Đọc truyện Ôn Lương – Chương 6
Diệp Phi không chỉ rửa rau, nàng còn cầm lấy dao chuẩn bị cắt.
Không khoa trương khi nói đây là lần đầu tiên trong đời nàng vào bếp rửa rau, khi tiểu học mẹ nàng ở bên nàng, nàng không phải làm việc gì, sau đó gia đình nàng giàu có, mẹ nàng trở thành người vợ toàn thời gian, trong nhà còn thuê cô dọn dẹp, nàng hiển nhiên càng không cần làm việc nhà.
Vì vậy nàng cầm một con dao làm bếp, so bên trái tính bên phải, sau đó gom rau lại, vụng về cắt một cái.
Coi như thỏa mãn, Diệp Phi gom rau vừa tuột mất trở lại, lại cắt một cái.
Dường như thuần thục hơn, Diệp Phi nắm bắt mọi thứ rất thuận lợi, nàng tăng tốc cắt thêm mấy cái, bỗng không để ý, con dao thiếu chút nữa cắt trúng ngón tay.
“Diệp Phi.”
Diệp Phi hút một ngụm khí lạnh, đồng thời nghe Tả Lộ Dư gọi nàng ở sau lưng.
Diệp Phi quay đầu lại, chẳng biết Tả Lộ Dư đã đứng ở sau nàng từ khi nào.
“Em cẩn thận tí, cắt từ từ, đừng vội.”
Diệp Phi ừm một tiếng, ngoan ngoãn chậm rãi mà cắt.
Nàng làm việc, Tả Lộ Dư đứng phía sau dõi theo, thấy nàng rửa sạch cọng tỏi non, lại lấy thịt ra, đang định dùng cách cắt cọng tỏi để cắt thịt, lúc này Tả Lộ Dư mới bước lên.
“Đưa chị đi, thịt khó cắt.”
Diệp Phi không miễn cưỡng, đặt con dao lên cái thớt gỗ.
Tả Lộ Dư cầm lấy dao cúi đầu cắt.
So sánh với nhau, tay nghề của Diệp Phi rất ngượng ngùng, so với kỹ năng sống của học sinh tiểu học nàng vẫn chưa đạt chuẩn.
Tả Lộ Dư thành thạo cắt thịt, khoai tây cũng đã được ninh nhừ.
Diệp Phi không quấy rầy, lùi qua một bên, nhìn Tả Lộ Dư vô cùng thành thục chuẩn bị tốt mọi thứ, trong khi nấu canh trứng thuận tiện xào luôn rau.
Còn lại bưng trà lấy đũa, Diệp Phi ôm về phần mình.
Ba món một canh, sinh hoạt gia đình giản đơn là những thứ Diệp Phi thích.
Nàng chợt cảm thấy, bây giờ mới giống kết hôn, Tả Lộ Dư cởi bỏ thân phận bên ngoài của mình, là một người vợ, Diệp Phi cũng chỉ xem cô như vợ của mình, ở bên cạnh phụ giúp.
Diệp Phi cầm bát, hết sức ân cần giúp Tả Lộ Dư múc cơm.
Trước khi ăn cơm, Diệp Phi tò mò hỏi một câu: “Có phải chị không ăn đồ giao phải không?”
Tả Lộ Dư buông đũa: “Rất ít khi.”
“Ở công ty thì sao? Bữa trưa bữa tối giải quyết thế nào?”
“Ăn ở nhà hàng.”
Diệp Phi hiếu kì: “Với ai?”
“Đôi khi với Diệc Thanh.” Cô nghĩ nên giải thích: “Một đồng nghiệp, Diệc Thanh không ở công ty thì chị tự ăn.”
“Tự ăn? Đi nhà hàng một mình?”
“Ừ.”
Diệp Phi khó hiểu: “Không ai cười chị sao?”
Trong đời Diệp Phi chưa bao giờ đi ăn bên ngoài một mình, dĩ nhiên sẽ không hiểu cảm giác một mình và cảm giác thế nào nếu người khác nhìn thấy thế.
