Bạn đang đọc Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi, Sao Ngươi Cũng Bon Chen Nữa Hả ?: Quyển I – Chương 15
Chap 15: Xuyên qua không chính thức
Gia Khanh thức tỉnh, có hơi ngơ ngác một chút rồi lại theo quán tính sờ sờ, cúi đầu nhìn lại thân thể của mình vẫn còn nguyên thì vô cùng vui mừng, sau đó mới nhìn đến xung quanh.
Người phụ nữ vỗ nhẹ vai Gia Khanh, một tay chỉ về phía xa nơi có một nhân ảnh nhỏ đang ngồi trên nền đất lạnh, nhặt từng miếng bánh vung vãi trên nền đất, đôi mắt nàng ươn ướt chút lệ, trong con ngươi đôi mắt ấy là sự căm ghét thù hận, tuy nhiên khuôn mặt nàng vẫn không hề biểu lộ chút cảm xúc gì. Người phụ nữ nói:
– Thấy rồi chứ? Cô bạn nhỏ của ngươi đang ở đằng đó!
Gia Khanh khó hiểu quay lại nhìn người phụ nữ
– Không nhận ra sao? Cô ấy đến đây trước ngươi gần một tháng rồi, nhưng vì không có thể xác nên mượn đỡ của người khác mà sống tiếp!
Không nghe đến hết câu, Gia Khanh đã vội chạy lại phía đó ngồi xổm xuống ngắm kĩ người trước mặt mình. Trong phút chốc, Gia Khanh nhìn thấy cái linh hồn phảng phất của Bích Ngọc trong cái thể xác xa lạ kia, một cảm giác vui mừng khó tả dâng lên trong anh, định vươn tay chạm vào Bích Ngọc, nhưng lại nhìn thấy một giọt nước mắt rơi ra từ hốc mắt kia liền khựng lại động tác, trái tim như bị cái gì đó bóp lấy đau đớn:
– Khi nào cháu có thể tái sinh?_ Gia Khanh không quay đầu, đôi mắt buồn vẫn dán chặt vào hành động của Bích Ngọc, nói vọng lại phía sau.
– Sắp rồi!
– Sắp là khi nào?_ Gia Khanh có chút không bình tĩnh nói với âm điệu hơi bực dọc, bảo anh làm sao mà có thể ngồi đây nhìn Bích Ngọc khóc nức nở như vầy hoài, mà không làm gì được cơ chứ? Nếu là trước đây việc đầu tiên anh làm sẽ là kéo Bích Ngọc đi ăn kem, cho cô đỡ buồn, sau đó tìm cái tên nào không biết điều mà khiến Bích Ngọc khóc xử đẹp!
Thấy Gia Khanh có chút khí, người kia vội dịu mỏng mà trấn an y:
– Uy! Bình tĩnh, bình tĩnh, không vội gì? Cô ấy không mọc cánh bay mất đâu mà lo, với lại chuyện này là bình thường, đôi khi cần phải như vậy để Bích Ngọc có thể tiếp nhận được mọi điều về thế giới này chứ!
– Nhưng…
– Sao? Không tin ta hay là…_ người phụ nữ đưa mắt dò xét thái độ của Gia Khanh, tuy rằng anh đang có chút thương tâm phong độ cũng bị mất đi, nhưng trên anh vẫn tỏa ra cái gì đó khí chất đặc biệt và khá lạnh lùng “Chậc! Hai người các ngươi đúng là giống nhau, tên nào cũng lạnh như băng, sư huynh, đồ đệ của huynh chỉ toàn là tảng băng ngàn năm không hả?”
– Không phải vậy!_ Gia Khanh vội nói, xoay đầu lại nhìn đôi mắt hơi chờ đợi.
Người phụ nữ thoáng cười nhẹ, sau đó thu lại bộ dáng nghiêm túc:
– Vậy thì tốt! Đi, ta dẫn ngươi đi xem nơi ngươi sẽ được tái sinh!
– Vâng!
Gia Khanh nhìn qua Bích Ngọc một cái rồi theo người phụ nữ kia ly khai chỗ này, có một điều lạ là anh cảm thấy bản thân mình có gì đó khác thường, nơi này cảm thấy thật quen thuộc, cả giọng nói của chính mình nữa, tuy rằng âm điệu vẫn như vậy nhưng lại có uy nghiêm hơn và có chút lạnh.
Đi lòng vòng qua mấy dãy nhà , cuối cùng người phụ nữ dừng lại, đặt ánh mắt nhìn vào một vốc dáng cao lớn đang đứng vẽ tranh nơi tiểu viện trong hồ sen. Gia Khanh nương theo ánh mắt của người phụ nữ nhìn vào người nam kia, một khuôn mặt anh tuấn, đôi mày rậm, mắt kiếm dàinét sắc bén như chim ưng, thân hình cao lớn dũng mãnh nhưng cũng không quá lực lưỡng thô thiển, trong bộ trang phục lam, y vừa toát lên khí chất vương giả lại mang vài phần tiêu sái bất phàm.
