Ôn Tồn Lễ Độ - Oản Tửu

Chương 13: Dỗ Dành


Bạn đang đọc Ôn Tồn Lễ Độ – Oản Tửu – Chương 13: Dỗ Dành

Từ Khắc đi theo Ôn Tư Cảnh từ văn phòng ra, đi ngang qua người trợ lý Hồ,  nháy mắt với cô ta, lại chỉ chỉ dưới lầu, hồ điệp đã đi theo anh ta hai năm, từ ánh mắt có thể hiểu được ý nghĩ ,truy cập diễn đàn nhân viên Ôn thị báo tin.
Trên diễn đàn như ong vỡ tổ, Hồ Điệp bĩnh tình nhìn hai người tiến vào thang máy, bình tĩnh đăng tin: Đã xuống lầu,không biết sẽ xuống phòng nào, mọi người tự cầu phúc nhé.
Cao ốc của Ôn thị có tổng cộng 54 tầng, nhưng tổng bộ tại Đông Thành chỉ chiếm sử dụng 24 tầng, còn các tầng khác thì cho các công ty khác thuê.
Tại khu công nghiệp của ngoại ô Đông thành, Ôn thị  có hơn ba mươi vạn nhà xưởng sản xuất cùng vớivăn phòng thí nghiệm sản phẩm.
Lĩnh vực kinh doanh của Ôn thị không quá rộng,chỉ tập trung vào một số ngành chủ yếu.
Đặc biệt đối với kinh doanh trong ngành hàng hải, là công ty đứng đầu trong nước, ngoài lĩnh vực này, Ôn thị còn trong hoạt động về lĩnh vực chế tạo thiết bị chuyên môn hóa tự động được sử dụng chủ yếu trong các xí nghiệp sản xuất tầm trung.
Mà Úc Nhĩ Mục  là sinh viên năm ba chuyên ngành thiết kế, chế tạo máy móc tự động hóa, chuyên ngành học này đối với nhiều người tương đối không dễ dàng.Bộ phận Thiết kế nằm ở tầng 47, nhưng lại được lựa chọn khảo sát đầu tiên, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Lúc Ôn Tư Cảnh đi vào thang máy, mở miệng hỏi thư ký Từ Khắc, “Đi bộ phận nào trước đây?”Cằm anh hướng về phía con số các tầng trên bảng điều khiển, “Cậu chọn một lầu đi.”
Từ Khắc há hốc mồm, “A?”
Nhân viên trong bất kỳ một công ty đều tương đối khó chịu khi bị lãnh đạo đi khảo sát , mà ông chủ lại muốn đá quả bóng này cho anh sao“ Cậu dẫn đường đi”?
“A cái gì?” Ôn Tư Cảnh một tay bỏ trong túi quần, một tay lại chỉ chỉ thang máy, nghiêng mắt xem hắn, “Đi tầng nào?”
Từ Khắc vừa tốt nghiệp thì đã đi theo Ôn Tư Cảnh, lúc ấy Ôn Tư Cảnh chỉ là giám đốc một công ty con, tính tính đến năm nay, anh ta đã đi theo ông chủ của mình 6 năm rồi.
Nếu còn không nhìn ra chủ ý của lãnh đạo, anh nên xin từ chức trở về nhà cho rồi.
Chính là ——phải trả lời như thế nào đây?

