Đọc truyện Ôn Lương – Chương 5
Đặc điểm lớn nhất của các siêu thị vào cuối tuần là đông người, siêu thị trong các khu nhà cũng không ngoại lệ.
Diệp Phi nghĩ nếu cùng xuống với Tả Lộ Dư, quần áo Tả Lộ Dư cũng thay đổi thì mua một củ khoai tây quá uổng phí, vậy nên nàng dứt khoát đẩy một chiếc xe đẩy hàng.
Đang bận rộn, nàng thấy Tả Lộ Dư đã đi xa mấy bước, người đến người đi, nàng lập tức kéo cổ tay Tả Lộ Dư, thấy cô quay lại nhìn với vẻ ngờ nghệch, Diệp Phi không khỏi buột miệng: “Vợ ơi đừng bỏ lại em chứ.”
Tả Lộ Dư cau mày khựng lại, lùi về sau đứng bên cạnh Diệp Phi.
Diệp Phi nhìn góc nghiêng không biểu cảm của Tả Lộ Dư, nghiêm trang nói: “Ngoài khoai tây ra nên mua một ít thứ khác đi, đồ đạc trong tủ lạnh ở nhà hình như không có nhiều.” Nàng nhìn đằng trước: “Ăn đồ ăn vặt không?”
Tả Lộ Dư hỏi ngược lại: “Em ăn không?”
“Ăn chứ.”
Hai người đi đến khu ăn vặt, Diệp Phi chọn khoai tây chiên yêu thích của mình, bánh bích quy và một số túi khác, gần như đã lấp đầy một nửa xe đẩy, quá trình này, Tả Lộ Dư chỉ ở sau lưng chầm chậm đi theo nàng.
Diệp Phi chọn xong quay đầu lại muốn hỏi Tả Lộ Dư ăn cái gì, nhưng khi quay lại…!
Lúc xuống lầu Tả Lộ Dư đã thay một chiếc áo sơ mi trắng và khoác thêm một cái áo gió, có lẽ là ở bên ngoài không bó buộc, cô đã cởi hai cúc trên cùng của áo sơ mi.
Những gì Diệp Phi thấy ngay bây giờ là dưới cúc áo thứ hai, một nốt ruồi đang lấp ló.
Sau lúm đồng tiền, lần thứ hai, cái nốt ruồi này đánh vào Diệp Phi.
Dưới xương quai xanh, phía trên ngực, một nốt ruồi, quả thật là muốn mạng nàng.
Trong lòng ngứa ngáy, lại kìm lòng không đậu nhìn xuống ngực, lại ô wow một tiếng.
Xem nàng thấy được gì nè.
Bây giờ Tả Lộ Dư cũng chú ý đến ánh mắt của nàng, cô nhíu mày không vui, nghiêng đầu cài lại áo khoác, nhỏ giọng cảnh cáo: “Diệp Phi.”
Diệp Phi ha ha cười gượng, thu hồi tầm nhìn.
“Chị không ăn à?” Diệp Phi chỉ vào xe đẩy: “Em đã mua nhiều như vậy.”
“Chị không ăn vặt.”
Có thể vì bị ánh mắt của Diệp Phi chòng ghẹo, trông Tả Lộ Dư lúc này có vẻ không vui cho lắm.
Diệp Phi cười cười, giả vờ như không biết chuyện này, chọn xong đồ ăn vặt, nàng nghĩ hình như sữa tắm của mình hết, kéo xe đẩy đến khu nhu yếu phẩm.
Siêu thị đông đúc nhộn nhịp, hơn nữa còn bật nhạc đang thịnh hành, xung quanh rộn rã các loại âm thanh.
Nàng rất ít khi tự mình đi siêu thị, nàng là con một, nhưng từ nhỏ đã không chịu được cảnh cô đơn của đứa con một, cho nên nàng rất vui mỗi khi ba mẹ đi thăm người thân, anh chị em họ tuổi xấp xỉ với nàng, rất dễ chơi với nhau.
Dù bây giờ hầu hết họ đã thành gia lập nghiệp, quan hệ của họ và Diệp Phi vẫn như trước, có thể đùa có thể quậy.
Bạn bè nàng nhiều, cũng dễ dàng hòa vào một đám người thích chơi đùa, bao năm nay gần như nàng rất ít làm việc một mình, có đôi lúc đi vệ sinh cũng phải kéo bạn theo.
