Bạn đang đọc Ôn Tồn Lễ Độ – Oản Tửu – Chương 12: Đáng Tiếc
Úc Nhĩ Mục nhìn tin nhắn Ôn Tư Cảnh mới gửi qua, miệng nhỏ mấp máy.
Ông chú này chẳng lẽ không phát hiện lời nói và cách hành xử của bản thân có điểm mâu thuẫn hay sao? Ngoài miệng thì nói không có ý gì với cô, nhưng hành động thì thể hiện rất rõ chuyện anh rất để tâm đến cô.
Không lẽ do cô suy nghĩ nhiều sao? Một thanh âm nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô.
Khả năng là do bản thân mình…Người ta làm vậy thì có ý gì đâu?
“Một người nhiệt tình thôi.”
Úc Nhĩ Mục bĩu môi, cùng với không khí mát điều hòa thổi tới, tự hỏi tự đáp.
Anh lúc nào cũng nói cô như bé con, khả năng chỉ thấy cô còn nhỏ, có một chút …… muốn bảo vệ cô.
……
Tuy rằng mặt ngoài thật sự không đoán được anh là người như thế nào, nhưng không phải có câu “Không thể trông mặt mà bắt hình dong”.
Chỉ là ——
Rất đáng tiếc.
Cô ngồi ngẫm lại quá trình hai người gặp và quen biết nhau.Lúc trước, khi xem ảnh mà Tô Tiểu Xán gửi qua, cô chỉ cảm thấy anh lớn lên không tệ, sau vài lần tiếp xúc với anh, phát hiện anh là người rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Thành thục ổn trọng,được giáo dưỡng tốt cho nên nhìn rất học thức, …Nhưng có điểm hơi thích lải nhải …Quan trọng nhất, mặt rất đẹp trai.
Không phải có câu nói, lớn lên đẹp trai thì nói gì cũng đúng.
Úc Nhĩ Mục như vậy nghĩ… bản thân cô cũng nhịn không được cười ha ha.
Trước kia sao không phát hiện bản thân lại si mê cái đẹp đến vậy. Mặc kệ thế nào, so sánh với “Tiểu thịt tươi” hiện giờ, cô cảm thấy mình có khả năng đã chung tình “Lão thịt tươi” này.
Nếu trước kia, cô hỏi đối phương có tình cảm với mình không, nếu nghe được đáp án khẳng định có, phản ứng của cô chỉ có liếc nhìn người đó.Đây vẫn là lần đầu tiên, xuất hiện ý nghĩ cứ thuận theo tự nhiên, tiếp xúc với anh.
Bất quá, cô không lầm thì, đối phương trả lời không, cô nhất định phải tỉnh táo ngay lập tức.
Miễn xây dựng ảo giác cho bản thân….Lại làm những việc không nên.
Bản thân cũng nên tôn trọng chính mình, phải học cách ứng xử với người khác.
Úc Nhĩ Mục sờ sờ chóp mũi, gửi tin nhắn cho anh:Cảm ơn. Không làm phiền anh, tôi nghĩ mình nên đi tàu điện ngầm thôi.
Tiếp theo không chờ Ôn Tư Cảnh kịp nhắn tin lại,cô nhắn tiếp:
Ngủ ngon. [ ánh trăng ]
–
Bên kia, Ôn Tư Cảnh nhìn không chớp mắt hai chữ kia, tập trung vào phần khung tin nhắn đã soạn xong “Không phiền gì đâu”, đành phải xóa đi, một lần nữa gõ chữ “Ngủ ngon”.
Đợi một lúc, Úc Nhĩ Mục cũng không trả lời lại, ngẫm lại, đã nói đến câu ngủ ngon,thì còn chuyện gì để nhắn tin tiếp.
Ôn Tư Cảnh thay dép lê đi vào nhà, giơ tay cởi cà vạt, mở hai nút trên cùng của áo sơ mi, đem điện thoại ném lên bàn trà, mở tủ lạnh lấy bia, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Giây lát, cảm thấy có chút không đúng, anh đi tới bàn trà, để chai bia xuống bàn, nghiêng người tựa vào sofa, cầm điện thoại lấy lên, mở phần khung chát nói chuyện với Úc Nhĩ Mục.
Nhìn lại câu “Cám ơn. Không làm phiền anh” thì nhíu mày.
Cảm giác có chút lạnh lùng.
Theo anh cảm nhận tính tình của cô,chắc hẳn phải đồng ý chứ?
Chẳng lẽ cô còn giận vụ ăn cơm sao?
