Bạn đang đọc Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào – Chương 33: Rượu Ngọt
Lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay của thành phố B thì trời đã gần tối.
Văn Cảnh nhìn biển mây trắng xóa và ánh hoàng hôn mờ ảo trên bầu trời, cảm giác chuyến đi lần này cũng thật đáng giá.
Nhóm người đứng trước cửa của tòa nhà đợi bay lần lượt lên xe, Tống Huệ Nhiên vỗ vai Văn Cảnh: “Ngày mai là con đã bắt đầu chuẩn bị thi đấu, nên hôm nay chúng ta sẽ không đi chơi, chỉ ở nhà ăn uống đại chút thôi.
Chờ con thi đấu xong, chúng ta sẽ ra ngoài đi chơi một chuyến, có được không con?”
Văn Cảnh vội vàng gật đầu.
Cô ấy đặc biệt để ý đến tâm trạng của cậu, thật là ngượng ngùng quá đi.
Hơn một giờ sau, xe chạy vào khu trung tâm của thành phố B, và dừng lại trước một tòa nhà cao tầng.
Văn Cảnh ngẩng đầu, nhìn tòa nhà cao mấy trăm mét với kiến trúc hình giọt nước rất hiện đại, từ trên xuống dưới của tòa nhà lắp kính pha lê, phản chiếu lại sự ồn ào náo nhiệt đủ mọi sắc màu của thành phố khi về đêm, càng làm chói mù mắt cậu.
Nói thật, nhìn một hồi lâu vẫn không thấy giống khách sạn 5 sao chút nào.
Cậu kéo vali của mình, ngơ ngác đi theo sau mọi người.
Phó Tinh Nhàn nghiêng đầu nhìn sang, xoa xoa mái tóc xoăn của cậu: “Mệt à?”
Văn Cảnh:…..
“Out of memory exception*.”
Hôm nay có nhiều thông tin quá, bộ nhớ bị đầy lắm rồi, ngại ghê.
*Là lỗi ngoại lệ khi hết bộ nhớ.
Các nhân viên của khu nhà cao tầng còn rất trẻ, đồng phục đẹp mà người cũng ưa nhìn, trông ai cũng tràn đầy năng lượng, đối xử với mọi người cũng rất dịu dàng lịch sự.
Bước khỏi thang máy là một không gian rất lớn trước mặt, trên lối hàng lang chỉ dẫn đến một cánh cửa màu đen, nó rất cao, đụng đến tận trần nhà.
Phó Hoằng mở cửa, đèn ở trước lối vào tự động bật lên.
Văn Cảnh đi theo sau bước vào, còn chưa kịp quan sát những vật dụng có trong phòng, thì đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn.
Cửa sổ lớn sát đất, cao từ trên trần xuống tới sàn nhà, toàn bộ căn phòng gần như không nhìn thấy vách tường đâu, chỉ còn lại cảnh tượng mãn nhãn của thành phố về đêm.
Rất nhiều ánh sáng khác nhau hiện trên nền xanh biển, phác họa ra hình dáng của thành phố, và cả đường bờ biển đằng xa.
Xe cộ tấp nập trên đường giống như những con đom đóm nhỏ bé, nối đuôi nhau chạy không ngừng như dòng nước chảy.
Đây là một căn hộ thông tầng siêu sang trọng, có thể nhìn toàn cảnh thành phố tới một góc 360 độ.
Trọng điểm được đánh dấu sao: Đang ở trung tâm của thành phố B.
Văn Cảnh há muốn rớt cằm.
Phó Tinh Nhàn không nghe thấy động tĩnh ở phía sau, quay đầu lại nhìn cậu.
“Chút nữa còn rất nhiều thời gian để ngắm, bữa tối chuẩn bị xong rồi, đi ăn cơm thôi.”
Văn Cảnh động động cánh mũi, lúc sau mới nhận ra có mùi thơm đang lan tỏa khắp phòng.