Với tính cách không thích nói chuyện của Tả Lộ Dư, Diệp Phi thật sự có phần không quen.
Nàng đẩy xe ở phía trước, Tả Lộ Dư đi theo phía sau, bầu không khí này, nàng luôn cảm thấy mình đang đi mua sắm một mình, có hơi buồn chán.
Bên khu đồ dùng tắm gội ít người, âm nhạc bên đây cũng nhỏ hơn rất nhiều, hai người vừa qua đã có một nhân viên tiếp thị nhiệt tình đến giới thiệu, Diệp Phi lễ phép vẫy vẫy tay, tiện thể kéo Tả Lộ Dư rời đi.
Đi được vài bước, Diệp Phi ngừng lại, đứng trước nhãn hiệu quen thuộc quan sát một lúc, đang suy nghĩ có nên đổi mùi sữa tắm không thì có một chị gái đi đến.
Diệp Phi đứng cúi người, đang nhìn mấy kệ phía dưới, nên khi chị gái này đến gần, thứ đầu tiên Diệp Phi nhìn thấy chính là đôi chân của chị gái.
Người này mặc tất chân, mang một đôi giày thể thao màu hồng, mặc một chiếc áo len rộng thùng thình màu ngà, áo len rất dài, che kín chiếc quần bên trong.
Diệp Phi không kìm được nhướng mày, đôi chân này thật thẳng, thật gầy.
Chị gái đang chọn sữa tắm, cô ấy trông nghiêm túc hơn Diệp Phi, vừa xem công dụng, vừa ngửi mùi thơm, cuối cùng dường như nhận thấy được tầm mắt của người khác, cô gái quay đầu nhìn lại Diệp Phi.
Chị gái nở một nụ cười lịch thiệp trước một người lạ.
Nụ cười này rất thân thiện, Diệp Phi lập tức tính toán lại gần cô gái này một chút.
Nàng lên tiếng trước: “Nhìn cô nghiêm túc quá, cô đang chọn gì vậy?”
“Da tôi nhạy cảm lắm, một số loại sữa tắm dùng bị ngứa ngáy khó chịu nên tôi xem thành phần của nó.”
“Tôi cũng có một người bạn như vậy, cô có muốn thử sữa tươi không, cậu ấy có rất nhiều lựa chọn, còn nói dùng sữa tươi thoải mái nhất.”
“Mấy năm nay tôi cũng luôn dùng sữa tươi.” Chị gái nhún vai: “Nhưng mà hơi chán, muốn đổi loại khác.”
Thấy người phía sau Diệp Phi tiến lại gần hơn, chị gái nhìn rồi lịch sự hỏi: “Đi siêu thị với bạn à?”
Diệp Phi quay đầu lại nhìn Tả Lộ Dư, giới thiệu: “Là vợ tôi.”
Chị gái nhướng mày gật đầu: “Ồ.”
Diệp Phi gom chị gái vào nhóm người xa lạ thân quen, tự nhiên nói cũng nhiều hơn.
“Mới kết hôn tháng trước.”
Nghe thế nào cũng giống như đang thể hiện tình cảm, Tả Lộ Dư nhìn Diệp Phi với vẻ không hiểu lắm.
“Tân hôn à.” Chị gái cười: “Chúc mừng.”
Diệp Phi cười mắt cong cong: “Cám ơn.”
“Nhìn hai cô rất xứng đôi.”
Diệp Phi vươn tay ôm lấy Tả Lộ Dư: “Vợ tôi đẹp lắm đúng không?”
Chị gái cười: “Rất đẹp.”
Nàng bĩu môi, buông Tả Lộ Dư: “Nhưng rất lạnh lùng, không thích nói chuyện.”
“Ngầu lắm đấy.”
Diệp Phi gật đầu, thực sự rất ngầu.
Họ không nói thêm về việc này, tiếp tục chọn sữa tắm.
Hai người rút ra được phương pháp về chuyện sữa tắm, chị gái da nhạy cảm, dùng rất nhiều loại nên cũng đề cử cho Diệp Phi nhiều loại.
Thật ra Diệp Phi không có hứng thú với những thứ này, nàng đang nhàm chán.
Ở nhà ngột ngạt với Tả Lộ Dư nguyên ngày, nàng cần phải nói gì đó, không phải nàng kìm nén đến mức cuống cuồng, nhưng chị gái này rất biết nói chuyện, càng nói Diệp Phi càng thấy hứng thú, thậm chí còn cẩn thận ghi nhớ vấn đề.
