Bạn đang đọc Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào – Chương 32: Muốn Nhìn
Vừa rồi còn lo giỡn, nên đợi khi ra tới trước cổng, Văn Cảnh mới nhận ra chiếc xe tới đón họ là một chiếc xe Lincoln màu đen.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một chiếc xe lớn như vậy, có hơi ngạc nhiên một chút.
Phó Tinh Nhàn đưa vali cho tài xế, vỗ vai cậu: “Lên xe đi.”
Bên trong xe rất rộng rãi.
Phó Hoằng ngồi ở đằng sau, trước mặt là một chiếc laptop, ông còn đang đeo tai nghe, thỉnh thoảng ông nhìn màn hình rồi gật đầu, hình như là đang tham gia một cuộc họp video.
Văn Cảnh cũng thính tai nghe được một số chủ đề liên quan đến bảo mật thông tin.
Tống Huệ Nhiên bế Phó Nhạc đang nhoi nhoi bỏ lên ghế an toàn dành cho trẻ em.
“Không chịu đâu! Con không muốn bị trói lại!”
Bên cạnh cậu bé là một người phụ nữ mặc quần áo công chức đang đưa lưng về phía họ, nhẹ giọng nói: “Nhạc Nhạc à, ngồi trên ghế an toàn mới là an toàn nhất, không phải chúng ta đồng ý với nhau rồi sao? Hôm nay chúng ta sẽ học một kỹ năng mới, đó là làm thế nào để tự bảo vệ bản thân, tránh được nguy hiểm…!”
“Là cô giáo vỡ lòng mà mẹ tôi mời về dạy dỗ Nhạc Nhạc, cô ấy sẽ đi cùng chúng ta đến thành phố B.” Phó Tinh Nhàn giải thích, kéo Văn Cảnh ngồi vào hàng ghế phía trước.
Phó Nhạc còn muốn mặc cả thêm: “Con muốn xem phim hoạt hình!”
Cô giáo ngồi phía sau vẫn còn dỗ đứa trẻ: “Xem phim hoạt hình cũng được, nhưng con phải đợi ba con họp xong nha.”
Văn Cảnh nhìn theo ngón tay của giáo viên chỉ trỏ, phát hiện trong xe có một cái TV LCD lắp ở phía sau ghế ngồi, khá là lớn, còn kèm theo một bộ loa.
…….
Lúc đầu cậu vẫn luôn cảm thấy, bản thân đã gây ra nhiều phiền phức cho gia đình của Hội trưởng, ảnh hưởng tới sinh hoạt nhà người ta, thực sự rất xấu hổ.
Nhưng bây giờ mới biết, người nào nên làm việc thì làm việc, nên học tập thì học tập, là tại cậu tự nghĩ nhiều thôi.
“Tinh Nhàn, con lại đây.” Phó Hoằng đột nhiên gọi từ phía sau, “Nhìn phương án này xem.”
Phó Tinh Nhàn đi xuống phía sau, hàng ghế phía trước chỉ còn lại một mình Văn Cảnh.
Xe khởi động, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thấy lo lắng về chuyện vé máy bay —
Nhìn cái vẻ ngoài hào nhoáng của chiếc xe này đi, chắc hạng thương gia* cũng không đủ đẳng cấp.
Mà còn có nhiều người đi đến thành phố B như vậy, chắc lộ phí đi cũng không ít đâu ha?
*Hạng thương gia: hạng ghế trên máy bay có tiêu chuẩn phục vụ và giá vé cao.
Cậu lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm hiểu về giá vé máy bay, nếu có nhiều người ngồi khoang hạng nhất* như vậy, và còn đi đến rồi về giữa hai thành phố….!Chắc cậu xỉu quá.
*Hạng nhất: hạng ghế có giá vé cao nhất.
Văn Cảnh gửi tin nhắn cho Xman: “Gần đây có giải đấu nào kiếm được nhiều tiền không, đưa cho tôi xem với.
Tôi đang thiếu tiền.”
Xman nhanh chóng trả lời lại: “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, đợi khi nào về tôi xem thử.
