư? Vậy mà là hàng xóm của chính mình?
Dưới ngòi bút tiểu thuyết của mình không có chuyện xui xẻo như vậy……
Nhưng vừa mới ở siêu thị, rõ ràng anh cùng ông bà chủ siêu thị rất quen thuộc…
Nhưng có người nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài..
Có ít người lớn lên có khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc, nhưng bên trong cực kì xấu xa.
Nếu anh là người xấu, cô phải làm sao bây giờ?
Nga, Úc Hàn Hề cùng cô nói qua,an ninh tiểu khu này luôn túc trực 24/24h,lúc ở thang máy gặp nguy hiểm nhất định trước tiên phải ấn điện thoại khẩn cấp báo nguy bên trong thang máy .
Tiếp theo nếu cửa thang máy mở nhất định phải lao ra, lớn tiếng kêu cứu, thanh âm phải kêu cực lớn, tốt nhất đánh thức tất cả người trong tầng,như vậy, người xấu trong lòng sẽ sinh ra áp lực, đại đa số sẽ lựa chọn bỏ chạy.
Nếu cửa thang máy đã đóng lại, nhất định phải tận lực tới gần cửa thang máy sau đó ấn cùng lúc nhiều tầng, cho mình có nhiều cơ hội chạy trốn .
Não bộ Úc Nhĩ Mục nhanh chóng đem nhớ lời của Úc Hàn Hề nói với cô, đôi mắt như cũ cảnh giác nhìn Ôn Tư Cảnh, nắm chặt túi đồ trong tay , hướng cửa thang máy nhích dần từng bước nhỏ, nghĩ một khi Ôn Tư Cảnh có hành động , cô có thể nhanh chóng ấn xuống nút báo nguy hiểm trong thang máy.
Ôn Tư Cảnh nhìn nét cảnh giác trên mặt cô, nghĩ thầm cô nhóc này còn biết cảm giác nguy hiểm, khóe miệng gần như kéo dài.
Úc Nhĩ Mục sớm đã tưởng tượng ra cả trăm ngàn tình huống xảy ra, lại không nghĩ rằng người đàn ông trước mặt mở miệng nói câu: “Về sau muộn như này không được đi ra ngoài.”

Âm thanh cùng biểu tình khuôn mặt, thật giống lúc Úc Hàn Hề dạy bảo cô, không khác biệt lắm.
Úc Nhĩ Mục: “……”
Ôn Tư Cảnh rũ mắt nhìn trong tay cô nhóc đang cầm ba túi sữa chua, đề nghị, “Nhớ khi đi mua đồ bảo người nhà cùng đi với em.”
Úc Nhĩ Mục: “……”
Kia Úc Hàn Hề đến đây cũng phải mất bốn giờ đi xe… đến thì trời cũng sáng rồi…
“Buổi tối, em là một cô gái nhỏ đi ra ngoài không an toàn.”
Tuy rằng trong tiểu khu an ninh tốt, nhưng cũng không thể bảo đảm tất cả người bên trong tiểu khu đều là người tốt, nếu hôm nay anh có tâm tư khác, cô sớm sẽ gặp phiền toái.
Úc Nhĩ Mục biết đối phương là quan tâm cô nhưng vẫn là nhịn không được , nhỏ giọng biện giải cho chính mình, “Hôm nay là ngoại lệ.”
Cô buổi tối thật sự phải uống sữa chua để tìm cảm hứng…
Hơn nữa…
“Tôi không phải em gái nhỏ,” cô vẻ mặt nghiêm túc cường điệu nhìn anh , “Tôi đã hơn 21 tuổi rồi!”
Đều do khuôn mặt cô có điểm phì nộn của trẻ con, chỉ còn có một năm nữa sẽ tốt nghiệp đại học, mà số người nhìn cô đều nghĩ là nữ sinh cấp 3 , lúc cô mới chuyển đến, lần đầu tiên đi siêu thị mua đồ , dì còn hỏi học cấp ba lớp mấy…
Tức giận…T.T
“Haizz,” Ôn Tư Cảnh nhìn vẻ mặt giận dỗi của cô nàng, có chút buồn cười, tiếp theo rũ mắt nhìn túi sữa chua trong tay cô, nhếch môi, giương mắt nhướng mày nhìn cô, “Phải không?”
Úc Nhĩ Mục: “……”
Thế giới này đối với khuôn mặt có điểm trẻ con trên một người trưởng thành thật sự không tốt mà. T.T
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tư Cảnh: Nếu 21 tuổi, kia đi thôi, đi lãnh chứng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.