Dùng cái nào thơm, cái nào mùi nhạt, cái nào nhiều bọt, cái nào dùng bị khô, những thứ mình biết chị gái đều nói hết.
Nói chuyện với nhau rất vui, cuối cùng chị gái mới hỏi câu: “Không hỏi xem vợ cô thích gì sao?”
Diệp Phi à một tiếng, tuy rằng nàng biết rõ, nàng và Tả Lộ Dư không có khả năng dùng chung một loại sữa tắm, nhưng trước mặt người ngoài, vẫn hết sức khách khí, dựa vào thân thiết như đang ở nhà, kéo cổ tay Tả Lộ Dư.
Diệp Phi mềm giọng nói: “Vợ ơi, chị thích mùi của hiệu nào?”
Tả Lộ Dư thản nhiên nhìn Diệp Phi, bước tới sờ chai sữa tắm trong tay nàng: “Cái này.”
Diệp Phi nhướng mày gật đầu, theo tay Tả Lộ Dư lấy chai sữa tắm xuống, ném vào xe đẩy.
Nàng ôm lấy tay Tả Lộ Dư: “Nghe lời vợ.”
Chị gái thấy thế nở nụ cười: “Loại này cũng rất tốt.”
Trò chuyện thêm mấy câu, Diệp Phi và chị gái tạm biệt nhau.
Nàng và Tả Lộ Dư sóng vai đi tới, đến khi rời khỏi dãy kệ hàng, Diệp Phi liếc nhìn phía sau, kéo tay áo Tả Lộ Dư: “Này, chị có nhìn chân của cô ấy không? Rất đẹp.”
Tả Lộ Dư nhàn nhạt: “Không nhìn thấy.”
Diệp Phi bĩu môi: “Vậy thôi.”
Tả Lộ Dư vẫn là Tả Lộ Dư.
Chọn đồ ăn vặt, tốn chút thời gian cho sữa tắm, Diệp Phi không dừng lại ở những nơi khác, đi thẳng đến khu đồ ăn.
Mua khoai tây, hai người lại đi khu hoa quả, không nghĩ tới lại gặp chị gái kia.
Chị gái đang nghiêm túc lựa bưởi, Diệp Phi thấy thế lập tức chọc tay Tả Lộ Dư, đứng bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Mau nhìn chân cô ấy.”
Tả Lộ Dư cúi đầu nhìn.
“Đẹp chứ?”
Tả Lộ Dư hờ hững: “Ừ.”
“Cô gái này làm việc nghiêm túc quá, mua gì đều lựa như vậy, đi siêu thị đi tới khi nào.”
Nàng liếc nhìn, quả nhiên không có gì trong xe đẩy của cô ấy.
Lựa bưởi xong, chị gái ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Phi, Diệp Phi cười vẫy tay với chị gái, lần này nàng không định nói thêm nữa, lôi kéo Tả Lộ Dư đi khu khác.
Mua hoa quả, mua thêm một ít đồ uống họ mới đi thanh toán.
Ban đầu chỉ muốn mua khoai tây, cuối cùng lại xách hai túi đồ to về nhà.
Diệp Phi ước lượng hai túi trên bàn, đang muốn nói đi qua kia thanh toán thì Tả Lộ Dư đã đi tới, cô đưa tay cọ qua mu bàn tay nàng, móc thẳng lấy túi rồi xách cả hai lên.
Tay Diệp Phi trống không, thấy Tả Lộ Dư như vậy, nàng nở nụ cười.
“Sao để Tả Tổng xách đồ đạc cho em được chứ, không dám không dám.” Nàng bước tới muốn giành lại, nhưng Tả Lộ Dư lại tránh đi.
Tả Lộ Dư nhíu mày: “Đừng nói chuyện với chị như thế này.”
Diệp Phi biết rõ còn cố hỏi: “Như thế nào?”
Tả Lộ Dư tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Đừng gọi chị là Tả Tổng.”
Nàng gây chuyện, giọng khó nghe: “Vậy kêu quý cô là gì?”
Tả Lộ Dư nhẹ nhàng hít một hơi, không vui: “Diệp Phi.”
“Rồi rồi rồi.” Nàng cười, dựa sát lại: “Có thể kêu là vợ không?”
