Bạn đang đọc Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi, Sao Ngươi Cũng Bon Chen Nữa Hả ?: Quyển I – Chương 16
Chap 16: Bám đuôi mỹ nam
Tiếng đàn du dương êm ái như tiếng suối chảy không ngừng thu hút người đi đường, nơi bờ hồ tây số người tụ tập nghe đàn ngày càng đông.
Như Ngọc nhìn Uyển nhi và Hân nhi cũng đang không ngừng lim dim mắt lắng nghe tiếng đàn, còn nàng do một nốt nhạc bẻ đôi cũng không biết cho nên nàng làm gì mà hiểu được cái gì là nhạc hay lay động hồn người cơ chứ! Nhưng mà, xét đi xét lại đây là cơ hội tốt cho nàng nha! Nàng còn không lo nhân cơ hội hai nha hoàn này mất cảnh giác mà bỏ trốn nữa thì còn chờ đến bao giờ nữa chứ! Hắc hắc!
Phía trên chiếc thuyền nhỏ, một thân ảnh lam y với mái tóc đen dài buông thõa sau lưng, người này ngồi xoay lưng lại với những người trên bờ hồ, những ngón tay thon dài xinh đẹp lướt nhanh chuyên nghiệp trên dây đàn. Với bóng dáng lấp ló trong khoang thuyền, cùng mặt hướng ra giữa hồ do đó không ai nhận thức được là nam nhân hay nữ nhi. Nhưng mà, Một người có thể đánh đàn cầm hay như vậy lẽ nào lại là nam nhân được, nếu không muốn nói là một mỹ nhân khuynh thành. Vì thế có không ít kẻ háo sắc đứng sẵn trên bờ hồ chực chờ, trên miệng họ còn vương lại những hàng nước miếng thật kinh khủng!
Có vẻ như tiếng nhạc đang lên hồi cao trào cho nên khắp nơi bờ hồ đều rơi vào tĩnh lặng, tất cả đều đang dồn tâm tư lắng nghe tiếng nhạc thả hồn theo những đám mây nước trôi lơ đà trên mặt hồ. Chỉ ngoại trừ Như Ngọc nàng!
Tách!
Nốt nhạc cuối cùng vang lên cao vút mang theo cả một giai điệu hùng hồn át đi mọi âm thanh, tất cả bỗng chốc chìm vào hư không. Người ngồi trên thuyền nhẹ nhàng phảy tay ra lệnh với người chèo thuyền. Tiếng xoạt nước vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng, và như thế chiếc thuyền trôi đi. Những tên háo sắc đứng trên bờ nghe tiếng nước đẩy nước kia thì thức tỉnh, bọn họ bắt đầu nhốn nháo cả lên tìm cách leo lên thuyền của vị mỹ nhân đó. Một đám nam nhân không ngừng xô đẩy nhau hòng chen chân ra trước tìm cách phóng lên thuyền, nhưng vì khoảng cách giữa thuyền và bờ đã quá xa khiến cho họ không tài nào lên thuyền được mà chỉ có thể ngậm ngùi nhìn mỹ nhân vụt mất tầm tay.
Về phần Như Ngọc, nàng lúc nào cũng chờ chực sẵn cơ hội chỉ cần có duấ hiệu của cơ hội đến nàng lập tức nắm bắt. Khi tiếng đàn lên đến cao trào thì nàng biết cơ hội đã đến liền nghoảnh đầu sang nhìn hai nha đầu kia một lần nữa, thấy họ vẫn còn chìm trong ảo tưởng ngay tức khắc nàng vụt chân chạy như bay về phía bờ hồ. Với tốc độ nhanh như bay đủ để cho Như Ngọc bắt trớn nhẩy một cái vèo từ trên bờ lên chiếc thuyền! Với danh tiếng từng có trước đây của nàng là cao thủ nhảy bật xa thì bấy nhiêu khoảng cách này có đáng là gì, Nhưng đó là chuyện quá khứ còn hiện tại với một trắc trở là thân thể mới này quá yếu ớt cho nên không đủ sức để nhảy xa như xưa được, vì thế nàng chỉ còn cách nhờ vào trớn và kĩ thuật để nâng bước nhảy mà thôi!(eo ơi! Lỡ rớt xuống nước là…gặp cá mập đại tỷ!)