Đến khi nào cô mới hết giận dỗi đây?
*
Ôn Tư Cảnh suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định cuối tuần vẫn nên mời cô đi ăn một bữa, anh tuy rằng không có kinh nghiệm dỗ con gái, nhưng anh đã nhiều lần thấy Tuân Phong dỗ mấy cô bạn gái của cậu ta. Mua cho cô nhóc một phần bánh kem, không phải cô gái nào cũng thích mấy cái vật nhỏ nhắn xinh xắn,mấy món ăn ngọt sao.
……
“Tiệm bánh ngọt?” Tuân Phong ở đầu kia điện thoại sửng sốt hai giây, hỏi lại Ôn Tư Cảnh, “Cậu từ khi nào thì có hứng thú với bánh ngọt vậy?Đến kì sao?”
“Đừng nói bậy,” Ôn Tư Cảnh nhìn di dộng, đặt tài liệu công việc lên bàn, một bên hỏi lại, “ Cậu thường xuyên đưa mấy cô bạn gái đi những đâu?”
“Cái gì mà mấy cô, tớ chỉ có một người bạn gái duy nhất thôi.”
Anh ta mặc dù hay thay đổi bạn gái, nhưng mỗi lần anh chỉ yêu đương với một người.
Tuân Phong hờn dỗi với Ôn Tư Cảnh, bỗng nhiên phản ứng lại, “Không phải trọng điểm nha, cậu có bạn gái lúc nào thế?”
“Ai nói với cậu tôi có bạn gái?”
“Không có bạn gái thì tìm hiểu về các tiệm bánh ngọt làm gì? Đừng có nói với tới cậu mua cho em gái nhé, kết giao với cậu đã nhiều năm rồi, tớ chưa bao giờ nghe cậu nói mình có em gái?”
“Đừng quá tò mò,” Ôn Tư Cảnh nhíu mày, “Có bé con đang giận dỗi với tớ.”
“Bé con? Bao nhiêu tuổi? Nam hay nữ?” Tuân Phong nói xong, chính anh cũng tin tưởng, “Khẳng định là nữ?”
“…… Tôi cúp máy đây.”
“Đừng đừng đừng, tớ nói cậu, cậu không thú vị chút nào? Không phải bây giờ cậu đang muốn nhờ tôi giúp sao?”
“Vậy cậu có biện pháp gì không?”
“Nói nói nói,” anh ta biết rõ tính tình của Ôn Tư Cảnh, Tuân Phong nói địa chỉ cho anh, “Đây là tiệm bánh ngon nhất ở Đông Thành đấy, yên tâm, bảo đảm sẽ dỗ được bé con nhà cậu.”
“Cảm ơn, hôm nào gặp nhau.”
” hừ, đợi tên Tề Lỗi kia quay về, chúng ta gặp mặt,” Tuân Phong đầu bên kia cong cong môi, “Nhớ dẫn theo bé con mới quen của cậu đến nhé.”
Ôn Tư Cảnh không lên tiếng, đem điện thoại cắt đứt.
Tuân Phong nghe thấy âm thanh kết thúc cuộc gọi, xuy một tiếng, không phải bạn gái?
Không thể tin được!
Chúng ta không phải mới quen biết nga?
*
Ôn Tư Cảnh cúp máy, kiểm tra địa chỉ tiệm bánh ngọt, vị trí không quá xa tiểu khu, lái xe tầm mười phút là đến.
……
Chỉ là, anh vất vả hỏi bạn bè về địa chỉ tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhất nhì Đông Thành, mới phát hiện, mình có lòng…nhưng lại không gặp được người kia.Đến cuối tuần, điện thoại cô không nghe, WeChat cũng không có online.
Đến công ty, anh không thể trắng trợn đến bộ phận thiết kế tìm cô, đợi đến tam tầm, anh đợi cô ở bãi đỗ xe cũng không gặp được cô. Điều quan trọng nhất là, anh ở dưới chung cư đợi cô rất lâu, cũng không thể thấy được cô.
Chuyện này cũng xảy ra được một tuần, Ôn Tư Cảnh thật sự muốn phát điên. Buổi chiều thứ sáu có hội nghị tổng kết của các bộ phận, Ôn Tư Cảnh cuối cùng không thể nhịn được hỏi giám đốc Bộ phận thiết kế Đỗ Kỳ, dạo gần đây bộ phận thiết kế có tăng ca không.