Tả Lộ Dư suy nghĩ một chút, một lát sau mới nói: “Được.”
Diệp Phi lại cười lớn, tại sao đùa giỡn Tả Lộ Dư lại vui như thế này chứ.
Đi mấy bước, Diệp Phi vẫn nhân cơ hội giành lấy một cái túi trong tay Tả Lộ Dư, nói: “Sao để cho chị vợ đại nhân xách hết được, em chia một cái được chứ nhỉ.”
Tả Lộ Dư còn chưa lên tiếng đã thấy Diệp Phi giành túi sải bước đi trước, như sợ bị ai cướp mất đồ trong tay.
Nhà cách rất gần, hai người đi mấy bước đã đến cửa khu nhà, Diệp Phi biết Tả Lộ Dư không nói nhiều, nàng đơn giản cũng không nói, coi như siêu thị này là nàng tự đi một mình.
Lấy thẻ quẹt vào cửa, Diệp Phi ấn thang máy, hai người đi vào, bỗng Diệp Phi nghe Tả Lộ Dư nói câu: “Em luôn có thể nói chuyện như vậy với người lạ à?”
Không chỉ có cô gái kia, Diệp Phi mua rau, mua trái cây, luôn bắt chuyện với người khác.
“Không phải người lạ nào cũng nói chuyện được.”
Tả Lộ Dư hờ hững nhìn Diệp Phi.
Đúng vậy, Diệp Phi trò chuyện đều là những cô gái xinh đẹp.
Tả Lộ Dư ngước nhìn những con số phía trên: “Chuyên chọn xinh đẹp.”
Diệp Phi ghé sát vào cô: “Chị cũng thấy các cô ấy đẹp à?”
Tả Lộ Dư không trả lời.
Diệp Phi nở nụ cười, dùng vai đụng cánh tay Tả Lộ Dư: “Không xinh như chị.” Nàng lại thuận miệng thêm một câu: “Vợ em là đẹp nhất.”
Tiếng thang máy vang lên, Tả Lộ Dư đi ra ngoài.
Diệp Phi không biết có phải Tả Lộ Dư đang giận dỗi hay không, nếu đúng thì Tả Lộ Dư giận cái gì?
Ghen? Không thể nào.
Khi Tả Lộ Dư mở cửa, Diệp Phi chu đáo lấy cái túi trong tay cô, đi theo cô vào cửa đổi giày.
Thân thiết với Tả Lộ Dư hơn, trong nhà cũng có khói lửa hơn, Diệp Phi phân loại đồ ăn vặt trong túi, vừa huýt sáo vừa đặt một túi khác lên bàn ăn rồi xách đồ ăn vặt vào phòng.
Lúc đi ra Tả Lộ Dư đã đem thức ăn bỏ vào tủ lạnh, máy hút khói được bật lên, có vẻ như chuẩn bị nấu ăn.
Diệp Phi không gọt vỏ, rửa sạch một quả táo ngồi vào bàn ăn, chống đầu nhìn Tả Lộ Dư qua một cánh cửa trong suốt.
Tả Tổng đã cởi áo khoác, một cái áo sơ mi trắng một cái quần dài, mang một đôi dép lê, có lẽ cảm thấy vướng víu, hai ống tay áo bị kéo lên tùy tiện, tóc cũng cột qua loa.
Diệp Phi nhìn tấm lưng cô, trong lòng tấm tắc.
Đây là bảo vật gì mà rơi xuống nhân gian, sao nàng lại được kết hôn với một người như vậy?
Bên cạnh Tả Lộ Dư là khoai tây đã được cắt gọt, Diệp Phi nhìn một lúc, thấy cô bỏ khoai tây vào trong nồi, đứng lên, ném cùi quả táo, đi vào nhà bếp.
Tả Lộ Dư quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: “Em vào làm gì?”
Diệp Phi lấy rau trong tủ lạnh ra: “Giúp chị vợ đại nhân rửa rau đó.”
Trước khi đến bồn nước, nàng đến cạnh Tả Lộ Dư trước, ngửi ngửi mùi thơm bay ra trong nồi, cầm rau xanh lên, vì tầm quan trọng của việc xử phạt bản thân, Diệp Phi vô cùng nghiêm túc nói: “Đây chính là lần đầu tiên trong đời em vào bếp rửa rau, vinh hạnh không?”
Tả Lộ Dư bị chọc cười, khẽ lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: “Cám ơn.”.