Bạn đang đọc Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi, Sao Ngươi Cũng Bon Chen Nữa Hả ?: Quyển II – Chương 54
CHAP 54: CÓ PHẢI KHÔNG YÊU
Phòng khách của tam vương phủ,
Ngồi trên chiếc ghế thượng Thiên Hàn tỏ ra thái độ lạnh đạm uống trà. Bảo An ngồi ghế dưới cách y một chút với nước mắt ngắn nước mắt dài, vẻ mặt tội nghiệp cùng bộ quần áo te tua hướng Thiên Hàn xỉa xói:
– Thiên Hàn nhà ngươi là đồ không có lương tâm! Biết thê tử của mình hung dữ vậy còn bảo ta đến nộp mạng!
Thiên Hàn đặt nhẹ tách trà nóng xuống bàn rồi nở nụ cười tươi như hoa với Bảo An, nói:
– Ta đâu nghĩ ngươi bất tài đến thế! Mới cãi nhau có mấy hiệp đã bị Như Ngọc làm cho đo ván thảm thương như thế! Nếu ta mà sớm biết ngươi bất tài như vậy đã không nhờ vả để bây giờ mang tiếng!
Nghe Thiên Hàn nói vậy Bảo An tức thêm sôi máu đập bàn đứng dậy:
– Ngươi nói vậy là ý gì hả? Ta vì giúp ngươi mà xém chút bị thê tử nhà ngươi sát hại, vậy mà ngươi còn không biết ơn nghĩa còn ở đó bênh vực thê tử của mình móc khóe ta nữa hả? Phu thê các ngươi thật là độc ác, kẻ thâm hiểm người nhẫn tâm rất xứng đôi đó!
– Đa tạ! Đa tạ đã khen!_ Thiên Hàn cười đến hiếp cả mắt.
– Ngươi!_ thay vì định đánh Thiên Hàn một trận Bảo An lại quay ngang đá cái bàn gần đó. Nếu không phảiv ì nàng có chuyện phải nhờ hắn thì nàng đã sớm lôi phu thê bọn họ ra chém cho bỏ tức!
Sau một hồi uống nước hạ hỏa, Bảo An mới quay sang nói chuyện chính với Thiên Hàn:
– Chuyện của ngươi ta đã làm xong, bây giờ tới chuyện của ta ngươi làm đến đâu rồi?
– Chuyện của ngươi ta đã làm xong? Công chúa đã làm được gì mà xong chứ? Chỉ phá hư thêm thì có!
– Ngươi…_ xém tý nàng mất mạng vì chuyện của hắn mà còn nói nàng phá hư? Có phải hắn không có lương tâm thật hay không?
– Chuyện của công chúa đây ta đã làm xong hết cả rồi! Đừng có mà cau mày với ta nữa!_ Thiên Hàn móc trong tay áo ra một tờ giấy nhỏ ném cho Bảo An_ Mọi thứ cần làm ta đã ghi rõ trong đó rồi, công chúa chỉ cần làm đúng theo sự chỉ dẫn ghi trong đó là được!
Nhìn vào mấy chữ ghi trong tờ giấy mà mặt Bảo An méo mó nói:
– Chắc chắc thành công thật không?
– Ta không như ngươi chỉ biết phá hư chuyện! Chỉ cần ngươi làm đúng y như những gì trong đó ghi là chắc chắn thành công!
– Thật không? Nếu đúng được như vương gia nói thì quá tốt! Cám ơn người nhé Thiên Hàn!
– Nhớ! Ngày mai phải đến đó đúng giờ Thiên Hàn sẽ ở đó hỗ trợ cho công chúa!
– Ừ! Bảo An sẽ đến đúng giờ!
…
Tối hôm đó, trong phòng ngủ của Như Ngọc.
Với bộ dáng vô cùng tức giận, Thiên Hàn không ngừng uống trà để hạ hỏa nhưng mắt vẫn không thôi nhìn Như Ngọc. Còn Như Ngọc thì khoanh chân ôm gối vào lòng cuối mặt xuống đất.
– Nàng có biết mình đã làm ra chuyện tày trời hay không?_ Thiên Hàn nói với chất giọng phẫn nộ
– Như Ngọc biết! Nhưng đó không phải lỗi một mình Như Ngọc, là cái ả Bảo An đó cố tình mỉa mai Như Ngọc trước!_ giọng nói càng lúc càng nhỏ, lại pha thêm sự sợ hãi biến Như Ngọc thành một con cún con tội nghiệp đang run rẩy trước miệng sói.