Cậu từ từ đi đến phòng khách rộng rãi, nhìn thấy một chiếc bàn ăn dài nằm cạnh bên kia của cửa sổ.
Vị đầu bếp mặc đồng phục đang bận rộn, các món ăn ngon đều được đặt trên bàn.
Thành phố B là thành phố nằm ven biển, là nơi nổi tiếng với nhiều hải sản tươi sống.
Trên bàn có tôm hùm, cua, sò hến, và những món mà Văn Cảnh không biết tên để gọi ra, những món trên bàn này đều không khác gì so với những hình chụp bàn ăn từ các khách sạn khác.
Cậu lại nhìn xung quanh nhà, đi đến bồn rửa tay, nhỏ giọng hỏi: “Đây là bữa ăn mà nhà cậu gọi là ăn đại chút đó hả?”
Phó Tinh Nhàn nghiêng sang nhìn cậu, đột nhiên nắm lấy tay cậu.
“Úi! Cậu muốn làm gì!” Văn Cảnh muốn rút tay lại nhưng không kịp, giờ cả tay đều dính toàn bọt xà phòng.
Cậu ngẩng đầu trừng mắt liếc một cái, nhưng là bị Phó Tinh Nhàn đưa tay quẹt lên đầu mũi, giờ thì trên mũi cũng có thêm một chút bọt trắng.
Nước rửa tay có mùi đào, rất thơm.
Phó Tinh Nhàn: “Mau rửa tay đi, nếu không chút nữa món gì cũng không còn để cậu ăn đâu.”
Văn Cảnh:….
“Sao cậu trẻ con quá vậy?”
“Bị cậu lây đó.”
Phó Tinh Nhàn quay đầu xả nước: “Hải sản này được lấy từ nơi cung cấp chính, nên mua nguyên liệu rất rẻ, đặt lịch hẹn với đầu bếp cũng không bị tính tiền theo quý.
Các đầu bếp nổi tiếng ở địa phương đều không muốn phục vụ nhà riêng, chỉ có thể đến tiệm mà ăn, thế nên mẹ tôi mới nói ăn đại chút.”
Anh rửa tay xong thì lau khô, phát hiện Văn Cảnh vẫn đứng đó cúi đầu không nhúc nhích.
Phó Tinh Nhàn khẽ thở dài, lần thứ hai vươn tay đến bình tạo bọt rửa tay cảm biến, để bọt xà phòng đổ đầy tay, rồi cầm lấy tay Văn Cảnh, bôi bôi lên.
Đầu ngón tay và kẽ tay của Văn Cảnh đều được nhẹ nhàng cọ cọ xoa xoa, nhịp tim cũng theo đó dần tăng tốc.
“Anh,” Cậu liếm môi, “Sao cậu lại giúp tôi rửa tay?”
“Bởi vì sau khi vào cửa chuyện đầu tiên phải làm là rửa tay?” Phó Tinh Nhàn nắm cổ tay mềm mại của cậu nhẹ nhàng xoay vài cái, “Bởi vì chút nữa sẽ dùng tay không ăn cua? Hay bởi vì cậu là một bạn nhỏ?”
Văn Cảnh:….!Tại sao còn phải đoán câu trả lời nữa chứ.
Cậu nghiêm mặt, bắt chước theo bộ dạng dạy dỗ thường ngày của Phó Tinh Nhàn: “Cho cậu 10 giây, suy nghĩ kỹ đi rồi trả lời.”
“Sợ cậu lại suy nghĩ nhiều.” Phó Tinh Nhàn đẩy tay gạt vòi nước, đưa tay ra thử độ ấm, sau đó kéo tay cậu tới xả nước, “Chuyến bay đã được đặt từ sớm, nên nhà ở cũng không thể nào vì cậu mà mua được, đúng không? Mẹ tôi lại rất thích ăn hải sản, nên cũng đã được đặt lịch từ trước luôn….!Vì thế mà cậu không cần tự tạo gánh nặng tâm lý, có hiểu không?”
