Đọc truyện Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi – Chương 63Quyển 2 –
CHAP 63: CUỘC HẸN VỚI NGƯỜI QUEN
Thạch Bằng vẫn chưa có hồi âm, việc điều tra sử sách ghi lại của triều đình cũng không có kết quả, thậm chí là Thùy Phong minh chủ võ lâm cũng chưa thu được kết quả gì. Nếu không phải chuyện này quan trọng can hệ đến triều đình buộc lòng phải điều tra âm thầm thì đã sớm tìm ra được chân tướng rồi. Thật là tức mà!
– Tam vương gia có chuyện này Lạc Minh không biết có nên nói hay không?
– Có chuyện gì hoàng tử cứ nói đi, à mà sau này người hãy gọi ta là Thiên Hàn cho thân thiết chứ gọi như thế nghe rất cách biệt.
– …
– Người đừng ngại ở Minh Phiên không quá câu nệ hai chữ lễ tiết, hơn nữa Thiên Hàn càng không thích quá cầu kỳ trong cách xưng hô, như vậy rất khó gần!
– Vương gia đã nói vậy…thì cũng hãy gọi Lạc Minh như thế!
Nhận được cái gật đầu từ Thiên Hàn, Lạc Minh thở một hơi dài nặng trĩu ra giống như y vừa trút được một gánh nặng. Phong thái y trở nên thoáng hơn mà nói:
– Người thay đổi rồi!
Một câu nói ngắn gọn của Lạc Minh thôi lại có sức công phá cả lý trí của Thiên Hàn khiến y bất an trong lòng, giống như bị ai đó phanh phui chuyện bí mật mà trở nên dè dặt hơn. Cố tỏ ra bình thản pha chút ngạc nhiên Thiên Hàn giả vờ hỏi:
– Vì sao Lạc Minh lại nói Thiên Hàn như vậy?
– Lạc Minh chỉ phỏng đoán!_ Lạc Minh vừa nói vừa cười.
Thiên Hàn nhìn nụ cười của Lạc Minh suy diễn theo nhiều ý tứ, là uy hiếp hay muốn phanh phui đây?
– Thiên Hàn vẫn chưa hiểu, người có thể nói rõ hơn được hay không?
– Nét mặt của vương gia vì sao lại căng thẳng như thế?
– Hoàng tử đừng chơi trò dò thử lòng người khác như thế, nếu đã biết Thiên Hàn có tật giật mình thì cứ nói thẳng ra hết đi!
– …
– …
Bất ngờ chỉ tay vào chính giữa trán của Thiên Hàn, Lạc Minh biểu lộ ra nét mặt nghiêm chỉnh nói:
– Từ khi vương gia từ Hoắc liện trở về người đã thay đổi hẳn. Trưởng thành hơn, chính chắn hơn, thậm chí phong thái đỉnh đạt và uy nghiêm hơn rất nhiều. Giống như một người vừa mới lột xác! Có phải ở Hoắc Liễn ngoài những chuyện người nói cho Lạc Minh biết còn có chuyện gì khác đã xảy ra khiến tam vương gia Thiên Hàn thay đổi nhanh đến thế?
Một không gian khác lạ bao trùm nơi đây, Thiên Hàn giương đôi mắt căng hết cỡ nhìn Lạc Minh trước là ngỡ ngàng sau là khó tin.
– Bẩm vương gia, hoàng tử. Hoàng thượng cho người mời hai vị vào cung bàn quốc sự!
Minh cung các,
Cầm bản tấu sớ trên tay, Thiên Hàn liếc ngang qua Lạc Minh đang cùng có biểu hiện như y. Y đã sớm biết chuyện này rồi sẽ đến tai hoàng huynh nhưng không nghĩ nó sẽ đến nhanh như vậy, mà còn diễn theo chiều hướng vô cùng xấu. Minh Phiên quốc, Kim Tuyền quốc và cả Kim Vân quốc cùng những nước lân bang có biên giới gần với Kỳ Sơn đều có chung hiện tượng như những ngày trước y đã gặp ở Kỳ Sơn. Số người chết tăng lên chóng mặt, thêm một chuyện khủng khiếp vừa mới xảy ra nữa là những làng mạc nằm gần Kỳ Sơn đều biến mất một cách kỳ lạ.