– Mở miệng ra là ả này ả nọ, nàng có biết người ta là ai không? Là đương kim công chúa đó! Nàng gọi như vậy có phải muốn rước án tử cho chính mình?
Như Ngọc vội vã lắc đầu,
– Không phải! Như Ngọc chỉ đơn thuần tức giận nên mới nói như vậy thôi!
Đột nhiên Thiên Hàn dằn mạnh tách trà xuống lớn tiếng nói:
– Đơn thuần tức giận mà muốn lấy mạng người sao? Có phải vì ta dung túng cho nàng quá nên sinh hư hay không? Nàng có biết nếu công chúa xảy ra chuyện gì, dù nàng không cố ý gây ra cũng sẽ mang tội phạm thượng hay không? Đừng nói mình nàng mà cả toàn vương phủ này cũng phải chịu tội!
Như Ngọc không lên tiếng chỉ biết cúi mặt nàng cắn mạnh vào môi dưới ngăn không cho bản thân phát ra tiếng khóc, không phải là vì nàng sợ hay hay hối hận việc đã làm mà là vì nàng đau lòng, lần đầu tiên Gia Khanh lớn tiếng với nàng như thế. Trước đây, dù nàng có làm sai chuyện gì y cũng không bao giờ lớn tiếng la nàng cả, mà chỉ nhẹ nhàng phân tích cho nàng thấy nàng sai ở đâu hoặc cùng lắm là giáo huấn mấy câu mà thôi. Nhưng lần này, vì một nữ nhân khác y lại lớn tiếng với nàng. Phải chăng trong lòng y nàng đã không còn quan trọng, hay vốn dĩ nàng vốn không quan trọng với y mà chỉ đơn giản là một người bạn bình thường của y mà thôi!
Mặc dù đã cố gắng kiềm nén nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, nơi cổ họng ánh lên cái tư vị mặn đắng.
Nghe thấy tiếng nấc nho nhỏ vang lên, Thiên Hàn bỗng giật mình. Y chỉ đơn giản muốn giáo huấn nàng một chút để nàng bớt đi cái tính ngang tàn của mình mà thôi, chứ thực không hề có ý làm nàng khóc. Nhưng sự thật bây giờ nàng đang khóc khóc vì y. Y đã làm hơi quá rồi sao?
Thiên Hàn bước đến bên giường, dùng tay nâng gương mặt của Như Ngọc lên một chút. Nhìn thấy những giọt lệ đang rơi khiến lòng y khó chịu vô cùng, vội vàng giúp nàng lau đi những giọt nước mắt rồi nhẹ giọng nói:
– Xin lỗi! Ta không cố ý lớn tiếng với nàng!
Như Ngọc quay đi né tránh bàn tay của y đang giúp mình lau nước mắt, nàng nói trong tiếng nấc:
– Không, vương gia nào có lỗi! Người có lỗi là Như Ngọc, là Như Ngọc quá ngông cuồng quá tự đại!
Thiên Hàn khẽ run lên, y nhận ra sự oán trách trong lời nói vừa rồi, nàng đang lạnh nhạt với y nên mới gọi y là vương gia như thế. Có phải y đã sai thực rồi không? Thiên Hàn dùng hai tay nắm chặt bã vai Như Ngọc kéo nàng quay mặt nhìn đối diện vào y.
– Như Ngọc, nàng nhìn vào mắt ta đi! Trong mắt ta nàng không hề ngông cuồng cũng không tự đại! Nàng lúc nào cũng đáng yêu nhất cũng xinh đẹp nhất!
– Thật không?_ Như Ngọc nhìn vào mắt Thiên Hàn, chỉ thấy hình nàng in rõ trong đôi mắt y, đôi mắt đang đỏ hoe vì cái gì đó.
– Là thật! Người ta quan tâm nhất yêu thương nhất chính là nàng! Dù nàng có làm gì có như thế nào thì đối với ta nàng luôn là người đáng yêu nhất, hiền lành nhất! Trong lòng ta người quan trọng nhất chỉ có mỗi mình nàng!
– Ta không tin!_ Như Ngọc đột nhiên hét lên rồi bịt chặt hai tai lại_ Nếu ta thực sự là người quan trọng nhất của ngươi, người ngươi yêu thương nhất thì tại sao ngươi còn có tình ý với Bảo An, còn mời mọc nàng ta đến vương phủ. Còn vì nàng ta lớn tiếng với ta? Ta không tin… không tin lời ngươi nói nữa…ngươi gạt ta. GẠT TA!
