Bạn đang đọc Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi, Sao Ngươi Cũng Bon Chen Nữa Hả ?: Quyển II – Chương 55
CHAP 55: NGƯỜI ĐỒNG HƯƠNG
Một gương mặt nhuốm màu đỏ e ngại đang ngượng ngùng cúi mặt xuống không dám nhìn lên y. Chợt thấy buồn cười, y thầm nghĩ “ không lẽ Như Ngọc sợ y nên không dám đối diện với y sao?”, Thiên Hàn chậm rãi nâng nhẹ gương mặt Như Ngọc lên nhìn để nàng nhìn thẳng vào mắt mình. Không hiểu sao tâm thấy xốn xang kỳ lạ, gương mặt thân quen ấy đang e lệ nhìn y thật là đẹp!
– Ngọc nhi…_ Thiên Hàn khẽ gọi với âm điệu tràn đầy tình cảm, gương mặt y từ từ cúi gần sát xuống Như Ngọc, rất chậm rãi.
– Khanh…cậu…
Ừm! Lâu lắm rồi y mới nghe thấy lại cái tên quen thuộc và cách gọi quen thuộc này. Nó càng làm y nhớ đến cái ngày hôm đó ở trên đồi khi cả y sắp rơi xuống vách núi. Lần đó y cứ tưởng mất nàng vĩnh viễn, là do ông trời thương sót cho hai người trùng phùng ở nơi này!
– Ngoan, không việc gì nữa rồi!
– Khanh…cậu…_ Như Ngọc nói nhỏ đến mức giống như nàng không hề nói vậy.
Nàng càng lùi lại thì Thiên Hàn càng thêm ép sát dù rằng đôi tay nhỏ bé đang cố ngăn cách cả hai nhưng có vẻ như không hiệu quả. Hơi thở nóng bỏng của Thiên Hàn thật sự làm Như Ngọc ngột ngạt, gương mặt càng thêm phím hồng. Nếu phía sau lưng nàng mà là vô tận có lẽ nàng đã nhích mãi không ngừng nhưng bức tường lạnh phía sau đã không cho nàng cơ hội lùi nữa, trước mặt nàng gương mặt anh tuấn kia đã rất cận kề ngay cả cái xoay đầu cũng không thể thực hiện được! Nàng đột nhiên thấy sợ, Gia Khanh hắn sao không dừng lại cứ như bị ai đó mê hoặc mà nhìn nàng ướt át như thế?
– Khanh dừng lại..dừng lại đi…
Hình như âm thanh gọi của nàng quá nhỏ không đủ để cho Thiên Hàn nghe thấy. Bí quá, Như Ngọc định đánh y một cái cho y tỉnh lại nhưng cả người nàng đang bị y ôm rất chặt không thể cử động, điều này càng làm nàng thêm hoảng.
Bất ngờ, chiếc cửa sổ đột nhiên bật tung ra va đập thật mạnh vào hai bên bức tường. Cả Như Ngọc lẫn Thiên Hàn đều giật mình ngoài đầu nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Chớp lấy cơ hội Thiên Hàn đang lơ là nàng nhanh chóng vùng ra khỏi vòng tay của y, rồi chạy ra phía sau lưng y núp.
Khi Thiên Hàn quay lại thì chỉ còn nhìn thấy một nữa vẻ mặt thỏ con đang run rẩy phía sau tấm chăn dày, y lúng tùng khi nhớ lại chuyện vừa rồi không biết cư xử ra sao cho phải lúc này.Thế nên chỉ biết buông một câu rồi nhanh bỏ chạy:
– Để huynh đi xem có chuyện gì!
Đôi mắt cún con của Như Ngọc vẫn còn cho tới khi cánh của chính đóng chặt lại.
Bước ra khỏi phòng, Thiên Hàn vội chỉnh lại y phục đã bị nhàu rồi nhìn cánh cửa phòng lần nữa và tự cốc vào đầu mình mắng “ Ngươi là đồ ngốc mà”. Kế đó y nhanh gọn nhảy lên nốc nhà phía tây, nơi có một tên mặc y phục màu lam đang ngồi ngắm sao trên trời, miệng lẩm bẩm “Thiên Hàn khốn kiếp kia! Ta thấy đầu óc ngươi đâu có tồi lắm đâu sao chúng thuộc hạ mà ngươi chọn không phải có vấn đề thần kinh thì cũng là tên phá đám hết vậy?”
Bước đến chỗ người kia, Thiên Hàn không cần ai mời tự động ngồi xuống bên cạnh người đó rồi nhìn lên trời ngắm sao cùng kẻ đó.
– Ngươi sao vậy? Có gì buồn sao Thạch Bằng?
Thạch Bằng không trả lời Thiên Hàn, chỉ thở dài rồi ngã người ra sau nằm xuống, hai tay gối lên đầu. Thiên Hàn nhìn biểu hiện của Thạch Bằng đoán chắc hắn đang có tâm sự buồn.