Trong tưởng tượng của nàng, kiểu người thế nào sẽ đến nhà hàng ăn một mình, cô đơn lắm nhỉ, đi nhà vệ sinh bộ dụng cụ ăn có bị dọn mất không? Nhân viên phục vụ sẽ lấy một con gấu đặt ở đối diện bạn sao?
“Không ai cười chị.”
Diệp Phi nghe xong ồ trong bụng.
Thật ra Tả Lộ Dư nói lời này có ý nghĩa rất đơn giản, cô ăn ở nhà hàng hầu như ăn ở phòng riêng, một mình cũng thoải mái, không có ai xung quanh, dĩ nhiên là không ai cười cô.
Nhưng Diệp Phi nghe ra, Tả Lộ Dư biểu đạt là, ai cả gan dám cười chị.
“Chị biết nấu ăn từ khi nào?”
Về con đường Tả Lộ Dư dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau này Diệp Phi tìm hiểu thêm, nói là ba mẹ Tả Lộ Dư đều qua đời trong một vụ tai nạn ô tô khi cô mới mười bảy tuổi chưa vị thành niên, và cô bắt đầu tự lo cho cuộc sống của mình.
Nhưng chuyện này chỉ nhắc đến một hai câu, phần lớn bài báo đó nói về thành tựu của Tả Lộ Dư và một số câu chuyện khi cô bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
“Biết khi còn nhỏ lắm.”
Diệp Phi gật đầu, cẩn thận liếc nhìn Tả Lộ Dư, vẫn không nhịn được tò mò hỏi: “Về sau chị, chị, sống một mình?”
Hỏi xong Diệp Phi cảm thấy có phần bất lịch sự, tự cười gượng: “Ha ha, em chỉ hỏi đại thôi.” Nàng chỉ khoai tây trên bàn: “Món này rất ngon.”
Tả Lộ Dư đẩy khoai tây qua một chút: “Không sao, lâu lắm rồi.”
Thấy Diệp Phi tò mò liếc nhìn mình, Tả Lộ Dư lại nói: “Lúc đó chưa thành niên, bạn của ba chăm sóc chị một thời gian, sau này lớn hơn nên ở một mình.”
“Em nghe nói phí sinh hoạt của chị là học bổng hả?”
“Phần lớn là vậy, lúc đại học ngoài đi học, còn đi làm thêm.”
Nàng mím môi.
Ngẫm lại bản thân mấy năm nay sống bằng tiền của gia đình, lại nghĩ đến hành trình của Tả Lộ Dư.
Vấn đề là Tả Lộ Dư chỉ hơn nàng ba tuổi.
Quả nhiên là nữ đại tam, bão kim chuyên*.
*Nữ đại tam, bão kim chuyên: Ý chỉ kết hôn bên nữ lớn hơn nửa kia ba tuổi.
Xét từ góc độ tâm lý học, cuộc sống hôn nhân của phụ nữ càng lớn tuổi thì càng ổn định là điều dễ hiểu, bởi người phụ nữ có thể sẽ bao dung hơn, chín chắn hơn.
Hơn nữ mối quan hệ chị – em không nhất thiết phải là khuôn mẫu phụ nữ mạnh mẽ và nửa kia yếu đuối, có thể hai bên hấp dẫn nhau và hợp nhau nên tình duyên và hôn nhân tự nhiên sẽ ổn định.
Nàng thở dài trong lòng.
Nhưng thổn thức chỉ được chốc lát, nàng nghĩ nếu cuộc đời có quay lại, nàng vẫn sống như vậy.
Nhưng nàng còn thổn thức một chuyện khác, nàng vẫn không tìm tòi được chuyện gì đã xảy ra với Tả Lộ Dư, tại sao lại kết hôn với nàng, chẳng lẽ năm nay có một đại sư bói cho Tả Lộ Dư, nói rằng năm nay Tả Lộ Dư không gặp may, phải cưới một người tên Diệp Phi để chặn tai ương?
Vì vậy Diệp Phi hỏi: “Tả Lộ Dư, chị có coi bói không?”
“Hả?”
“Ha ha ha ha, không có gì.”
Trước đó Diệp Phi có nói chưa làm việc nhà, đương nhiên bao gồm việc rửa bát.