– Hoàng đệ…
– …
– Hoàng đệ!
– Hả? Hoàng huynh người gọi đệ chuyện gì?_ Thiên Hàn giật mình nói.
– Đệ còn muốn giấu huynh đến bao giờ?
Hơi hạ mi xuống, lòng Thiên Hàn sớm đã rối tung lên vì nhiều chuyện bây giờ nghe hoàng huynh y hỏi y càng không biết trả lời thế nào, không phải là y cố tình giấu nhẹm mọi chuyện nhưng vì chuyện này còn quá nhiều bí ẩn chưa được tìm ra có nói cho Thiết Hải biết cũng chỉ làm một người thêm lo lắng. Nhưng Thiết Hải là hoàng đế bận trăm công ngàn sự đã không còn đủ thời thơi để nghỉ ngơi, nếu thêm chuyện này thì Thiết Hải chỉ càng thêm bận tâm mà ảnh hưởng đến công việc mà hơn thôi.
– Hoàng huynh, xin lỗi huynh vì Thiên Hàn đã lộng quyền quá mức. Chẳng qua đệ không muốn huynh lao tâm quá độ rồi sẽ như phụ hoàng…Nhưng chuyện đã đến nước này đệ không dám giấu huynh nữa.
– Vậy, rốt cuộc đó là những chuyện gì? Đệ đã giấu huynh bao nhiêu chuyện rồi?
– …
Tại một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ của Kim Bảo Nhã Hưng lầu, có hai nam nhân anh tuấn ngời ngời đang uống trà nhàn nhã trò chuyện. Ai nhìn vào cũng tưởng rằng đó là đôi bằng hữu, cũng có người cho rằng họ là một đôi quan lớn lâu ngày gặp nhau để tâm sự, mà không ai nghĩ rằng họ hai con người với cương vị cao trên cả vạn người đang cùng nhau bàn chính sự!
– Lạc Minh này, ban nãy ở vương phủ người có nói Thiên Hàn thay đổi nhưng vẫn chưa nói hết cho Thiên Hàn biết Thiên Hàn thay đổi cái gì thì phải!
– Ừ! Định nói nhưng lại bị triệu vào cung gấp nên chưa kịp nói hết!
– Vậy Lạc Minh đã thấy những điểm thay đổi gì ở Thiên Hàn vậy?
Lạc Minh khép hờ đôi mắt lại như muốn nó dưỡng một chút để có thể nhìn tỏ hơn rồi mới mở ra nhìn Thiên Hàn lần nữa. Đôi mắt nhìn Thiên Hàn dò xét tạo một cảm giác khó chịu và ngột ngạt cho Thiên Hàn làm Thiên Hàn không thể không lên tiếng được.
– Đừng dùng ánh mắt đó nhìn Thiên Hàn, người nói đi rốt cuộc là Thiên Hàn thay đổi cái gì?
– Một quầng hào quang tỏa ra từ người vương gia. Khí khái của một vị tiên nhân cao quý!
Thiên Hàn nheo mắt nhìn Lạc Minh, một sự nghiêm túc tràn ngập trên gương mặt Lạc Minh làm Thiên Hàn không thể không tin được. Chẳng lẽ là khí chất của Vũ Thần Anh vẫn còn vương trên người y sau trận chiến với Phù Thương ở Hoắc Liễn. Mà cũng đúng là rất lạ, thậm chí đôi lúc y cũng cảm thấy đầu óc mình cứ mập mờ một chuyện gì đó nhưng không tài nào nhớ nổi. Nhắc đến Thần Anh lại làm y nhớ đến ngọc lưu linh, theo lời của Lạc Minh nó đã trở thành trấn vật của Kim Tuyền quốc rồi đâu còn là của y nữa, sao lại làm y nhớ như thế? Haiz! Chả lẽ là tiếc của!