Chân phải vừa đặt đến sát bờ nàng lập tức dồn sức vào chân để bật lên cao nhướng người về phía trước, theo quán tính của tốc độ chạy đủ cho thân thể nàng bay một cú khá xa cộng thêm sức bật vừa rồi hoàn toàn đủ để đưa nàng đến được đuôi thuyền. Tuy nhiên, vừa đáp được một chân lên thuyền chưa kịp lấy lại thăng bằng cho nên một cái trượt thuyền khiến nàng ngã nhào vào trong khoang thuyền.
Trước một màn trình diễn bay trên không hết sức ấn tượng của Như Ngọc khiến ấy tên nam nhân trên bờ kinh hoàng, kẻ sửng sốt không tin nổi kẻ thì xấu hổ cũng có kẻ thầm than phục.Nếu so ra, bọn họ đều là những tên to thân lớn xác, vậy mà so với một người nữ nhi trông mảnh mai đến mức gió thổi cũng bay lại không thể nào nhảy xa được như nàng! Thử hỏi bọn họ có mất mặt hay không?
Vì mãi ngẫn người nhìn cho nên bọn họ chưa kịp rút chân về do vậy mà cả đám đã cùng nhau ngã nhào xuống nước một cái Bùm…. người phía trước té lập tức những người phía sau cũng bị lôi xuống nước, cứ thế hơn cả chục nam nhân chỗ ấy lập tức bị rơi hết xuống hồ, trông như những quả mít rụng vô đối!
Còn Uyển nhi và Hân nhi vì hành động của Như Ngọc quá bất ngờ nên không kịp trở tay. Nhìn chiếc thuyền chở Như Ngọc đã chèo đến giữa hồ, bọn họ rất tức tối nhưng cũng không làm gì được chỉ có thể cuốn vấy lên và đuổi theo dọc bờ hồ gọi í ớ.
Nói về lúc Như Ngọc lên thuyền, cơ thể nàng té về phía trước cứ tưởng sẽ đáp xuống khoang thuyền một cú cực đẹp, do đó nàng vội nhắm nghiền mắt chờ đợi cơn đau. Nhưng, cơn đau không đến mà một cái chén kho thở từ bụng truyền đến, thấy kỳ lạ nàng lập tức mở to mắt ra nhìn. Đối diện nàng là một khoang thuyền gỗ có nhiều bậc, vội xoay người lên nhìn phía trên thì… Chỉ thấy trước mắt là một nam tử, mày kiếm đậm, đôi mắt phượng, khuôn mặt tuấn mỹ, hình như cánh môi kia có chút giật giật, đôi đồng tử đang nhìn chầm chầm vào nàng.
Còn nàng do nữa thân trên bị đặt thấp hơn nữa thân dưới cho nên máu dồn lên đầu, khuôn mặt càng lúc càng đỏ, khiến cho ai kia hiểu nhầm nàng là sắc nữ
Nàng thề là nàng không hề có tà ý gì, cùng lắm là khen hắn đẹp trai thôi, chỉ tại máu dồn lên đầu mà thôi…hic… hic…Nhưng mà khổ nỗi…tình ngay nhưng lý gian.!
Bịch!
Như Ngọc cảm thấy toàn thân đau nhói, nhìn lại cái tên kia thì thấy y sớm quay trở về chỗ cũ uống trà! Rõ ràng hắn vừa đỡ nàng kia mà!
“Hic hic! Hắn đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết! Mặc kệ mà buông nàng rơi cái bịch xuống khoan thuyền như vậy ! Đáng ghét!”
Nàng lòm còm bò dậy, chỉnh chu y phục rồi mặt dày tiến đến phía chỗ y đang ngồi, nàng tự ý ngồi phịch xuống và cũng tự tiện rót một tách trà uống ngon lành. Lam y kia thấy thế trợ hai con mắt đẹp lên nhìn nàng.
Cảm thấy có gì đó không đúng, nàng đặt mạnh ly trà xuống chỉ vào mặt y hét lớn:
– Ngươi là nam nhân!
Y dường như không hiểu ý nàng muốn nói cái gì, mắt vốn mở to giờ càng to hơn mà nhìn biểu hiện kì cục trên mặt Như Ngọc, sau một lúc mới nặn ra được một câu:
– Thì la nam nhân! Cô nương có ý kiến gì sao?