Cậu xuất phát rồi hả?”
ASK: “Đang chuẩn bị đến sân bay.”
Xman: “Muốn tôi đi đón cậu không?”
ASK: “Không cần đâu.”
Xman: “Nè, tôi chỉ muốn gặp thử xem cậu A như nào thôi, chứ có làm gì quá đáng đâu?”
ASK: “Thôi lượn giùm.”
Xman: “Cậu đã sắp xếp chỗ ở chưa? Nếu chưa thì tôi đặt phòng giúp cậu, cái khách sạn của ban tổ chức thi đấu không có xài được đâu.”
ASK: “Không cần, cảm ơn.”
Xman: “Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến việc gặp tôi sao? Để tôi nói cho cậu biết nha, tôi là người có cốt cách oai phong, tao nhã phóng khoáng nhất trường đó.
Chỉ có chút xíu khuyết điểm thôi.”
ASK: “…..”
ASK: “Bái bai.”
Cái tên này còn nhắc nhở cậu, tiền thuê phòng cũng tốn một khoản chi phí không hề nhỏ.
Văn Cảnh lại ngẩng đầu nhìn nội thất xa hoa trong xe, thầm nghĩ người nhà Hội trưởng chắc sẽ không đặt trước phòng tổng thống trong truyền thuyết đâu ha….
Hình như khả năng cao là có đó QAQ.
Đang lúc u sầu, một tin nhắn từ tài khoản khác gửi tới.
GS: “Anh Cảnh đi sớm vậy!? [Hoảng sợ.jpg]”
GS: “Nghe nói pheromone của Hội trưởng có mùi biển sâu nè, mùi nắng thiêu đốt nè, mùi tuyết tùng rồi mùi cỏ cây…..!”
Văn: “???”
Văn: “Bộ Phó Tinh Nhàn là tắc kè hoa hả? Cái gì mà lên núi xuống biển, lên trời xuống đất không gì là không thể luôn vậy?”
Trương Sơn gửi qua một tin thoại: “Ai biết đâu? Dù sao trong diễn đàn toàn người có tiếng viết không đó.
Nhưng mà, tại sao cậu lại muốn hỏi về Hội trưởng….”
Văn Cảnh nhanh tay nhấn thoát khỏi tin thoại, quay đầu lại nhìn Phó Tinh Nhàn.
Hội trưởng đáng kính đang ngồi cạnh ba anh, cau mày nhìn chồng tài liệu.
Chắc là không nghe thấy.
Văn: “Nghiêm túc xíu đi, rốt cuộc là mùi gì?”
GS: “Phần lớn người trong hội học sinh đều nói là mùi cỏ cây.”
GS: “Này, Anh Cảnh, tôi có một câu hỏi nhỏ….”
Văn: “Đó không phải là pheromone của cậu ấy, là mùi của thuốc ức chế.”
GS: “Quào! Cái này cậu cũng biết rồi mà còn hỏi tôi chi.”
Văn: “Nhưng vấn đề là..”
GS: “Là?”
GS: “Vậy cậu có biết Hội trưởng dùng ức chế mùi hiệu nào không? Tôi có thể có cơ hội xài chung loại với Hội trưởng không ta?”
Một Alpha lại đi hỏi thuốc ức chế mùi của Alpha khác, đây là cái kiểu tình thú gì đây.
Văn Cảnh dừng lại một chút, quăng qua một ảnh chụp màn hình.
GS: “…..”
GS: “Làm phiền rồi.”
GS: “Không hổ danh là hàng Hội trưởng dùng, người phàm như tôi không xứng đáng có được.”
Văn Cảnh cười khúc khích, đúng là không chỉ có cậu bị chấn động đâu đúng không.
Trương Sơn cũng nghĩ y như vậy nè.
Hắn tự mình chuyển tiếp tấm ảnh chụp màn hình đến nhóm nhỏ trong trường, soạn tin nhắn.
Chiếc xe nhanh chóng chạy lên đường cao tốc, khung cảnh xung quanh cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán.