Từ Khắc nhận lệnh, hồi tưởng lại những vấn đề xảy ra trong các hội nghị gần đây,đặc biệt là phản ứng của Ôn Tư Cảnh trong cuộc họp.
Trong các cuộc họp hàng tuần, Ôn Tu Cảnh chú ý đến các thực tập sinh mới được tuyển chon từ bộ phận nhân sự, sauhội nghị thường kỳ, anh yêu cầu xem tất cả tài liệu hồ sơ về các thực tập sinh, hôm nay trong hội nghị tổng kết,vừa mới bắt đầu đã hỏi tình hình làm việc của bộ phần thiết kế, nhưng trong đó lại hỏi trực tiếp đến các thực tập sinh,  cũng không khó tổng giám đốc lại hứng thú đi khảo sát tình hình làm việc của nhân viên, kỳ thật có thể chỉ vì một vị thực tập sinh nào đó…
Nếu lựa chọn bộ phận đi đầu tiên, Bộ phận Thiết kế là địa điểm đầu tiền chứ đâu?
Đi theo bên người Ôn Tư Cảnh nhiều năm như vậy, có khi nào anh quan tâm đến vấn đề thực tập sinh đâu?
Từ Khắc không rối rắm lâu lắm, thử mở miệng: “Tầng 47?”
Sau đó ——
Hắn xác định trong ánh mắt của Ôn Tư Cảnh léo lên vẻ tán thưởng.
……
Thực tập bộ phận thiết kế có người của Ôn tổng sao?người nào có thể làm anh hao tâm tốn sức thế?
Bạn gái?
Cảm giác không phải, khoảng thời gian này anh luôn đi theo ông chủ, không có bắt gặp được cuộc gọi tình yêu cũng như không phát hiện được dấu vết đang yêu của tổng giám đốc.Không lẽ ông chủ anh đang yêu đơn phương?
Ai?Ôn tổng của bọn họ?là người đàn ông hoàng kim ở Đô Thành?Yêu thầm một thực tập sinh nào đó?

Có chuyện không đáng tin thế a.
……
Thang máy dừng tại tầng 47, Ôn Tư Cảnh từ thang máy đi ra, đôi mắt đảo một vòng, lại phát hiện vẫn không thể nhìn thấy hình bóng của người ấy.
Lúc này, giám đốc bộ phận thiết kế Đỗ Kỳ nhanh chóng có mặt, chào anh, “Ôn tổng?”
“Ân” Ôn Tư Cảnh lên tiếng, “Nghe giám đốc Đỗ có đề cập đến thiết bị mới đang được Tổ B tiến hành đưa vào thực nghiệm, tôi ghé đến xem tiến độ như thế nào rồi.”Nói chuyện, tầm mắt bất động, nhưng vẫn đảo nhanh bốn phía,vẫn không thấy.
Tầng 47 ngoài phòng trà và văn phòng làm việc của Đỗ Kỷ, toàn bộ không gian làm việc đều ở đây Ôn Tư Cảnh giơ tay chỉ về phía bên phải, “Nếu tôi nhớ không lầm, phòng làm việc của tổ B ở hướng này.”
“Phải,” Đỗ Kỳ đáp một tiếng, dẫn Ôn Tư Cảnh đến gian phòng được  bố trí không liền kề với các tổ khác “Đây là tổ B,  đó là vị trí tổ trưởng Trương Hoành Vũ, tổ thiết kế gồm anh ta cùng với hai thực tập sinh và hai thiết kế sư, chỉ là anh ta mang theo hai thực tập sinh đến nhà xưởng, chưa có trở về, đây là bản thảo thiết kế đồ họa mà họ đã hoàn thành, tổng giám đốc xem qua.”
Nói vậy nhưng vẫn gọi một nhà thiết kế đến, “Tề Trạch?”
Tề Trạch đi đến, giới thiệu với Ôn Tư Cảnh tính năng của thiết bị mới, sản phẩm vừa mới được tiến hành lắp ráp được ¼  thiết kế theo bản vẽ, chỉ là đối với người đang được giới thiệu, trong đầu chỉ có một vấn đề là Úc Nhĩ Mục đã ra ngoài rồi.Thì ra là đến nhà xưởng rồi, trách không được.
Mấy ngày nay vẫn luôn trốn tránh anh, không nghe điện thoại, không mở WeChat, có thể lần trước không cho cô ăn no, đã đem cho chọc giận mất rồi.
……