“Á ! Trời ơi! Sao lại có thể như vậy chứ? Kẻ đó không phải là nữ nhân mà là NAM NHÂN, là NAM NHÂN A ! Quê độ quá! Đường đường là người hiện đại tri thức hơn hẳn người cổ đại mấy mươi lần vậy mà nam hay nữ cũng không nhận ra được! So với bọn háo sắc kia nàng có gì hơn!”
– Không có chỉ là…_Như Ngọc tiêu ngỉu gãi gãi đầu, trong trí ốc xẹt qua tia tính toán
…
Phụt!
Một ngụm nước trà từ trong miệng y phun ra bất chợt, vội lau đi y nói:
– Giúp cô nương bỏ trốn?
– Không phải bỏ trốn mà là giúp ta an toàn đi chơi trong nữa buổi sáng hôm nay thôi!_ Như Ngọc chỉnh lại câu nói của y, sau đó nhoài người ra ngoài vẫy tay về phía hai ả nha hoàn đang rượt đuổi trên bờ nói vọng lại_Hai ngươi nha! Không cần đuổi nữa, trước giờ cơm trưa đến bờ hồ này chờ ta là được! Bây giờ các ngươi cứ thoải mái đi chơi đi!
Rồi lại xoay người vào trong khoan thuyền cười nịnh hót với nam tử trước mặt:
– Ta muốn đi chơi!
Người nam tử kia cố nặn ra bộ mặt bình thản, hớp ngụm trà nói:
– Ngươi muốn đi đâu?_ thật không biết nói nữ nhân này là người thế nào? Mặt dày quá khổ hay sắc nữ quá mức! Nhìn hắn mà cứ như cáo già muốn ăn thịt cừu non vậy!
– Thanh lâu!
– Phụt!
Lần này thì không những y bị sốc nặng mà còn bị luột chín luôn cả cái lưỡi rồi!
“ Lão thiên! Từ đâu rơi xuống một nữ tử kì cục này, làm cục nợ cho hắn vậy chứ?”
– Tại sao ta phải giúp cô nương!_ y tỏ vẻ không hợp tác nói
– Bởi vì…_ Như Ngọc nhíu mày_ Vì ngươi vừa rồi đã chạm vào người ta! Cho nên bây giờ phải chịu trách nhiệm!
– Phụt…_ thêm một lần nữa y bị sặc nước trà, đôi mắt nhìn nàng quái dị, “chịu trách nhiệm gì chứ? Hắn ban nãy là cứu nàng nha! Không phải cố tình đụng chạm, biết trước như vậy, ban nãy hắn bỏ lơ nàng ta cho nàng ta té bể đầu cho rảnh nợ!”
Không để cho người kia nói lời nào, Như Ngọc lập tức nhảy thêm lời chặn họng:
– Không cần nói lời trách nhiệm gì gì đó với ta đâu! Chỉ cần ngươi đáp ứng những yêu cầu trên là được! Sau đó ngươi và ta đường ai nấy đi, vĩnh viễn không quen biết nhau!
– Thật sự là muốn như vậy! Cô nương không sợ cô nam quả nữ đi chung với nhau tiếng đời dị nghị sao? Còn có, chúng ta không quen biết nhau không lẽ cô nương không sợ tại hạ là hái hoa tặc hay sao?
Ngọc nhếch nhếch môi, một mép chân mày giật nhẹ:
“Muốn ăn ta sao? E là người bị ăn ngược lại chính là ngươi mới đúng!”
Vội đổi lại biểu hiện, cố nặn ra một nụ cười ngây thơ vô số tội nói:
– Nhìn công tử quần áo bảnh bao, khí chất hơn người, ấn đường tươi sáng, hào hoa phong nhã như vầy lý nào lại là một tên tiểu nhân đê tiện được chứ!
Người kia vừa nghe xong khuôn mặt liền chuyển sắc, biết bản thân mình bị nàng mắng chửi nhưng không có cách nào phản kháng đành ngậm ngùi chấp nhận thua cuộc.
– Thôi được! Ta đồng ý!
