Đọc truyện Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi – Chương 64Quyển 2 –
CHAP 64: THÔNG TIN
– Khụ khụ! Đã nói huynh nên từ từ rồi mà! Nhìn xem Lạc Minh thật sự bị chúng làm cho quay cuồng rồi!_ Thiên Hàn.
– Thiên Hàn nói cho ta biết: hai người chỉ đang đùa cho vui chút thôi đúng không? Làm gì có chuyện người chết 500 năm rồi mà có thể sống lại được!_ Lạc Minh vừa nói vừa cười méo mó.
– Lạc Minh! Bọn ta không đùa đó chính là sự thật đó!_ giọng Thiên Hàn hơi lạc đi nhưng vẫn rất nghiêm túc.
– Sự thật là người chết có thể đội mồ sống dậy à?_ Lạc Minh nói lớn như người phát hỏa.
– Đội mồ sống dậy? Ha ha! Làm gì có chuyện ấy, là tái sinh thôi!_ Thiên Hàn nghe Lạc Minh nói vậy thì cười lớn, hóa ra Lạc Minh từ nãy giờ sợ hãi như vậy là vì nghĩ y và Kỳ Phương là thây ma đây mà.
– Tái sinh?
– Đúng là kiếp sau, tái sinh ở kiếp sau!_ Thiên Hàn gật đầu xác nhận_ Không tin thì người cứ thử chạm vào Thiên Hàn đi, nếu thấy ấm áp có nghĩa là người sống bằng không là thây ma.
Nói nói Thiên Hàn liền đưa tay mình cho Lạc Minh xác nhân, còn kéo thếm cánh tay của Kỳ Phương cho Lạc Minh xem thử.
– Phù! Không phải là thây ma là được rồi! Làm ta sợ hết hồn, cứ tưởng mình mấy ngày qua sống giữa rừng thây ma mà không biết. À, mà vị này là hoàng tử Kỳ Phương của Kim Vân quốc kia mà vương gia và y có quen biết nhau à? Khoan, đừng nói với ta là người Hàn huynh chờ chính là y đấy!
– Minh huynh nói không sai, người Thiên Hàn chờ chính là y và cũng sẽ là người cùng chúng ta bàn đại sự chính!
Lạc Minh quay sang nhìn Kỳ Phương đánh giá lần nữa. Nhìn phong thái Kỳ Phương lúc này quả thực rất giống với bức tranh của tiên vương Vũ Thần Huy uy vũ một thời. Bản thân y là hoàng tử tương lai là một hoàng đế mà nhìn thấy y lúc này còn phải e dè đủ biết lời Thiên Hàn nói thật không sai. Y có lẽ đúng là tiên vương Vũ Thần Huy thật!
– Đệ đã nhớ được bao nhiêu rồi?_ Kỳ Phương ngồi xuống ghế, cất chiếc phiến vào rồi nhìn Thiên Hàn quan tâm hỏi, thái độ rất giống một vị đại huynh đang gọi đệ đệ của mình.
– Một chút về thời đểm trước khi đệ xuất binh đi thảo phạt Kỳ Sơn. Chuyện sau đó chỉ mơ hồ nữa nhớ nữa không, nhưng dù có nhớ rồi cũng quên ngay sau đó.
– Haiz!_ Kỳ Phương thở dài_ Đệ không nên nhớ sẽ tốt hơn.
Nhận ra được nét ưu buồn trong đôi mắt Kỳ Phương Thiên Hàn không dám hỏi y chuyện của quá khứ sau đó, cứ tạm thời biết như thế rồi từ từ bản thân y cũng sẽ tự nhớ ra mà thôi.
– À, Hoàng tử Kỳ Phương này! Không biết Lạc Minh gọi người như thế lúc này có đúng không? Hay nên gọi là Vũ Thần Huy.
– Không cần như thế đâu cứ gọi ta là Kỳ Phương đi, tránh mọi người dòm ngó vì dù sao tuổi thực của chúng ta ngang nhau mà!_ Kỳ Phương nở một nụ cười ấm áp xua đi phần nào cái lạnh của y.
Lạc Minh lúc này mới thấy dễ thở một chút, mạnh dạng nói nhiều hơn:
– Ban nãy mọi người nói bàn đại sự chính, bây giờ chúng ta bắt đầu bàn được chưa?
– Ân!_ Thiên Hàn_ Huynh, không phải huynh gửi mật thư cho đệ nói có một thứ muốn cho đệ xem sao?
– Đây! Đệ xem đi!
Kỳ Phương lấy trong tay áo ra một tấm giấy bạc màu úa, các góc hầu như bị rách tươm hệt như một vật được người ta cất giấu lâu ngày không được tiếp xúc với ánh sáng.
– Khi cuộc chiến giữa đệ và yêu ma năm đó đang hồi quyết liệt đệ đã gửi cho ta một bức mật thư khẩn này. Trên đó nói rằng “ Ma tộc vốn không thể bị tiêu diệt hay phong ấn vĩnh viễn, dù có là Thiên đế cũng không thể nào thay đổi được điều đó cả. Bởi vậy mới xảy ra việc ký kết hiệp ước giữa người và ma tộc mấy ngàn năm trước”
– Ý của Phương huynh là không có cách nào tránh khỏi tai kiếp này, càng không có cách tiêu diệt yêu ma hay sao?_ Lạc Minh.
– …
Không gian xung quanh họ đột nhiên chùng xuống, không khí nặng nề như đang muốn bóp chết những con tim chính nghĩa. Người người bước qua lại một cách thờ ơ không ai mảy mai rằng một tai họa khủng khiếp sắp ập xuống đầu họ không lâu hơn nữa.