Thiên Hàn như chấn đông vội ôm chặt Như Ngọc vào lòng, y siết chặt nàng hơn như muốn trấn an nàng.
– Ta không hề có tình ý với Bảo An! Đúng thật là ta có mời nàng ấy đến đây nhưng là vì có việc quan trọng phải bàn. Ta vốn dĩ chỉ xem nàng ấy như muội muội mà thôi! Xin lỗi nàng, ta đã biết chuyện nàng ấy trêu đùa nàng và đã thay nàng đòi công đạo rồi, sỡ dĩ lúc nãy ta lớn tiếng với nàng chỉ muốn giáo huấn nàng để nàng sau này không làm bừa như hôm nay nữa thôi! Nàng có biết nếu chuyện hôm nay đến tai các sứ giả Kim Tuyền quốc họ sẽ không để yên cho nàng hay không?
– Ta không tin.không tin lời ngươi nói…nam nhân các người đều giống nhau, đều là kẻ nói dối…
Mặc cho Như Ngọc đánh, Thiên Hàn vẫn cứ ôm chặt nàng không phản kháng để cho nàng đánh cho hả giận. Y rất hối hận, đáng lý y không nên nhờ Bảo An giúp càng không nên bày ra chuyện này để dạy dỗ Như Ngọc. Tất cả đều là y sai. Y chỉ vì muốn biết rõ tình cảm Như Ngọc dành ình và muốn cho nàng nhận ra tình cảm thật của mình mà nhờ Bảo An làm kẻ thứ 3. Y cứ tưởng Bảo An là người hiểu ý biết cách xử sự nào ngờ 16 tuổi vẫn là 16 tuổi suy nghĩ vẫn chưa chính chắn.
Nhìn Như Ngọc điên cuồng khóc như thế này làm tâm Thiên Hàn thêm đau hơn. Thà rằng nàng cứ đánh y như lúc nãy sẽ tốt hơn là cứ gào khóc không ngừng, y sợ nếu tình trạng này cứ kéo dài Như Ngọc sẽ gục đi vì kệt sức. Cách duy nhất để cho nàng ấy bình tâm lại chỉ còn có thể là…
Đang trong lúc tinh thần bất định, đột ngột bị Thiên Hàn cưỡng hôn làm Như Ngọc giật mình thức tỉnh, nhưng mọi việc diễn ra nhanh quá làm nàng không thể nào cùng một lúc bình tâm lại, do đó theo quán tính sợ hãi nàng ngậm miệng thật nhanh thậm chí không nghĩ đến việc chính hành động đó của nàng đã cắn phải môi Thiên Hàn làm y bật máu. Vị máu tươi vừa mặn vừa tanh tràn ngập trong miệng nàng làm nàng sực tỉnh hoàn toàn, nàng mở to đôi mắt nhìn gương mặt ở rất sát nàng, gương mặt ấy đang nhăn lại vì đau nhưng vẫn không hề trách cứ nàng một lời.
– Nàng đã tịnh tâm lại chưa?
Nhìn vết thương trên môi Thiên Hàn vẫn còn chảy máu nàng nghĩ hẳn là y đau lắm, thế nhưng câu đầu tiên y nói lại là lo lắng cho nàng làm nàng thấy hối hận vô cùng. Nước mắt lại bất giác trào ra. Nàng đưa tay giúp y lau đi những giọt máu không nên rơi kia mắng:
– Sao ngươi lại ngốc như vậy? Máu chảy nhiều thế kia sao không tự lau đi!
Nở một nụ cười làm an lòng Như Ngọc, Thiên Hàn bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng áp hẳn vào má mình nói:
– Người ngốc không phải ta! Rõ ràng là đang ghen mà không chịu thừa nhận!
– Ơ! Huynh nói cái gì vậy? Ai ghen hồi nào!
– Thật không? Có thật là không ghen không?
Thiên Hàn vừa nói vừa ôm Như Ngọc vào lòng, không như cái ôm siết chặt trước đó lần này y ôm nàng rất nhẹ nhàng, kém theo là những cái vuốt an ủi.
– Xin lỗi nàng! Ta không nên bày ra trò này để rồi khiến nàng chịu ấm ức như vậy!
– …
– Giận rồi à? Sao không nói gì?
Thiên Hàn hỏi, y cuối mặt xuống xem thử người nữ nhi trong lòng mình im lặng là vì lý do gì? Có phải đã ngủ gật rồi không?