– Yeh!_ Như Ngọc vui mừng nhún ngẩy một cái khiến cả chiếc thuyền chao đảo, còn kéo theo ly trà trên tay y văng tóe nước hết ra ngoài, nói đúng hơn là văng toàn bộ lên mặt y
– Hắc hắc!_ nàng vô tội.
Nữa canh giờ sau, trên đường phố bỗng xuất hiện thêm một đôi tiên đồng ngọc nữ cùng nhau sánh bước. Nói tiếng sánh bước chứ thực chất là nam bước ở đằng trước, còn nữa thì lẽo đẻo bám theo sau như một cái đuôi. Thực ra nàng cũng không muốn như vậy đâu: chẳng qua ở cổ đại này nàng không có gì để làm nên đành kiếm cái gì đó chơi, với lại phải tìm nhiều bằng hữu để làm quen, sau này đối phó với tên tam vương gia chết tiệt kia có người bảo kê vẫn tốt hơn! Do đó chuyến đi này chính là cơ hội giúp nàng quen bằng hữu, và thanh lâu chính là nơi tốt nhất! Đó chính là nơi tập trung nhiều cao thủ theo ý muốn của nàng. Nhưng, tên kia mặt quá mỏng sợ đi với nàng bị người đời dị nghị là hoa lài cắm bãi phân trâu nên y nhất quyết đòi đi trước, bắt nàng nối gót theo sau.
– Kẹo hồ lô thơm ngon đây! Mại vô mại vô!
Hai tay Như Ngọc đột nhiên bấu chặt vào áo người đi phía trước kéo lại,đôi mắt nhìn những xâu kẹo hồ lô tỏ vẻ thèm thuồng và nước miếng bắt đầu chảy ra. Mặc kệ hình tượng, vì xưa nay nàng chưa từng được ăn kẹo hồ lô lần nào cho nên lần này bất kể là phải dùng thủ đoạn gì nàng cũng phải ăn cho bằng được!
Nhìn thấy biểu hiện như đứa trẻ đói quà kia của nàng, cộng thêm hàng nước miếng kia chực rơi vào áo y làm cho y hết sức chịu nhịn không nổi mà đành phải xuất tiền ra mua kẹo cho nàng để cứu lấy cái áo mà y yêu thích nhất!
Vốn dĩ y định mua hai que kẹo hồ lô, một cho nàng một cho y. Nào ngờ… y hôm nay đúng là gặp phải kẻ biết trấn lột mà! Vừa đưa cho nàng ta một que kẹo hồ lô, còn chưa kịp cho que kẹo hồ lô còn lại vào miệng ăn đã bị nàng kéo áo, đôi mắt long lanh nhìn que kẹo trên tay y như muốn giật, còn có nước miếng sắp rớt vào áo y!
“Nhịn, hắn nhịn! Nhịn một bước tiến hai bước đi!”
Kỳ Phương đưa que kẹo hồ lô còn lại của mình cho nàng rồi lại quay lưng bước tiếp! Được 3 bước thì…phía sau có một cỗ lực kéo y lại, Kỳ Phương lập tức quay lại lườm Như Ngọc, chỉ thấy đôi mắt nàng rưng rưng nhìn về gian hàng khoai nướng, hai que kẹo hồ lô chuẩn bị dính vào áo y, y lập tức kéo áo mình ra nhưng mà càng kéo nàng càng bấu chặt, hai que kẹo lại càng xích lại gần áo hắn hơn:
– Khoai lang nướng!_ giọng điệu nũng nịu khiến y khó lòng từ chối, mà cho dù muốn từ chối thì y cũng không muốn mình bị nàng bôi dơ
Kỳ Phương một lần nữa tiếc tiền móc túi ra mua cho nàng một củ khoai lang nướng thật to rồi ném cho nàng muốn làm gì thì làm, còn bản thân thì bước về trước mấy bước cách ly nàng chứ nếu không hôm nay sẽ là ngày khuynh gia bại sản của y!
– Bắp nướng! Ta muốn ăn bắp nướng!
– Mấy thứ đó nàng còn chưa ăn hết nữa kia mà!_ Kỳ Phương quay lại chỉ tay vào những thứ trong tay nàng. Thật sự nàng ta muốn y khuynh gia bại sản hay sao? Không bao giờ! Y lần này tuyệt không để nàng lấn nước nữa!