Đang suy nghĩ đến buổi tối đó, nghe thấy thang máy đinh một tiếng.
Ôn Tư Cảnh quay đầu về phía đó, thấy Úc Nhĩ Mục cùng với tên nhóc lần trước muốn đưa cô về đang đi phía sau Trương Hoành, từ thang máy bước ra, hình như cô đang nói gì với nam sinh bên cạnh, chỉ là khoảng cách xa, Ôn Tư Cảnh nghe không rõ ràng lắm.
“…… Nghỉ hè năm ngoái, tôi có giúp đỡ giáo sư tra cứu tài liệu, có công ty gia công thiết kế lắp ráp thiết bị có gắn mặt kính quang học siêu nhỏ, quang trọng hơn là gia công kính hiển vi quang học với đường kính cực kỳ siêu nhỏ 880 nm. Bọn họ đã sử dụng thêm tấm nhôm cứng để ở bên ngoài bề mặt thô nhưng rất tinh xảo khoảng 5 mét, đường kính mặt cầu tầm 400 nm, dùng đồng trong trạng thái oxy hóa tạo ra đường kính 100 nm, mặt ngoài có hình mặt cầu với tầm 8m ……” (Bó tay với ngôn ngữ kỹ thuật)
“Tôi cảm thấy điểm quan trọng quyết định độ bền của một thiết bị là tạo ra và khống chế được sự khác biệt, điều tiên quyết là khâu kiểm tra đo lường được trọng lực cũng như độ phân giải …… Cho nên, chúng có thể……”
Nói đến này, Úc Nhĩ Mục bỗng nhiên im lặng,nhìn thấy một nhân viên trong bộ phận đang nháy mắt với cô.
Trương Hoành Vũ cùng Lý Thiên Văn vóc dáng đều rất cao, Trương Hoành Vũ đi trước cô, Lý Thiên Văn đi bên cạnh, cô bị che nên không thấy phía trước, căn bản không thấy được Ôn Tư Cảnh  trong đám người.
Cô không rõ nguyên nhân, dùng khẩu hình hỏi: Làm sao vậy?
Chỉ là đối phương chưa kịp trả lời cô, chỉ thấy Trương Hoành Vũ người đang ở phía trước cô bước nhanh qua đám người, chào hỏi : “Ôn tổng.”
Bởi vì Trương Hoành Vũ rời đi, Úc Nhĩ Mục lúc này mới nhìn thấy Ôn Tư Cảnh.
Cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu liếc nhìn Lý Thiên Văn đang ở bên cạnh,ngay sau đó nhìn thấy Trường Hoành Vũ vẫy tay về hai người, đi qua đi, cũng cung kính chào, “Ôn tổng.”
Ôn Tư Cảnh đáp một tiếng, tầm mắt từ Lý Thiên Văn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Nhĩ Mục.
Bởi vì nhiệt độ bên ngoài tương đối nóng,nên chóp mũi của cô hơi đỏ.
Ôn Tư Cảnh làm như không chú ý đến, giơ tay nhìn thời gian, đã đến giờ tan tầm rồi.
“Hôm nay phải tăng ca ?” Hắn nghiêng đầu nhìn Đỗ Kỳ hỏi.

“Đúng vậy,cố gắng hoàn thành sớm để an tâm hơn.” Đỗ Kỳ cười tủm tỉm trả lời một tiếng.
Xem bọn họ có bao nhiêu chuyên nghiệp.
“Liên tục tăng ca một tuần, hôm nay tan làm đúng giờ đi,” Ôn Tư Cảnh nhìn ông ta, “Lao động phải kết hợp nghỉ ngơi.”
“Mọi người làm việc năng nổ như vậy, tôi rất cảm kích, nếu vậy mà tổn hại đến sức khỏe của nhân viên, được một nhưng mất nhiều hơn,  tốt nhất không nên.”
Đỗ Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng.
“Chỉ là vừa rồi Giám đốc Đỗ đã cho tôi xem bản thiết kế đồ họa cho sản phẩm mới, để lại một người am hiểu giải thích lại cho tôi là được.”
Tề Trạch trong lòng kêu rên một tiếng, nhấc tay, “Tôi đây liền ——”
Chỉ là lời nói mới vừa thốt ra, Ôn Tư Cảnh lập tức đánh gãy, chỉ chỉ Úc Nhĩ Mục, ôn hòa cười cười:
“Cô ấy đi, tôi thấy cô vừa rồi nói rất hăng hái.”
Tề Trạch: Gia?
Từ Khắc:……
Úc Nhĩ Mục:……
Tác giả có lời muốn nói: Ôn đại thúc đã bắt đầu lấy quyền thế để uy hiếp bé thỏ con rồi. hia..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.