Cho nên sau khi cơm nước xong Diệp đại tiểu thư rất tự nhiên cầm bát rời khỏi nhà bếp, đi mấy bước mới nhận ra hôm nay không phải ở nhà, lại quay lại.
Tả Lộ Dư đang dọn bàn.
Vừa nói về chuyện gia đình của Tả Lộ Dư, không biết tại sao, Diệp Phi bây giờ dám gán cái nhãn tuổi thơ khó khăn cho Tả Lộ Dư.
Thế nên tấm lòng săn sóc của nàng bùng nổ vô cùng.
Diệp Phi đi tới chặn tay Tả Lộ Dư, đang muốn mở miệng để nàng rửa bát, lại phát hiện nhiệt độ trên tay Tả Lộ Dư rất cao.
Diệp Phi cau mày, lập tức sờ trán Tả Lộ Dư.
“Chị sao vậy chứ?” Diệp Phi ngước mắt nhìn Tả Lộ Dư: “Tại sao lại nóng như vậy?”
Tả Lộ Dư lắc đầu: “Không sao, không khó chịu lắm.”
Diệp Phi giành đũa trong tay Tả Lộ Dư, lại bị Tả Lộ Dư tránh đi.
“Chị rửa.”
“Em làm em làm, chị đi nằm đi.”
Tả Lộ Dư cúi đầu tiếp tục dọn dẹp: “Em ở nhà chưa từng làm chuyện này, không thể do kết hôn với chị rồi, ở chỗ chị phải làm.”
“Chị thế này làm em như yếu ớt lắm.”
Tả Lộ Dư lắc đầu: “Bình thường ở nhà đều là chị tự làm, em đến chỉ là thêm đôi đũa.”
Rất có sức thuyết phục, nhưng Diệp Phi vẫn đè tay Tả Lộ Dư lại: “Đi vào nằm đi, rửa chén em vẫn làm được.”
Thấy Tả Lộ Dư không để ý đến ý kiến của mình, Diệp Phi giành lấy đôi đũa trong tay cô đặt lên bàn.
“Kết hôn một tháng, chị có chắc muốn vì chuyện này mà cãi nhau với em?”
Dữ xong nàng lại hối hận ngay, lập tức mềm dịu xuống để xoay chuyển tình thế: “Vợ ngoan đi.”
Cuối cùng mày Tả Lộ Dư cũng hơi buông lỏng, cô rút tờ khăn giấy lau tay: “Cám ơn.”
Diệp Phi dở khóc dở cười: “Cám ơn gì chứ.”
Nàng đẩy Tả Lộ Dư vào phòng của nàng, trên đường đi Diệp Phi suy nghĩ, không thể để cho Tả Lộ Dư cống hiến vô tư như vậy.
Nàng gả qua đây, mẹ nàng muốn để nàng đến hầu hạ Tả Lộ Dư, nàng tuyệt đối không dám việc gì cũng để Tả Lộ Dư làm.
“Sau này ở nhà nấu cơm, bát đều do em rửa.”
Tả Lộ Dư quay đầu nhìn Diệp Phi: “Không cần.”
“Cần cần, vốn chuyện chị nấu ăn, em đã vừa mừng vừa lo rồi, nếu bát cũng để chị rửa.” Nàng suy nghĩ một chút: “Nếu bị mẹ em biết, mẹ sẽ cắt đứt chân của em.”
Nghe xong, Tả Lộ Dư nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lần này Diệp Phi không có tự tay chăm sóc, trông tinh thần Tả Lộ Dư tốt hơn rất nhiều, không biết là cố chịu hay không sốt nặng thật.
Tự Tả Lộ Dư đo nhiệt độ cơ thể, tự lấy thuốc, cuối cùng còn bảo Diệp Phi đi làm chuyện của mình, cô không cần người ở bên.
Lúc này Diệp Phi mới ra ngoài rửa bát.
Việc rửa bát không khó, tuy nàng chưa rửa nhưng từng thấy, chỉ có mấy cái, rửa xong nàng lau khô rồi cất vào tủ.