– Thiên Hàn tin chắc sẽ có cách! Chẳng phải chính luôn thắng tà sao? Hơn nữa cuốn sách cổ cũng từng ghi một câu “Tuy vậy, vẫn còn một cách để vãn hồi đó chính là…”, ý chẳng phải là còn cách để cứu cả thế giới sao mặc dù không hề nói đó là cách gì!
– Cuốn sách cổ?_ Kỳ Phương ngạc nhiên hỏi.
– Là cuốn sách đệ tìm được trong trận tiêu diệt sơn tặc ở núi Hoắc Liễn, mà có điểm rất lạ núi Hoắc Liễn dường như cũng đã bị tà ma chiếm cứ, thủ lĩnh của sơn tặc là Phù Thương từng bị tà ma điều khiển._ Thiên Hàn tận tình giải thích lại mọi chuyện.
– Đệ nói vậy, có lẽ chúng ta nên gặp tên Phù Thương ấy hỏi xem hắn có biết chuyện gì hay không!_ Kỳ Phương.
– Đệ đã hỏi rồi, y không nhớ bất cứ điều gì cả!
– Tựa như Vũ Thuần phải không?
Thiên Hàn gật nhẹ đầu thay cho trả lời, y cầm một chén trà lên nhấm nháp rồi lại vội hỏi:
– Huynh cất công đến Minh Phiên hẳn không phải chỉ vì muốn cho đệ xem lá thư cũ kỹ này ấy chứ?
– Đúng vậy, huynh đến đây là muốn tìm người mang dòng máu Tú Lệ!
– Kỳ Phương hoàng tử cũng biết về chuyện nhật thực sắp tới nữa sao?_ Lạc Minh.
– Hì! Đúng vậy, do một lần trùng hợp mà biết.
Kỳ Phương nói mà tay lại xoa xoa lấy vầng thái dương của mình. Nhắc đến cái chuyện gọi là trùng hợp ấy làm y phải nhức đầu. Không biết phải nói sao cho đúng chỉ nhớ lúc hắn đi săn thì vô tình bị lạc nhóm, trong lúc tìm đường ra khỏi rừng thì gặp một chuyện kỳ cục. Trên trời đột nhiên phát sáng và rơi ra một nam hài tử chừng 2 tuổi. Nói là 2 tuổi chứ thực chất y thấy nó còn đáng sợ hơn cả y. Hành động đầu tiên của nó với y chính là chỉ thẳng vào mặt y tuyên bố rằng “ta là kiếp sau của ngươi và sẽ là người thừa kế ngai vàng sau này của ngươi!”. Vậy là từ đó y lại có một đứa nam hài tử bất đắc dĩ khi mà chưa có thê tử. Haiz! Chính là cái đứa nhỏ từ trên trời rớt xuống cho y biết về chuyện nhật thực sắp tới. Vì vậy mà y đã sai người điều ra về Hắc Kim sa và dòng máu tú Lệ. Vừa nhận được tin y lập tức phi ngựa ngày đêm đến đây gặp Thiên Hàn.
– Hoàng đệ, đệ có nhớ Phiếm Phiếm từng nói nàng ấy có một người sư tỷ hay không?
Thiên Hàn lắc đầu:
– Đệ vẫn chưa nhớ đến điều ấy!
– Vậy để huynh nhắc cho đệ nhớ lại. Phiếm Phiếm từng nói nàng ấy từng có một vị sư tỷ, vì một nam nhân xa lạ mà bị sư phụ trục xuất khỏi Kỳ Sơn. Sau khi rời Kỳ Sơn nàng ấy đã kết duyên với phàm nhân đó tuy rằng không còn phép thuật nhưng dòng máu của nàng ấy vẫn là dòng máu tiên cao quý, người đó tên là Tú Lệ.
– A!_ Lạc Minh à lên một tiếng như ngộ ra chuyện gì nhưng lại bị Kỳ Phương bảo ý để y nói tiếp.
– Dòng máu Tú Lệ chính là ý bảo những người con cháu sau này của Tú Lệ mang thuần chủng dòng máu cao quý này. . Một cuộc thảm sát cách đây 20 năm về trước do giáo chủ Thủy Nguyệt giáo chủ mưu vì sợ dòng máu Tú Lệ tồn tại sẽ khơi dậy sức sống của Hắc Liên sa. Từ đó cả dòng tộc này bị diệt vong.
– Nói vậy là không còn ai trong dòng tộc ấy sống sót và dòng máu Tú Lệ không còn tồn tại!_ Thiên Hàn_ Nếu thật vậy thì mọi chuyện chẳng quá đáng lo rồi!
Chợt Kỳ Phương phá lên cười, nói:
– Huynh thấy qua 500 năm đệ càng lúc càng lười vận động đầu óc đi rồi đó! Một dòng máu quan trọng với bọn ma quỷ như vậy sao lại có thể dễ dàng bị tiêu diệt chứ?
– Ý của hoàng tử là đó chỉ là tin đồn._ Lạc Minh cả kinh
– Không! Chuyện đó có thật và gia tộc này đã bị tiêu diệt duy …vẫn còn một người sống sót.
– Là ai?_ Thiên Hàn và Lạc Minh cùng đồng thanh nói.
– Tú Thiên Huệ!
Xoảng!
Tách trà trên bàn của Thiên hàn bị chính Thiên Hàn làm rơi xuống đất vỡ toang, còn y Thiên Hàn thì đột nhiên đứng bật dậy trân trối nhìn Kỳ Phương, lắp bắp:
– Huynh có chắc không? Người đó là Tú Thiên Lệ?