– Ta… muốn…ăn…bắp… nướng! Bắp nướng, bắp nướng, bắp nướng !_ nàng từng chữ từng chữ kéo dài, tay tăng lực kéo áo y, giống như xé rách nó.
Kỳ Phương đỏ mặt lên vì giận! Thật sự rất muốn đánh chết nàng ngay tức khắc, xưa nay chưa từng có nữ nhân nào dám nhõng nhẽo đến chảy nước như thế mà có thể tồn tại trước mắt y được, nàng chính là kẻ đầu tiên còn sót lại. Lý do là vì y nghĩ đến chỗ mà bọn họ đang đứng là chốn đông người, nàng lại là nhi nữ, y thân là nam tử hán sao có thể vì mấy chuyện nhỏ này mà nóng giận ra tay đánh người, mặt mũi y còn để vào đâu được nữa cơ chứ!
“Nén xuống, nén xuống! Mua cho nàng ta thêm một trái bắp nữa cũng không làm y tán gia bại sản đâu! “
Mua xong một trái bắp cho nàng rồi quay đầu bước tiếp, mắt thấy phía trước có gian hàng mực nướng bóc mùi thơm lừng, khuôn mặt y nhanh chóng chùn xuống hết mức lòng thầm nghĩ:
“Nếu lần này nàng ta còn vòi y mua đồ ăn nữa! Y nhất định bất chấp danh dự mà bóp chết nàng ngay tức khắc”
Vừa bước được hai bước, thì phía sau lại một lần nữa truyền đến một lựcc kéo, người ta nói “nhất quá tam” sức chịu đựng của y cũng có giới hạn thôi, do đó y mang khuôn mặt đằng đằng sát khí quay lại với nàng.
– Chuyện …gì?_ y gằng giọng
Ngọc đánh mắt qua gian hàng mực một cái rồi cười khẩy, sau đó quay lại đối diện với Kỳ Phương hỏi:
– Từ đây đến thanh lâu còn bao xa nữa!
Y không vội trả lời chỉ thuận tay giật lại cái ống tay áo 1 cái hòng thoát khỏi cái kéo áo của Như Ngọc. Nhưng y thực không ngờ, lực nắm của nàng vô cùng lớn, lại thêm móng tay nàng quá nhọn, và vì bị nàng kéo mạnh mấy lần vào đúng một chỗ duy nhất, cái vết mới chồng lên vết cũ nên khiến cho áo y giờ đây …
Xoạt!
Một mảng thủng lớn trên cái tay áo Kỳ Phương xuất hiện! Mặt của y đen đến mức không thua gì một táo quân, đôi mắt trừng lớn không tưởng nổi, nhìn cái áo 150 lượng vừa bị nàng xé rách. Y đánh đôi mắt căm phẫn nhìn sang Như Ngọc chờ đợi một câu nói mát lòng.
– Hắc hắc!_ Như Ngọc cười lương thiện hết sức, còn tay thì gãi gãi đầu tỏ vẻ mọi sự việc không phải nàng làm ra.
Hai người bọn họ cứ đứng nhìn nhau, số người đi đường ghé lại nhìn ngày càng đông. Thấy sự việc mỗi lúc càng không ổn, Kỳ Phương lập tức dùng tay bịt miệng Như Ngọc lại, tay kia vòng qua eo Như Ngọc vận kinh công mang nàng rời khỏi chỗ đó!
…
– Á! Sao nàng cắn ta!_ Kỳ Phương vừa đáp xuống đất thì bị Như Ngọc cắn vào tay, trên cánh tay không tỳ vết giờ đây in đậm hai hàm răng sâu ngoái.
Như Ngọc hung hăng chóng nạnh vào hông hất mặt về phía Kỳ Phương mà nói, bộ dáng so với lưu manh là tám lạng nữa cân :
– Ngươi muốn làm gì hả? Tính bắt cóc ta chắc!
Kỳ Phương ai oán nhìn Như Ngọc:
– Ai thèm bắt ngươi! Là do tình thế vừa rồi bắt buộc, nếu ta không nhanh chân đem ngươi bay ra ngoài, e là ngươi bị bọn nhiều chuyện làm cho ngộp chết rồi!
– Tốt vậy sao?
Kỳ Phương vội gật đầu, gương mặt hết sức đáng tin cậy khẳng định:
– Đích thị là vậy!