Văn Cảnh nhìn kho đề câu hỏi CTF trên điện thoại, cảm thấy không hứng thú mấy.
Cậu nhìn nhìn, hai mi mắt càng ngày càng nặng, và rồi chìm luôn vào giấc ngủ.
Mãi đến khi bị người khác vỗ tỉnh giấc.
“Anh?” Văn Cảnh mơ màng mở mắt ra, trên mặt do tựa chỗ cứng nên hằn vết đỏ, “Tới rồi hả?”
Phó Tinh Nhàn chải chải mái tóc của thiếu niên còn hơi ngái ngủ: “Ừm, xuống xe thôi.”
Bên ngoài không phải là tòa nhà đợi bay sang trọng với diện tích lớn của sân bay thành phố A mà Văn Cảnh đã lục tìm trên mạng, mà nó chỉ là một tòa nhà không có gì nổi bật.
Cậu ngáp một cái, nắm lấy góc áo của Phó Tinh Nhàn, loạng choạng bước xuống xe, bước vào.
Nhân viên tươi cười nhận hành lý, tiếp đón bọn họ vào đại sảnh.
Ở đây hình như cũng không có bao nhiêu người, những chiếc sô pha dài đều trống không, chỉ có nhóm của họ ngồi cạnh cửa sổ sát đất để nghỉ ngơi.
Bên ngoài lớp kính là đường băng, nơi đậu của rất nhiều chiếc máy bay lớn, thỉnh thoảng cũng có máy bay chạy qua và cất cánh.
Văn Cảnh chăm chú nhìn bên ngoài một hồi lâu, chừng một lúc sau lại có một cô gái xinh đẹp mang trà bánh tới cho bọn họ, nói khoảng 20 phút nữa bọn họ sẽ lên máy bay.
Cậu đang ăn một chiếc bánh kem rất ngon, trong lòng lại nghĩ đúng là quy trình đăng ký khoang hạng nhất và hạng phổ thông rất khác nhau, tốc độ nhanh hơn nhiều, phục vụ chu đáo, không cần phải xếp hàng chờ làm thủ tục gì gì đó.
Tất cả đều là tiền đó….!Trái tim của Văn Cảnh đang rỉ máu.
Mãi đến khi nhân viên thông báo đã chuẩn bị lên máy bay, tận mắt nhìn thấy một chiếc máy bay chậm rãi dừng trên bãi đất trống bên ngoài, Văn Cảnh mới chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Chiếc máy bay trước mắt có kích thước kém hơn các dòng máy bay trước đó đã bay lên, logo cũng khác, nhìn không ra hãng nào, công ty nào hết.
Mấy chiếc hồi nãy cũng đâu có nhỏ như chiếc này đây? Bình thường một chiếc ngồi tới mấy trăm người lận mà ta?
Văn Cảnh nghi hoặc tìm kiếm các hãng và máy bay cùng kích cỡ, lục tìm trên điện thoại một lúc, sau đó hoàn toàn hóa đá.
Bombardier(thương hiệu), máy bay tư nhân, tốn vài trăm triệu để mua được một chiếc, còn phải tốn thêm chi phí bảo dưỡng hàng năm gần mấy chục triệu.
Văn Cảnh cứng ngắc ngẩng đầu, nhìn Phó Tinh Nhàn, vẻ mặt buồn bã nói: “Anh trai, lộ phí này tôi chi không nổi.”
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu chằm chằm vài giây, đột nhiên mỉm cười.
“Nếu vậy thì cậu tự bán cậu cho tôi đi?”
Văn Cảnh trong lòng có chút cảm động, nhưng vẫn nghiến răng cự tuyệt: “Không! Tôi không có đáng với số tiền đó đâu!! Chuyện này đối với cậu cũng không sinh lời gì hết.”
Phó Tinh Nhàn xoa đầu cậu: “Hai ngày nay cậu trông như đứa con nít vậy.”
Văn Cảnh: “Thì tôi là con nít thật mà!”
Phó Tinh Nhàn: “Lấy máy bay tư nhân để đi, ít nhất phải gửi đơn cho cục kiểm soát hàng không trước nửa tháng.