Văn Cảnh: “Hiếm khi thấy cậu nói một câu dài như vậy.”
Phó Tinh Nhàn: “Còn không phải để an ủi cậu à.”
Văn Cảnh lau khô tay, máng khăn lên móc treo tường: “Người nhà cậu đối với tôi tốt quá, nên tôi cũng luống cuống theo.”
Phó Tinh Nhàn xoa đầu cậu: “Cách mẹ tôi làm khá tùy hứng, cậu không cần bận tâm nhiều.”
Văn Cảnh: “…Vậy còn chú?”
“Ba tôi ấy à.” Phó Tinh Nhàn dừng một chút, “Ông ấy thì nhìn vào tâm tình của vợ.”
Văn Cảnh:…!Phụt.
“Ba nhìn cái gì hả?” Phó Hoằng ôm con trai út lại đây rửa tay.
Văn Cảnh nhanh chân đứng trước mặt Phó Tinh Nhàn: “Anh Nhàn nói chú và cô có quan hệ rất tốt ạ.”
“Nói đúng đó.” Phó Hoằng đặt Nhạc Nhạc lên bồn rửa tay, để cậu bé ngồi gần bình tạo bọt cảm biến.
Nhạc Nhạc nhìn cái bình tự xịt ra bọt trắng đầy cả tay, bật cười vui vẻ.
Phó Hoằng hai tay đỡ con trai nhỏ, đột nhiên quay sang nói với Văn Cảnh: “Không phải nó cũng vậy à?”
“Sao ạ?” Văn Cảnh còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Phó Tinh Nhàn đẩy vai đi ra.
Bị anh che mất, cậu ngồi trên ghế nắm lấy góc tay áo của Alpha: “Chú ấy nói vậy nghĩa là sao? Cậu có bạn gái hả?”
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu: “Không có.”
Văn Cảnh: “Chú không lo cậu sẽ yêu sớm hả?”
Phó Tinh Nhàn: “Có lẽ là không.”
Văn Cảnh có hơi kinh ngạc: “Thiệt hay giả vậy? Tôi còn tưởng phụ huynh nhà nào cũng sẽ nghiêm khắc đề phòng chuyện yêu sớm của con cái chứ, mà đối với gia thế của nhà cậu, chắc càng phải cần đối tượng môn đăng hộ đối cũng nên.”
Phó Tinh Nhàn:….
“Anh trai nè, khi nào có chị dâu, cậu phải nói cho tôi biết đó.” Văn Cảnh nói xong đã quay đầu nhìn mấy món ăn trên bàn, “Oa, lớp phô mai trên con tôm hùm này nhìn ngon quá ~”
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu chằm chằm một lúc, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Được, tôi sẽ nói với cậu trước.”
*
10 giờ tối, người nhà họ Phó đều đã quay về phòng ngủ.
Văn Cảnh xoay tới xoay lui trên giường vẫn không ngủ được, cảm giác có hơi…!Thèm uống đồ lạnh.
Cô chú nói, bên ngoài tủ lạnh có đồ uống, nếu cậu muốn uống thì cứ uống tự nhiên.
Cậu đi chân trần xuống sàn, lặng lẽ đẩy cửa ra, cũng không bật đèn mà đi vào phòng khách, rón rén đi đến mở cửa tủ lạnh lớn trong gian bếp.
“Trong tủ lạnh có rượu, con coi chừng lấy sai.” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.
Văn Cảnh bị dọa hết hồn, quay đầu lại nhìn kỹ.
Phó Hoằng đang ngồi ở quầy bar cạnh cửa sổ sát đất, trên tay cầm một cái ly thủy tinh, bên trong ly chứa chất lỏng màu đỏ thẫm đang phản chiếu ánh sáng rực rỡ của cảnh đêm náo nhiệt bên ngoài cửa sổ.
Văn Cảnh: “Chú Phó, con tưởng mọi người đều đi nghỉ ngơi hết rồi.”