– Hi hi! Vậy là ta không đúng rồi xin lỗi người nha!_ Như Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt cười nịnh hót, hai tay nắm lấy tay áo nguyên vẹn còn lại lắc lắc.
Xoạt!
Thêm một lần nữa tay áo còn lại của Kỳ Phương bị nàng xé một lỗ lớn! Như Ngọc đơ người, ngước đôi mắt lên nhìn Kỳ Phương chớp chớp mấy cái, cười khổ nàng không nghĩ hắn nhìn giàu như vậy mà lại sài hàng dỏm. Động một cái là rách, áo gì mà thua cả cái nùi ghẻ mục!
– Ngươi đền cho ta!!!
– Ách ách! Ta ….
…
Từ trong tiệm vải bước ra, Như Ngọc lại tiếp tục cười toe toét nhìn mấy gian hàng gần đó. Còn Kỳ Phương thì méo mó mặt mài nhìn túi tiền bị trống trơn. Y giờ đây là kẻ có uất hận mà nói không thành lời. Haiz! Thật không thể nào ngờ! Nhìn nàng ta trông cao sang quyền quý thế mà một đồng xu dích túi cũng chẳng có! Khiến y là khổ chủ bị người ta xé áo mà còn phải tự bỏ tiền ra bồi thường cho chính mình, trong khi kẻ phải bồi thường lại nhởn nhơ cười tươi đến mức toét cả miệng! Cao xanh không có mắt mà
Kỳ Phương nhìn nàng ẩn hận, đôi mắt chợt lóe lên tia gian xảo:
– Tiểu thư, nàng có thường đến lầu xanh không?
Một lời này của Kỳ Phương lập tức khiến cho Như Ngọc sững người xém chút nữa té ập xuống đất, xoay người nhìn hắn bốc hỏa.
“Đầu tên này có bị ấm không vậy? Nàng đường đường là thiên kim tiều thư lý nào lại đến lầu xanh, mà còn là nhiều lần nữa chứ? Còn nữa, nàng mà từng đến lầu xanh rồi, thì cần gì nhờ hắn dẫn đường làm chi?”
– Công tử nói vậy là ý tứ gì?
– Chỉ là tại hạ thắc mắc! Một cô nương đơn thân lẻ bóng như nàng mà lại muốn đến lầu xanh, không lẽ không sợ người ta bắt làm kỹ nữ luôn sao?_ Kỳ Phương nói, đôi mắt híp lại, thật sự y muốn xem xem nàng có hiểu ý y muốn nói gì không?
– Nếu bọn họ có bản lĩnh bắt ta làm kỹ nữ thì ta đây sẽ hảo hảo phục vụ bọn họ!_ Như Ngọc thản nhiên đáp lời, hai tay còn xoăn xoăn ống tay lên ra vẻ chực chờ một cuộc giao đấu hoành tráng!
“ Tên kìa! Đừng tưởng ta không hiểu ngươi muốn nói gì? Muốn mắt ta bán cho kĩ viện ư! Nằm mơ đi! E rằng tới lúc đó là ta bắt ngươi đi bán cho nam viện thì đúng đơn! Để rồi xem, ai đáng sợ hơn ai!”
– Hả?_ Kỳ Phương tròn mắt nhìn Như Ngọc, khí huyết thiếu điều muốn trào ra ngoài.
“ Là y nghe lầm chăng? Một nữ nhi, không phải là một người mang khí chất thiên kiêm tiểu thư như nàng mà lại có những lời chói tai như vậy ư! Thật là làm cho người ta nhìn lầm! Còn chưa muốn kể đến, nhìn nàng hệt như cây sậy ốm tong ấy đánh đá với ai cho nổi cơ chứ?”
– Nàng thật sự muốn vào kỹ viện sao?_ Kỳ Phương hỏi lại một lần nữa như muốn khẳng định.
Như Ngọc nghiêm mặt lại, khẳng định:
– Tất nhiên!
– Đi theo ta!