Ba tôi có việc phải đi tới thành phố B, nên đúng lúc đưa cậu theo mà thôi.”
Văn Cảnh : “…!Ồ ra vậy.”
Hóa ra không phải đặc biệt làm cho cậu, áp lực tâm lý cũng giảm bớt đi.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên đi máy bay, lại còn ngồi máy bay tư nhân nữa, nên làm cậu có chút lâng lâng, và cảm giác không giống thực.
Đến nỗi khi bước lên thang cuốn lên máy bay, cậu lại thấy hơi nặng đầu, còn chân lại nhẹ bẫng, một chân bị bước hụt.
Phó Tinh Nhàn kịp thời nắm lấy cánh tay cậu: “Cẩn thận một chút.”
Phó Hoằng và vợ, Nhạc Nhạc đều lên máy bay trước rồi.
Ông ngồi ở hàng ghế sau, nhìn con trai lớn nhà mình và Văn Cảnh đang kéo tay nhau đi lên, vẻ mặt không biểu cảm cảm nhìn Phó Tinh Nhàn.
Mặt đối mặt không đến ba giây, Phó Tinh Nhàn mím môi, hơi buông bàn tay đang nắm lấy tay Văn Cảnh ra.
Văn Cảnh không cảm nhận được gì, đột nhiên nắm lấy ngón tay anh lắc lắc: “Anh ơi, tôi có thể ngồi cùng cậu được không?”
Cơ bắp cả người Phó Tinh Nhàn cứng đơ, anh ngẩn người.
Phó Hoằng vẫn đang nhìn hai người họ, ánh mắt từ từ nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt kia.
Anh mím môi, hơi lùi chân trái về sau, ánh mắt hơi hơi lâng lâng…..
?
Phó Hoằng thu tầm mắt lại, quay đầu trêu chọc con trai út: “Nhạc Nhạc, What is this?”
Phó Nhạc: “Bus! Xe buýt!”
Phó Hoằng: “No no no, đây là xe đưa đón, this is a shuttle bus.”
Phó Tinh Nhàn: …
“Anh ơi, tôi chưa từng đi máy bay bao giờ, hai chúng ta có thể ngồi cùng nhau được không?” Văn Cảnh kéo anh lại, chớp chớp mắt.
Máy bay tư nhân này ở phía sau còn có sô pha với bàn trà, phía trước là mười mấy chỗ ngồi, một bên là ghế đơn và một bên là ghế đôi.
Anh nghe thấy tiếp viên hàng không nói, lúc cất cánh và hạ cánh cần phải ngồi vào ghế đằng trước, cài dây an toàn vào.
“Được.” Phó Tinh Nhàn nhìn Văn Cảnh chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ.
“Tôi muốn nhìn biển và mây!” Giọng điệu của thiếu niên tràn đầy chờ mong.
“Được chứ.”
Máy bay chạy trên mặt đất, rồi từ từ bay lên.
Thời điểm nó cất cánh, Văn Cảnh cảm nhận rõ ràng cái cảm giác không trọng lực, cậu nắm chặt tay vịn ghế ngồi, sắc mặt tái nhợt, tiếng nhịp tim đập như trống đánh, giống y như nó muốn nhảy ra ngoài.
“Đừng sợ, đợi khi nó bay lên thì sẽ ổn thôi.” Bàn tay cậu lần nữa được nắm lấy, bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp.
“Anh trai à, cậu nói gì thế? Sao tôi nghe không được?” Văn Cảnh xoay người, khuôn mặt nhỏ hơi nhăn nhó, “Tại sao lại không nghe thấy gì hết?”
Phó Tinh Nhàn nghiêng đầu, tay chỉ vào tai mình.
“Hừm, lỗ tai tôi lạ quá.” Văn Cảnh dựa chặt lưng vào ghế, co rụt vai lại, “Cảm giác cứ như bị cái gì che tai lại á, nói chuyện cũng không nghe rõ cái gì, nó cứ ù ù, còn hơi đau nữa.”