Phó Hoằng: “Nhạc Nhạc nhìn thấy chú là quậy ầm lên, nên đành chờ nó ngủ rồi chú mới đi vào được.”
Văn Cảnh: …Hình như còn cảm nhận được một tia oán giận.
Phó Hoằng: “Con cũng không ngủ được à? Lại đây ngồi đi.”
Văn Cảnh: “A, dạ.”
Văn Cảnh liếc mắt nhìn tủ lạnh, nhìn mấy loại chai nước rồi đến mấy cái lon hồng nhạt muốn hoa cả mắt, trên thân lon còn có hình trái đào, chắc là nước uống vị đào có ga.
Cậu chọn một lon, rồi chạy đến cạnh quầy bar, ngồi lên một chiếc ghế bar.
Phó Hoằng cầm ly lên nhấp một ngụm: “Thế nào? Mấy ngày nay con ở có quen không?”
Văn Cảnh: “Con vẫn chưa quen ạ.”
Phó Hoằng hơi ngạc nhiên với sự thật thà của đứa trẻ: “Có chỗ nào chưa quen?”
“Dạ đây là lần đầu tiên con ngồi trên chiếc ô tô dài, lần đầu tiên ngồi trên máy bay à không là máy bay tư nhân, và lần đầu tiên con ở trong ngôi nhà như thế này ạ…!Có rất nhiều thứ con chưa từng thấy qua trước đây.” Văn Cảnh bật nắp lon, “Con cảm thấy con đã nợ mọi người rất nhiều…!Í? Chú ơi, cái lon nước có ga con đang mở bao nhiêu tiền thế ạ?”
Phó Hoằng dựa theo ánh đèn mờ ảo từ ngoài cửa sổ nhìn vẻ mặt của Văn Cảnh.
Sự hưng phấn không bị giấu đi, còn có chút ngượng ngùng.
Rõ ràng là có xuất thân không tốt lắm, nhưng lại không hề tự ti.
Dù là lời trong lời ngoài đều coi ông là ba của bạn học, chứ không phải là một doanh nhân hay một giám đốc lớn.
Cảm giác này rất mới mẻ, thảo nào con trai của ông và người này rất thân thiết với nhau.
Phó Hoằng nâng ly: “Không tốn bao nhiêu tiền, dù có tốn nhiều tiền cũng không cần con phải trả lại.
Chú kiếm tiền là để tiêu xài mà, nào, cụng ly một cái?”
Văn Cảnh cụng ly với ông, rồi uống một ngụm nước có ga.
Nước đào lành lạnh, ngọt ngào rất dễ chịu.
Văn Cảnh: “Chú ơi, chú đã dùng cuốn sổ con đưa chưa? Có dùng được không ạ?”
Phó Hoằng: “Dùng được lắm, con chọn quà thật có tâm.”
Hai người thản nhiên tán gẫu một hồi, Văn Cảnh cảm thấy người chú này rất dễ nói chuyện.
Cậu không nhịn được hỏi: “Hôm nay lúc chú mở họp, hình như con có nghe chú nhắc tới vấn đề bảo mật thông tin phải không ạ?”
……
Hai người tán gẫu chừng nửa tiếng, Phó Hoằng cũng có một suy nghĩ, cảm thấy thằng bé này thực sự rất thú vị.
Ông nhìn Văn Cảnh, phát hiện cậu ngồi lúc cao lúc hạ, đầu cứ gật gà gật gù.
Phó Hoằng cười nhẹ vỗ vai cậu: “Con về nghỉ ngơi đi.
Nhạc Nhạc chắc đã ngủ rồi, chú cũng về phòng đây.”
“Dạ….!Chú ngủ ngon.” Văn Cảnh gật đầu, nhìn Phó Hoằng vào phòng.
Hình như cậu cũng thấy mệt thật, đầu óc có hơi choáng.
Câu uống một hơi hết nửa lon nước còn lại, sau đó ném lon đi, loạng choạng quay về phòng, khóa cửa.