Tả Lộ Dư đang ngủ, Diệp Phi rửa chén xong đi vào Tả Lộ Dư cũng không tỉnh, nàng cầm nhiệt kế đo cho cô, thấy không sốt lắm mới ra khỏi phòng.
Ở phòng khách đến mười giờ tối, Diệp Phi chịu không được trở về phòng tắm rửa, khi từ phòng tắm ra Tả Lộ Dư mới dậy.
Diệp Phi xoa xoa mái tóc vừa mới thổi, hỏi: “Bị em đánh thức à?”
Tả Lộ Dư lắc đầu: “Không có.”
Diệp Phi đi tới, lại sờ trán Tả Lộ Dư.
Nàng bĩu môi: “Vẫn hơi nóng.” Nàng nhướng mày với Tả Lộ Dư: “Nếu không tối nay chị ngủ ở phòng em đi, một mình chị ở trên lầu em cũng lo.”
Lời này nửa trêu chọc, nhưng cũng là tất cả thật lòng.
Diệp Phi thấy Tả Lộ Dư không tỏ thái độ cũng không có ý từ chối, dứt khoát quyết định: “Em đi lấy áo ngủ với khăn tắm cho chị.” Nàng chống nạnh nhìn về phía giường: “Chị đi ngủ còn cần thêm gì không?”
Tả Lộ Dư lắc đầu: “Không cần.”
Diệp Phi ừ một tiếng, quay người ra ngoài, khi tới cửa lại quay đầu hỏi một câu: “Đồ lót của chị để chỗ nào?”
Tả Lộ Dư bỗng dưng ngập ngừng, vén chăn lên muốn đứng dậy: “Chị lên lầu lấy.”
Diệp Phi cười, đưa tay cản: “Đừng đừng đừng, chị đừng dậy, em không đụng đồ lót của chị.” Nàng chỉ vào tủ quần áo của mình: “Lúc em tới mua nhiều cái mới lắm, chị mặc mấy cái đó đi.”
Mở cửa, nàng lại nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Tả Lộ Dư, nói câu: “Nhưng mà vợ à, quan hệ của mình bây giờ, đồ lót của chị cuối cùng em cũng sẽ đụng.” Nàng chợt trêu tức: “Không phải mặc cho chị, mà là cởi cho chị.”
Tả Lộ Dư cau mày, Diệp Phi khẽ cười, lập tức đóng cửa lại.
Tả Lộ Dư tắm xong, Diệp Phi nằm đắp mặt nạ, tính toán gần đủ thời gian nàng vứt mặt nạ đi, Tả Lộ Dư đứng bên giường nhìn nàng hồi lâu, nàng mới hiểu rõ ồ lên.
Quen với việc ngủ một mình, dĩ nhiên quen nằm vào giữa giường.
Nàng dời về phía bên cửa sổ, để cho Tả Lộ Dư chỗ hôm nay cô vẫn ngủ.
Diệp Phi trở mình, ngửa mặt nhìn điện thoại, nói: “Tả Lộ Dư, ngoại trừ em, chị đã ngủ với người khác chưa?”
Tả Lộ Dư ừ, vén chăn nằm vào.
Diệp Phi tò mò: “Ai vậy?”
“Tham gia một số cuộc thi ở trường, còn có nghiên cứu ở bên ngoài, ngủ với các bạn cùng nhóm.”
“Tả Lộ Dư, chị tin không, em chỉ ngủ với chị?”
Tả Lộ Dư có vẻ kinh ngạc: “Thật à?”
“Đúng vậy, nhỏ nữa thì em không biết, dù sao từ lúc em nhớ, em chỉ ngủ với chị, mẹ cũng chưa từng ngủ với em.”
Diệp Phi thở dài, tắt đèn: “Tả Lộ Dư, em bây giờ vẫn còn thấy thần kỳ, em thực sự đã kết hôn với chị rồi.”
Tả Lộ Dư cũng không đáp lại, nàng nghiêng người qua kết thúc đề tài này, nhưng mới cầm điện thoại lên, lại nghe Tả Lộ Dư hỏi: “Diệp Phi, em có ghét chị không?”.