Đỗ Kỳ ngẩn người, tuy có chút ngạc nhiên khi tổng giám đốc hỏi vấn đề này, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời anh “ Bản vẽ thiết kế cho thiết bị công trình nhà xưởng cuối cùng cũng đã được thông qua nhưng sau đó lại phát hiện có một vài lỗi nhỏ, một vài người phải tập trung lại để sửa chữa, vấn đề không lớn, cho nên tổ A công việc tương đối nhẹ nhàng, riêng tổ B bởi vì phải thực nghiệm tại xưởng, phải tăng ca tương đối trễ, nhưng tầm 9 giờ rưỡi mỗi ngày đều cố gắng kết thúc công việc cho mọi người về nhà.”
Dừng một chút, Đỗ Kỳ bổ sung, “Mặc dù công việc tương đối nặng nề, đa phần kết thúc công việc thì đã tối muộn, tổn hại đến thân thể của anh em rất nhiều, bất quá Ôn tổng không cần lo lắng, thời gian hoàn thành hạng mục vẫn được tiến hành đúng hạn.”
Ôn Tư Cảnh gật gật đầu, “Nhân viên của giám đốc Đỗ, bản thân giám đốc phải có cách an bài tốt,”đầu ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, giương mắt nhìn qua, “Tôi nhớ không nhầm bộ phận thiết kế mới tiếp nhận bốn thực tập sinh mới phải không?”
“Phải.”
“Thực tập sinh cũng làm việc đến 9 rưỡi sao?”
Đỗ Kỳ đối với vấn đề Ôn Tư Cảnh đưa ra có chút không hiểu, còn tưởng rằng có thực tập sinh vô tình làm mất lòng anh sao, lau lau mồ hôi trên trán ‘ giải thích ’, “Bọn họ làm việc đều rất nghiêm túc, thái độ học tập rất tốt, người hướng dẫn của bọn họ còn chưa rời đi thì bọn họ đều không có tự tiện tan tầm.”
Ôn Tư Cảnh nhớ không lầm, lần trước bộ phận thiết kế trình lên cho anh có ghi chú Úc Nhĩ Mục cùng với Lý Thiên Văn được phân về tổ B, nói như vậy, thì mỗi ngày đều sẽ tan tầm vào lúc 9 giờ rưỡi.
Nhưng kỳ quái, mỗi ngày anh đều ở dưới lầu chờ cô từ lúc 9 giờ đến 10 giờ rưỡi, cũng chưa thấy cô?
Chẳng lẽ cô không đi làm?
Không có khả năng.
Cơ hội thực tập tại Ôn thị không dễ dàng có được, mỗi thực tập sinh một khi đã nắm được vận may này đều sẽ có gắng làm thật tốt, trường hợp không đi làm thật sự khó phát sinh.
Nhưng ngộ nhỡ là thật thì sao?
Lại không thể trắng trợn đi hỏi cô… Cuối cùng cũng không biết được nguyên nhân là gì.
Khi trở lại văn phòng, Ôn Tư Cảnh ngồi xuống ghế, suy nghĩ hai phút, vẫn nhịn không được gọi số nội bộ bảo Từ Khắc đi vào.
“Ôn tổng?” Từ Khắc gõ cửa, mở cửa bước vào.
“Chúng ta có phải đã lâu rồi không đi khảo sát nhân viên tòa nhà ?” Ôn Tư Cảnh gõ gõ mặt bàn, nhìn Từ Khắc nghiêm trang hỏi.
Từ Khắc nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được, chớp chớp mắt, đáp, “Lâu rồi ạ, nhưng lúc trước tổng giám đốc có nói qua…”
Lời nói đến đây, anh ta bỗng dừng lại, ngậm miệng.
“Ân?”
Ôn Tư Cảnh dù bận vẫn ung dung nhìn anh ta, chờ câu nói tiếp theo của anh ta, “Nói cái gì?”
“…Không có việc gì không có việc gì,” Từ Khắc ho nhẹ một tiếng, dừng cương trước bờ vực, chuyện gì cũng phải do ông chủ quyết định, “Ôn tổng có ý kiến gì ạ?”
“Ngày mai không bằng hôm nay,” Ôn Tư Cảnh đứng lên, mở nút áo vest, hướng về phía Từ Khắc, nói ——
“Chúng ta đi kiểm tra tình hình công tác tại tòa nhà Ôn thị.”
Tác giả có lời muốn nói: Rượu: Khẩu thị tâm phi nam bạc. -,-
–
Đại gia khai giảng vui sướng a, nói ta thật sự hảo tưởng thế các ngươi đi đi học…