Bạn đang đọc Ôn Tồn Lễ Độ – Oản Tửu – Chương 1: 👄gặp Gỡ👄
Thứ bảy, 11 giờ rưỡi tối. Ôn Tư Cảnh dừng xe bên ngoài siêu thị của tiểu khu, khóa xe bước xuống, chậm rãi đi lên bậc thang.
Chủ siêu thị này là một đôi vợ chồng lớn tuổi, tầm tuổi với bố mẹ anh, cả hai đều tốt bụng, chỉ có thời điểm bác gái mở máy hát tám chuyện có thể không dừng lại được……
Tuy rằng Ôn Tư Cảnh không tới đây nhiều, nhưng mỗi lần tới , đều cầu nguyện có thể gặp lúc bác gái đang xem phim truyền hình — bởi vì chỉ có khi đó, bà mới không có thời gian nói chuyện với người khác.
Trong tiệm đôi khi có mặt cả hai người, đôi khi chỉ có một người tới, còn thời điểm nghỉ đông và nghỉ hè, sẽ có một nhóc đến hỗ trợ trông coi cửa hàng, cũng là cháu ngoại của hai người.
Anh dọn đến khu này đã hơn bốn năm,tính ra năm nay tên nhóc kia hẳn là đã lên lớp 11 rồi.
Đã đến giữa hè tháng bảy, giờ này rồi mà bầu không khí vẫn nóng như lồng hấp, khoảng cách ngắn ngủn mấy bước cũng khiến người ta ngột ngạt không thở nổi.Anh đẩy cửa siêu thị đi vào, một luồng khí lạnh ập tới làm anh nhịn không được, thoải mái thở ra một hơi.
Anh thấy ngồi ở quầy sau là hai vợ chồng ông chủ, may mắn lão bà đang mang kính viễn, tầm mắt tập trung nhìn về phía trước, không nhúc nhích, chỉ khi anh chào hỏi, mới giương mắt nhìn anh cười cười rồi sau đó cúi đầu tập trung sự chú ý, quay lại bộ phim truyền hình trước mặt.
“Mới vừa tăng ca trở về?” ông chủ nhìn Ôn Tư Cảnh ôn hòa, cười hỏi anh.
” Dạ đúng vậy, thấy cửa hàng còn mở nên ghé vào mua mấy lon bia,” anh một bên trả lời ông chủ, một bên hướng về phía quầy đồ uống lạnh đi tới, cùng đối phương tán gẫu mấy câu, “Hôm nay sao cửa hàng mở đến tối muộn thế ạ?”
Cùng thời điểm này khi anh trở về, siêu thị thường đã đóng cửa rồi.
“Cháu ngoại hôm nay đến đây, máy bay đến muộn, chúng ta liền ở đây chờ, dù sao trở về cũng không có việc gì.”
“Một mình nhóc con về hả?”
“Không phải, nó cùng ba mẹ trở về, ở lại hai ngày rồi đi.”
……
Đến quầy đồ uống lạnh, Ôn Tư Cảnh mới phát hiện trong tiệm còn có một người.
Từ bóng dáng có thể nhìn ra là một cô nhóc, tóc ngắn, mặc một chiếc váy liền áo màu hồng nhạt, đưa lưng về phía anh, đang ngồi xổm trước tủ đựng đồ uống lạnh, đầu nhỏ xù xù nhìn chằm chằm vào một tầng ở phía dưới không biết đang tìm thứ gì.
Ôn Tư Cảnh liếc nhìn qua nắm tóc nhỏ xinh trên đầu cô nhóc, không nhịn được nhếch khóe miệng, đứng ở phía sau cô, từ tầng trên cùng của tủ đồ lấy nhanh loại bia mà mình thường uống.
Mới vừa đem bia lấy ra, ánh mắt liếc thấy cô nhóc đột nhiên muốn đứng lên, kêu một tiếng, “Dì ơi, con –“
Anh theo bản năng dùng cánh tay trái đè lên cái đầu nhò xù xì, ngăn cản cô nhóc đang muốn đứng lên đột ngột, đem cánh tay phải đang cầm lon bia nghiên nghiên sang hướng khác, thấp giọng nói , “Cẩn thận.”
Theo lực của cánh tay đụng phải đầu cô, chỉ sợ não sẽ có chút chấn động.
“Ách –“, bởi vì vừa mới một lòng một dạ tìm đồ, Úc Nhĩ Mục không chú ý tới có người tiến vào, hoảng sợ, hạ thấp người,ngồi xổm chậm rãi xoay người, giương mắt nhìn cái người đứng phía sau mình.
Ôn Tư Cảnh rũ mắt, thấy tiểu cô nương có chút hoảng sợ nhìn anh chớp chớp , một đôi mắt to tròn, đôi má của cô nhóc phì phì có chút trẻ con, không chút son phấn nào, nhìn sao cũng giống đang học cấp 3.
Ôn Tư Cảnh nhìn cô nhóc đối diện, nhẹ nhàng nâng cánh tay phải lên, lễ phép cười cười, sau đó rút cánh tay trái đang để trên đầu cô nhóc, giải thích, “Thiếu chút nữa đụng vào rồi.”