Chiếc giường một mét tám vô cùng mềm mại, cậu ngã lên đó, cũng không thèm để ý rằng chiếc giường này rất gọn gàng, ngay ngắn, thậm chí cả vị trí cũng đã xảy ra chút thay đổi.
Văn Cảnh chui vào chăn, tắt đèn lớn đi, chỉ để lại chiếc đèn ngủ nhỏ, rất mau sau đó đã chìm vào giấc ngủ.
Phó Tinh Nhàn thay đồ ngủ, lau khô tóc, lúc bước ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy ánh sáng phòng bị tắt đi, anh có hơi sửng sốt một chút.
Anh cau mày bước đến mép giường bật đèn lên, chợt thấy trên giường có một cục phồng to.
Không thấy được mặt, chỉ thấy được một đầu tóc xù xù.
“Văn Cảnh?”Anh vươn tay lay đối phương.
Văn Cảnh vùi mặt vào trong chăn, thở đều đều, ngủ rất say.
Phó Tinh Nhàn đứng chừng một phút, thở dài, ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay kéo chăn ra.
“Trùm đầu lại ngủ không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tay của Văn Cảnh nắm kéo lại chăn, trùm rất chắc chắn, thực sự là muốn ngủ kiểu vùi đầu đó.
Phó Tinh Nhàn không nói nên lời: “Rốt cuộc là cậu đã ngủ hay chưa ngủ?”
……
Văn Cảnh thở dài một hơi.
Phó Tinh Nhàn cố mở ngón tay của cậu ra, lại phát hiện thấy ngón tay cậu có hơi lạnh.
Anh quay đầu cầm cái điều khiển của máy lạnh, còn chưa kịp nhấn nút hạ nhiệt độ, thì lại cảm giác người sau lưng nhúc nhích, một bàn tay ôm lấy eo anh, cả người nhích lại gần đây.
Cả người Phó Tinh Nhàn cứng đờ.
Văn Cảnh đạp đạp cái chăn, khiến cho cái chăn phủ lên người anh, sau đó gác một chân lên đùi anh.
Chân rất trắng mịn màng, móng chân hồng nhạt, bởi vì gầy nên chân không hề thô lớn mà lại trông rất thon dài.
“Văn Cảnh,” Phó Tinh Nhàn vỗ vỗ lên chăn bông phía sau, “Cậu cố ý?”
Không có ai trả lời.
Phó Tinh Nhàn hít một hơi thật sâu, một tay vòng xuống bắp chân của Văn Cảnh, tay kia ôm người cậu.
Văn Cảnh rất nhẹ cân, nên anh cũng phải cẩn thận, sợ không khống chế lực tốt sẽ làm người ta bị đau.
Nhưng không ngờ thiếu niên nhăn mũi hừ hừ nhẹ, rồi bất ngờ xoay người một cái, làm Phó Tinh Nhàn cũng bị đẩy ngã, nằm ở trên giường.
Sau đó xoay tới xoay lui, tìm thấy một vị trí thoải mái trên cổ anh, thì cậu dựa đầu vào đó.
Một tay ôm cổ anh, tay kia ôm lấy cánh tay, kéo cánh tay anh ôm qua người cậu.
Chân cũng cọ cọ lên đùi anh, cọ vào ống quần, cẳng chân lành lạnh dính lên đùi anh.
Văn Cảnh thoải mái ưm một tiếng, dường như rất hài lòng với nguồn nhiệt này.
Khuôn mặt nhỏ trắng hồng gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phả vào mặt, mùi thơm sữa thoang thoảng quyện cùng với mùi rượu ngọt.
Bạn nhỏ này uống rượu rồi.
Phó Tinh Nhàn quay đầu, đưa tay che mặt, cảm thấy bản thân mình cần tịnh tâm một chút.
_____
Tác giả có điều muốn nói: Muốn mạng.
Editor có lời mún lói: gòi xong, chớt nủa.