Chỉ còn hơn nữa thắng nữa là đến ngày nhật thực cũng chính là ngày sinh thần hai mươi hai của y không biết rồi chuyện gì sẽ xảy đến nữa.
– Lạc Minh rất thắc mắc vì sao người lại dẫn Lạc Minh đến chỗ đông người thế này để bàn đại sự, không sợ tai mắt sao?
– Lạc Minh chưa nghe câu “ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?”
– Biết! Nhưng đó chắc không phải là lý do chính chúng ta đến đây đúng không?
– Hi! Đúng là hoàng tử có khác rất thông minh! Thiên Hàn đưa người đến đây chính là để chờ gặp một người!
– Người đó là ai?_ Lạc Minh tỏ vẻ muốn biết
– Xem ra vương gia đã nhớ lại được phần nhiều ký ức rồi nhỉ!
Từ trong đám đông người vào tửu quán này, một Lam y bước ra khỏi đám đông ấy và đi về phía họ. Y vừa mới lên tiếng đã vội cười nhưng là cái cười lãnh khốc.
– Hoàng huynh!_ Thiên Hàn quay đầu nhìn lam y gọi.
Lạc Minh cả kinh, trợn mắt nhìn Thiên Hàn và nhìn người mà Thiên Hàn đang nhìn. Người này không phải là Thiết Hải vì sao Thiên Hàn lại gọi y là hoàng huynh?
– Thiên Hàn! Đầu óc ngươi có vấn đề sao? Sao lại gọi một người lạ như thế là hoàng huynh của ngươi?
Lam y kia bước đến chỗ Lạc Minh vỗ nhẹ lên vai y một cái, cái lạnh rét từ tay Lam y truyền đến làm Lạc Minh phải rùng mình. Không chỉ thế khí thế từ người này tỏa ra vô cùng bức người, ngay cả các bậc đế vương như phụ thân y hay Thiết Hải đều không có được. Rốt cuộc người này là ai mà lại có được khí thế như thế? Hẳn không phải là một bậc đế vương đấy chứ?
Lạc Minh quay lại nhìn Thiên Hàn mong tìm được câu trả lời cho câu hỏi kia nhưng chỉ khiến y thêm bàng hoàng hơn.
– Thiên Hàn, mắt của ngươi…
– Đây mới là đôi mắt thực của Thiên Hàn_ Thiên Hàn cười gượng trước vẻ mặt kinh hoàng của Lạc Minh, y đoán Lạc Minh phần nào đang bị sốc nặng. Đáng lý ra y không nên đưa Lạc Minh đi cùng_ Có nhiều chuyện hoàng tử chưa biết và có lẽ không tin nổi đâu!
– Chẳng hạn?
– Chẳng hạn như Thiên Hàn chính là Vũ Thần Anh của 500 năm trước và Hoạt Kỳ Phương ta là quốc vương Vũ Thần Huy!_ Lam y lúc này cũng lên tiếng.
Lạc Minh xém tý nhảy dựng lên vì bất ngờ, một chuyện vô cùng hoang đường đang diễn ra trước mặt y. Vũ Thần Anh người đã chết cách đây 500 năm lại có thể đội mồ sống dậy và trở thành vương gia của vương triều Minh Phiên. Còn người kia hình như là hoàng tử của Kim Vân Quốc_người mà y từng có dịp đi nhìn qua một lần cách đây 3 năm tại đoàn sứ giả đến Kim Tuyền quốc_ một người được người người ca thưởng rằng ôn nhu như thủy, luôn vui vẻ với mọi người lại trông lãnh khốc thế kia sao, đã vậy còn là tiên vương Vũ Thần Huy nữa! Loạn, y loạn lên rồi!