Kỳ Phương chẳng nói thêm câu nào 1 tay luồn qua eo Như Ngọc, sau đó điểm mũi chân mang nàng rời đi.Từ trên cao nhìn xuống, cảnh vật đang vượt qua chân mình làm Như Ngọc có cảm giác như nàng đang ở trên một quả kinh khí cầu ngắm cảnh, từng cơn gió mạnh luồn qua thổi tung những mảnh tóc đen như những làn thác tuôn dài kéo về phía sau vô cùng đẹp. Lần đầu tiên tận hưởng cảm giác này khiến Như Ngọc ngỡ ngàng, đôi mắt lấp lánh nhìn mọi thứ lướt qua mình, miệng nở một nụ cười xinh đẹp ngây thơ. Nàng đâu hay rằng trong lúc vô thức ấy của nàng đã làm ai đó phải lỗi nhịp trái tim.
– Tới rồi hả?_ Như Ngọc thức tỉnh khi chân đáp xuống đất, đôi mắt vương vấn chút luyến tiếc.
– Ừ!
Kỳ Phương đáp gọn rồi chỉ tay về phía cánh cửa nhỏ đang đóng chặt, xung quanh chỉ là những con đường hẻm nhỏ vắng tanh. Như Ngọc nhìn một hồi thì thấy kỳ lạ, lòng không khỏi hai chữ “đề phòng”
“Hắn có lừa nàng không? Kĩ viện gì im lìm không người vậy nè! Hay, có khi nào hắn có ý đồ xấu với nàng????”
Nghĩ vậy, Như Ngọc vội lách người tránh khỏi vòng tay Kỳ Phương, cặp mắt cực… kì …đề… phòng!
Nhìn biểu hiện của Như Ngọc, Kỳ Phương cũng đón biết được nàng nghĩ gì, tất nhiên không ngoài dự đón của y, chỉ là…sao nàng không bỏ chạy nhỉ hay chí ít cũng phải hô hoán lên, mà ngược lại nhìn y cứ như “ngon thì nhào vô”!
Nhếch môi cười nham hiểm, Kỳ Phương tiến từng bước chậm rãi về phía Như Ngọc như thách thức tính kiên nhẫn của Như Ngọc, còn Như Ngọc thì lùi lại từng bước theo quán tính, khuôn mặt khẽ biến sắc, không khỏi tự mắng mình ngu si, vì sao lại đi tin một kẻ không quen biết để bây giờ gặp phải cớ sự này…
– Sợ rồi sao?
– Sợ cái gì?_ Như Ngọc cố giữ bình tĩnh mà vươn nanh ra, trừng mắt với Kỳ Phương, chỉ thấy y cười gian đến không thể gian được nữa!
– Không sợ thì tốt! Đi thôi!
Nói đoạn Kỳ Khương xoay người bước lại cánh cửa kia, Như Ngọc bất ngờ trước sự thay đổi nhanh chóng của y, chỉ biết chớp chớp ngơ ngác nhìn hành động ngoài dự đoán của Kỳ Phương.
Kỳ phương định bước lên đẩy cửa thì lại phát hiện Như Ngọc vẫn còn ở phía sau đang hóa đá, bèn quay lại nắm tay nàng lôi đi:
– Nè! Nè! Ngươi lôi ta đi đâu vậy!_ Như Ngọc lúc này mới hoàn hồn vội vùng tay ra khỏi cái nắm của Kỳ Phương, nhưng không được.
– Thì đi kĩ viện nè!
Không quay mặt lại, Kỳ Phương bạo lực giơ chân đá cái cánh cửa một cái RẦM, khiến cho 2 cánh cửa gỗ tội nghiệp nằm chỗng chênh trên mặt đất lạnh, Kỳ Phương cười nhe răng quay lại nhìn Như Ngọc đang có biểu tình há mồn, há hóc:
– E hèm! Đây chính là cửa sau kỹ viện!_ Kỳ Phương bắt đầu giải thích_Buổi sáng kỹ viện không mở cửa, cho nên không thể vào. Vì vậy chỉ có thểlén vào bằng cửa sau!
– …
– Đi! Ta dẫn nàng đi gặp một người, đảm bảo gặp xong người này nàng sẽ vô cùng thích thú, đến nỗi quên luôn đường về!
– Thật không?
– Gạt nàng nàng làm gì? Có lợi lộc gì sao?_ nói tới đây, Kỳ Phương bất giác nhớ lại cái áo cũ của mình đã thê thảm thế nào trong tay Như Ngọc.