Phó Tinh Nhàn sờ đầu cậu, quay đầu nói gì đó với tiếp viên hàng không.
Văn Cảnh nghệt mặt, nhìn tiếp viên hàng không đi lấy chai nước lọc.
Phó Tinh Nhàn vặn mở nắp chai đưa qua: “Uống đi.”
Văn Cảnh nhìn hiểu khẩu hình, nhưng không có vươn tay ra, hai tay vẫn nắm chặt tay vịn ghế.
Cậu hơi nhích lại gần, đưa môi lại gần miệng chai.
Phó Tinh Nhàn hơi sửng sốt, sau đó từ từ nghiêng chai, để cậu uống nước.
Văn Cảnh uống vài ngụm nước, trong lòng cảm thấy cũng hơi nhẹ nhõm, tuy lỗ tai vẫn còn ù ù, nhưng ít ra nó không đau nữa, có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện rồi.
“Cảm ơn anh trai.” Cậu cười trông rất ngọt ngào.
Thật sự trông rất ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, đôi môi hồng nhuận, mặt mày cong cong, ánh mắt không hề có chút xa cách, chỉ có sự gần gũi và tín nhiệm.
Văn Cảnh không để ý đến Phó Tinh Nhàn đang bị phân tâm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hưng phấn vỗ vỗ mu bàn tay của anh: “Í! Cậu nhìn kìa!”
Máy bay càng ngày càng cách xa mặt đất, cảnh vật dưới mặt đất đang dần thu nhỏ lại, đường chân trời hiếm khi nhìn thấy trong thành phố cũng xuất hiện, hơn nữa nó còn nghiêng nghiêng.
Sân bay, cánh đồng gần đó và những tòa nhà cao tầng phía xa, đều trông giống như những mô hình đồ chơi, đều nhỏ bé thất thường.
Những hình ảnh chỉ có thể xuất hiện trong video, bây giờ lại có thể tận mắt chứng kiến, thật là thần kỳ mà.
“Thật sự bay lên nè!”
Văn Cảnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lại cảm thấy có hơi mệt.
Hừm, không sao đâu, trong cuộc sống đều có rất nhiều lần đầu tiên mà ~
Cậu dựa vào cửa sổ nhìn ngắm vô cùng vui vẻ.
Phó Tinh Nhàn đối với việc này đã sớm không còn cảm giác gì nữa, nhưng điều đó cũng không cản trở việc anh cảm nhận được sự vui vẻ của Văn Cảnh.
Chỉ nhìn thấy được cái ót thôi mà đã cảm nhận được sự hưng phấn kia rồi.
Anh nói với tiếp viên hàng không rằng mình muốn một cái chăn, sau đó lấy cái chăn đắp lên người thiếu niên, nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cậu, xoa xoa giữ nhiệt.
“Muốn nhìn thấy mây phải mất một ít thời gian nữa.
Bên ngoài trời quá sáng, đừng nên nhìn quá lâu.”
“Ừm ừm.” Văn Cảnh miệng thì đồng ý, nhưng vẫn dán mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, chỉ để cho anh nhìn một cái đầu xù xù.
Phó Tinh Nhàn thấy lòng mềm nhũn: “Còn muốn nhìn cái gì nữa thì nói với tôi, sau này có cơ hội….”
Văn Cảnh đột nhiên quay đầu lại: “Thật sao? Nói cho cậu thì cậu sẽ thực hiện cho tôi hả?”
Phó Tinh Nhàn gật đầu: “Đương nhiên.”
Văn Cảnh cười hê hê: “Vậy tôi muốn nhìn bài tập hè của cậu á.”
Phó Tinh Nhàn:….
_______
Tác giả có điều muốn nói:
Trẻ nhỏ không nghe lời, cho hỏi có thể đánh mông ẻm được không?
Editor có lời mún lói: Hơi trễ hjhj, tại nay đi ăn bún đậu gòi còn đi ngủ trưa:v
Chương tr nào làm cũng thấy mắc cười quá quí dị, nay anh Phó làm tắc kè hoa hả, ghê thặc=)))