– Ngươi bị thất tình đúng không Thạch Bằng?
– Ngươi không phải vương gia đúng không?_ đột nhiên Thạch Bằng lên tiếng hỏi lại Thiên Hàn
Điều này làm Thiên Hàn hết sức ngạc nhiên, y cố gắng lục lọi trí nhớ xem những ngày gần đây y có làm ra hành động bất thường gì khiến người khác nghi ngờ hay không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có, tất cả đều rất kín đáo kia mà! Vậy làm sao tên Thạch Bằng này đoán ra được?
– Vương gia không bao giờ nói chuyện như thế cả!_ Thạch Bằng bình thản đưa ra phân tích của mình_ Càng không bao giờ để lộ ra tình cảm của mình với chúng thuộc hạ hết!
Thiên Hàn nhíu mày nhìn Thạch Bằng, trong đầu y bắt đầu tính toán nghĩ cách xử lý tên Thạch Bằng này, vì nếu để hắn sống thì chuyện y là vương gia giả sẽ bị bại lộ!
– Có phải ngươi muốn ám toán Thạch Bằng này đúng không?
– Ngươi nói xem!_ Thiên Hàn nhếch môi cười, thầm khen tên này rất thông minh có thể đoán trúng tất cả.
– Với năng lực của ngươi mà muốn giết chết Thạch Bằng này có hơi tự tin quá không? Ta dù sao cũng đến trước ngươi 10 năm, so về võ công và mưu mẹo hơn hẳn ngươi!
– Ta đoán không sai, ngươi đúng là đồng hương của ta! Có điều, trước khi xuyên qua đây ta cũng từng có vài năm làm đại ca xã hội đen lại là con nhà võ chính thống từng đoạt chức quán quân võ thuật cổ truyền! Ta không tin không làm gì được ngươi!
Thạch Bằng lại thở dài rồi ngồi bật dậy, y lấy ra một cây sáo trúc nhỏ làm bằng ngọc thạch nhìn ngắm rồi hỏi:
– Nàng ấy cũng là người xuyên qua nữa sao?
Thiên Hàn giật mình hỏi:
– Ngươi muốn nói ai?
– Vương phi của ngươi đó!
– Ngươi cũng biết nàng ấy nữa sao?_ Thiên Hàn nghi hoặc
– Hừ! Biết từ trước khi nàng ấy về vương phủ này làm phi nữa kìa! Đáng lý lần này ta về đây là tìm vương gia thật để đòi công đạo cho nàng ấy. Nhưng nhìn thấy cục diện trở nên như thế này không biết nên cười hay nên khóc nữa!
– Nên cười hay nên khóc? Thạch Bằng ngươi muốn nói gì?
Thạch Bằng chợt rũ mi mắt xuống như nhớ lại quá khứ, ngọc tiêu trong tay y vẫn được y xoay đều đặn.
Thái độ này của Thạch Bằng làm Thiên Hàn khó hiểu, Thiên Hàn không tin Thạch Bằng tìm y đơn giản là để vạch trần thân thế của y, vì điều đó không có lợi cho hắn đừng quên hắn cũng là người xuyên không. Nếu y bị vạch trần thì y cũng sẽ vạch trần hắn cả 2 sẽ cùng nhau chết chung.
– Ta biết Như Ngọc từ hơn một năm về trước, ta cũng biết chuyện giữa hai người đó khi còn trẻ. Đó là lý do một năm qua ta rời kinh thành.
– Hóa ra ngươi cũng yêu Ngọc tiểu thư!_ Thiên Hàn kinh ngạc thốt lên
– Đừng cắt ngang lời ta! _ Thạch Bằng khó chịu khi bị Thiên Hàn chen lời_ Nhưng ta không hề nghĩ rằng vương gia đã quên chuyện xưa, đến khi biết được mới vội vã trở về đây để khuyên can người, nói rõ mọi chuyện cho người biết. không may, giữa đường ta bị kẻ thù mai phục đánh trọng thương, phải tận 2 tháng sau đó mới về tới được kinh thành. Vừa về đến đây, nghe tin vương gia và vương phi đã làm lành làm ta vừa mừng vừa buồn, chỉ định đến gặp nàng ấy chúc phúc một câu muộn màng vậy mà…vậy mà tới lúc ta gặp lại thì lại phát hiện ra chuyện kinh thiên này!
– Ta hiểu! Bọn ta không cố ý cướp Như Ngọc của ngươi! Xin lỗi!
Xẹt! Một tia sáng lóe lên ngay sau câu nói của Thiên Hàn. Một thanh đoản kiếm ngắn đã kề sát vào cổ Thiên Hàn, nhưng trông Thiên Hàn vẫn thản nhiên không có chuyện gì:
– Nếu các ngươi mà cố ý thì đã bị thanh kiếm này lấy mạng từ lâu rồi!_ Thạch Bằng đằng đằng sát khí nói.