Úc Nhĩ Mục nhìn theo động tác của anh, nhìn thấy tay phải của anh đang nắm lon bia, tiếp theo vội đứng thẳng thân người, lẩm bẩm một câu “Xin lỗi,” xoa xoa đầu, rồi nhìn anh lúng ta lúng túng nói lời cảm ơn.
Cô chủ nghe thấy động tĩnh, ngừng xem bộ phim truyền hình , đi đến bên hai người, hơi cúi đầu, tầm mắt sau cặp kính viễn nhìn hai người họ, quan tâm hỏi, “Không có việc gì chứ?”
Úc Nhĩ Mục nghe vậy hoàn hồn, giơ tay ở trên tóc cào lung tung hai cái, híp to mắt đối với bà chủ cười cười, “Không có việc gì, không có việc gì, không có đụng vào cái gì ạ.”
Ôn Tư Cảnh nhìn mái tóc mềm mại trên đầu cô nhóc, bởi vì động tác của cô, lúc thì dựng lên lúc thì xẹp xuống…… Lại bị xẹp xuống, lại đứng lên……
Thật sự muốn cười, nhưng đều nhịn xuống,nghĩ đến cô nhóc này cũng thú vị thật đấy.
Anh nhìn cô rồi gật đầu, mang theo bia đến quầy tính tiền.Thời điểm xoay người, vô tình nghe được cuộc đối thoại ở phía sau.
“Dì ơi, con không có tìm được Lam Mập Mạp, nó không phải vẫn luôn ở tầng dưới cùng ạ? Có phải hay không hết hàng rồi ạ?”
“Sẽ không sẽ không, hôm nay hàng vừa được nhập đến mà, buổi chiều ta nhớ rõ nhóc làm thêm còn sắp xếp nó lên kệ mà , con từ từ, để ta tìm xem–“
Tiếp theo là một loạt âm thanh của chai lọ đập vào nhau.
Ôn Tư Cảnh nghe đến âm thanh kia”Lam mập mạp” , có chút khó hiểu nhíu mày, trong lòng đang suy nghĩ đến cái kì quái gì được gọi là… Lam mập mạp?
Thật là kỳ quái.
Đi đến quầy thu ngân, nghe thấy cô chủ “Ai nha” một tiếng, ” Ở đây rồi,ở đây rồi, hôm nay có một bạn nhỏ mới đến làm, không cẩn thận sếp đồ lộn xộn, đồ để ở chỗ này nếu có người muốn tìm thì phải làm sao, ngày mai ta sẽ nhắc nhở lại–“
“Dì ơi, hôm nay lấy ba lốc luôn ạ.”
Ôn Tư Cảnh đem bia đưa tới quầy thu ngân, đôi mắt nhìn ông chủ quét mã, lỗ tai tiếp tục nghe cuộc đối thoại của hai người kia.
Kỳ thật anh cũng không cố ý nghe, chỉ là trong không gian yên tĩnh chỉ có vài người… quá an tĩnh rồi….
“Lại muốn thức đêm viết cái gì hả?”
Cô nhóc trả lời một tiếng, “con hôm nay ngủ cả ngày rồi ạ, buổi tối có chút không ngủ được.”
“Không phải dì muốn mắng con, nhưng ngày đêm của con lộn điên đảo thế, thân thể cũng không trụ được đâu, các con hiện tại còn trẻ cứ cậy khỏe không có gì, nhưng một khi có tuổi rồi, bệnh tật đưa đến cùng một lúc, đến lúc đó chỉ có các con chịu khổ –“
Ôn Tư Cảnh nghe bác gái nói,ẩn ẩn lắc đầu, xem ra bài khuyên răng đã mở rồi…..
Bất quá anh không nghĩ tới, cô nhóc không có chút biểu hiện mất kiên nhẫn nào.
“Ân ân, con biết, chỉ là nghĩ nên sửa sang tài liệu của cố vấn học tập giao cho trước , cũng chưa có thời gian ngủ, cho nên liền làm càn hai ngày……” Cô nhóc hắc hắc cười hai tiếng, tiếng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, “Hôm nay ngày cuối cùng, con bảo đảm!”
Cố Vấn học tập? Sinh viên? Không phải học sinh cấp 3?
Ôn Tư Cảnh có chút kinh ngạc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương kia có thể gạt được người.Anh nhận lại tiền thừa ông chủ đưa, chuẩn bị lấy bia , anh mắt vô tình liếc thấy cô nhỏ đem đống đồ mua được lên trên quầy tính tiền, ừmn, đặt ở bên cạnh lon bia của anh.
Ôn Tư Cảnh tầm mắt di di qua xem, sửng sốt.
Sữa chua? ha ha?
Ôn Tư Cảnh: “……”
Này… Học sinh tiểu học mới đúng đi?!
Tác giả có lời muốn nói:
Chú cảnh cùng bé Mục ~
Tựa như văn án của ta, thực thuần khiết, ngọt ngào ấm áp..Không có tiểu tam cặn bã… Một thiên ngọt văn, thực ngắn,…
Chậm rãi yêu, , nam nữ chủ đều không ngốc, nhưng là hết thảy đều chỉ hướng ngọt làm chuẩn, cho nên đừng tích cực, bởi vì hư thận……
Xem văn vui sướng ~