– Nhưng ngươi sẽ không làm vậy đúng không?_ Thiên Hàn vừa nói vừa cười, đẩy đẩy thanh đoản kiếm ra khỏi cổ mình
Thu lại thanh kiếm, Thạch Bằng cũng thay đổi thái độ sang bình thường không vui cũng không nổi giận:
– Giết các người thì vương gia và Như Ngọc cũng không sống lại được, đã vậy còn cộng thêm một tội giết hoàng tộc bị truy sát cả đời, ta không ngu như vậy đâu!
– Ai biết được lỡ ngươi yêu quá hóa khùng rồi sao! Ui!
Bị Thạch Bằng bất ngờ ột cú đấm vào bụng, Thiên Hàn ôm đau oán hận nhìn Thạch Bằng, không nghĩ tên này là kẻ khó chơi như vậy. Như đã trả được hận, Thạch Bằng hết sức hài lòng với cú đấm vừa rồi vung vai đứng dậy hít một hơi khí thật dài, rồi nói tiếp:
– Nếu ngươi không phải là vương gia hẳn có những thứ không biết! Nể tình là đồng hương ta sẽ nói cho ngươi biết một số chuyện!
– Là chuyện gì?
– Sư phụ của Thiên Hàn thật là Đồng Nhân lão tiên, trước khi vương gia xuống núi có dặn với y rằng: Vào lúc người tròn 22 tuổi sẽ có một đại họa ập đến, tất cả chính là 1 lời sấm truyền “ Khi đó hoa Hắc liên sa nở, giọt máu Tú Lệ rơi và ngọc Lưu Linh tụ lại đúng vào ngày nhật thực thì ma quỷ sẽ xuất hiện, và tất cả sẽ chìm vào trong bống tối vĩnh viễn chỉ có tội ác, máu và nước mắt”.
– Có chuyện đó nữa sao?
– Chuyện gì mà không có! Đừng quên chuyện chúng ta xuyên không cũng là một điều khó tin nhưng có thật đấy!
Thiên Hàn gật đầu tỏ ý hiểu:
– Sao có nhiều chuyện rắc rối như thế! Ngọc Lưu Linh thì ta biết còn hai thứ kia là cái gì ở đâu, thật là mệt mà!
– … Hai thứ đó ta biết đó! Hắc Liên sa nghe nói là ở Mỵ Nguyệt giáo, còn Máu Tú Lệ chính là giọt nước mắt của dòng họ Tú Lệ, nhưng dòng họ này 20 năm trước đã bị duyệt vong chỉ còn sót lại một người nhưng đã bật vô âm tính!
– …
“Mỵ Nguyệt giáo? Vân Lan hình như có liên quan đến những người này thì phải, hơn nữa những lời nàng ta nói hôm đó chứa nhiều ẩn ý khó hiểu. Chắc chắc nàng ta cũng biết về chuyện này! Để khi nào rảnh thử hỏi nàng ta xem nàng ta có biết về Hắc liên sa hay không? À khoan đã, lúc nãy Thạch Bằng nói năm Thiên Hàn 22 tuổi sẽ xảy ra nạn kiếp này mà hiện tại thể xác này đã 21 tuổi lẻ 11 tháng rồi, nếu vậy chỉ vỏn vẹn 1 tháng nữa thì đại nạn sẽ ập đến! Không được phải gấp rút tìm ra chân tướng chuyện này mới được!”
– Thiên Hàn! Thiên Hàn…hả?
– Ngươi đang nghĩ gì đó?
– À! Chỉ nghĩ về một số chuyện xảy ra gần đây thôi!
– Ừm! Vậy ngươi cứ tiếp tục suy nghĩ đi! Ta đi Kỷ Hương viện uống rượu đây!
– Ê! Ê! Tên Thạch Bằng kia! Ngươi lãnh lương của ta không lo giúp ta làm việc mà đi uống rượu hoa hả?
Đang vận kinh công bay đi, Thạch Bằng ngoái đầu lại nói vọng với Thiên Hàn:
– Ta chỉ đi thư giản tý mà thôi không lẽ cũng không cho! Dù bốc lột sức lao động của người khác thế nào cũng phải cho người khác thời gian nghỉ ngơi giải trí nữa chứ!
– Thư giãn cái đầu nhà ngươi! Tai họa lớn sắp ập lên đầu rồi mà còn đi uống rượu hoa! Còn không mau quay về đây phụ ta điều tra chuyện này!
– Haiz! Chờ ta uống rượu tán gái xong sẽ về giúp ngươi! Bây giờ thì kiếu!
Haiz! Thiên Hàn một mình giữa nốc nhà thở dài mấy bận, y ngã người nằm xuống nhìn lên bầu trời đêm, thầm nghĩ về mọi thứ.