– Cháu sẽ tái sinh trong thể xác đó phải không? Vậy còn người đó, người đó sẽ thế nào?Sẽ chết sao?_ Gia Khanh tiếc rẽ nói, người đẹp như vậy mà phải chết thì thật là uổng!
– Số mệnh an bài phải chịu thôi! Hơn nữa mọi chuyện đến cuối cùng sẽ vỡ lẽ, đến lúc đó, cho dù hắn không chết cũng sẽ sống trong đau khổ dằng vặt chi bằng chết cho thanh thản! À mà nè, ngươi chưa có nhập xác được đâu, vì hắn mệnh còn chưa hết, phải đến nữa tháng nữa lận! Ngươi trong thời gian này nên theo hắn mà tìm hiểu rõ về nơi này và thân thế sau này của ngươi đi!_ nói đoạn bỏ chạy
– Hả…Cái gì chứ!_quay lại định nói gì với người phụ nữ kia thì chả thấy người đâu chỉ có một kẻ bỏ chạy, vội chạy theo_ Nè! Nè dì! Làm gì bỏ chạy gấp vậy? Dì còn chưa nói cho cháu biết thân thế của người kia và những điều cháu cần phải làm sau này nữa chứ?
Người phụ nữ không quay đầu lại nhìn, mà nói:
– Ta nói rồi, thân thế của người kia ngươi tự tìm hiểu, ngươi còn nữa tháng rãnh rỗi đó làm gì? Hơn nữa mệnh số là do ngươi tự tạo, ta không giúp được gì cho ngươi nữa!
– Vậy chí ít cũng phải cho cháu biết làm thế nào để nhập xác chứ?_ Gia Khanh hét theo vì đã không còn nhìn thấy bóng dáng người kia đâu.
– Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, khi chuyện đến tự có cách giải quyết! Còn bây giờ! Hê Hê! Ta bye bye nhé!
– Haiz!_ thật là làm anh tức nghẹn mà!
Gia Khanh một mình lơ lững giữa không trung im lặng, không biết phải làm gì kế tiếp nữa, cho dù có tức có buồn phiền cũng chẳng biết làm sao, vì anh cũng chỉ là một linh hồn đang chờ thời mà thôi! Thở dài bất lực mà chấp nhận sự thật,Gia Khanh đáp xuống đất chỗ tiểu viện, đứng đối mặt với người nam kia, tay xoa xoa càm, đôi mắt nhìn người đối diện đánh giá: ngũ quan thanh tú, nếu không muốn nói là mỹ, đôi mày kiếm sắc kết hợp với gương mặt góc cạnh càng thêm nét uy nghiêm của bậc trượng phu, mái tóc đen dài đến đai hông được cột cao phía sau bởi một mảnh lụa màu xanh lam càng thêm nét phong lãng, toàn thân phát ra khí chất gì đó cao quý hơn cả bậc phàm nhân, nhưng lại mang theo khí lạnh khó gần, ngay cả khuôn mặt cũng giống như đeo một cái mặt nạ băng không thể đoán lấy tâm tư y đang nghĩ gì, cuối cùng sau một hồi đánh giá Gia Khanh rút ra một kết luận “người này là từ băng sinh ra”
Kế đó Gia Khanh nhìn xuống bàn, nơi Thiên Hàn đang vẽ một bức tranh, tuy không phải người rành về nghệ thuật, nhưng Gia Khanh không khỏi tán dương tài vẽ tranh của người này, đường nét uyển chuyển sinh động, bức họa như có một sức sống càng nhìn càng thêm thu hút. Đặc biệt tuy so với những ảnh chụp bằng máy ảnh ngày nay không chân thực bằng, nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra được người trong tranh chính là một tiểu cô nương chừng 10 tuổi, vốc dáng thanh tao không xinh đẹp mỹ miều nhưng lại rất đáng yêu, trên tay tiểu cô nương ấy là một chùm hoa đào rực rỡ. Chỉ là, hình ảnh này Gia Khanh lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, đặc biệt là sợi dây chuyền trên cổ tiểu cô nương kia hình như hắn đã thấy ở đâu đó rồi thì phải?
Bên tai Gia Khanh bỗng vang lên giọng nói của Thiên Hàn, tuy nhiên âm điệu không giống như vẻ ngoài Thiên Hàn đang mang, có chút ấm áp pha lẫn ưu tư cùng trách hận:
– Nếu huynh đến sớm hơn 1 chút để đón muội, thì muội và bá mẫu sẽ không chết! Xin lỗi huynh đã không thể thực hiện lời hứa với muội! Thực xin lỗi…_ Thiên Hàn vừa nói vừa đưa tay vuốt lấy gương mặt trong bức họa kia, nơi mí mắt ẩn chút lệ.
Gia Khanh đứng một bên nhìn cảnh này có chút động tâm, cảm thấy thương tiếc cho Thiên Hàn, thầm nghĩ những gì người phụ nữ kia nói quả thật đúng, sống trên thế gian mà phải mang nhiều đau khổ chi bằng kết thúc chẳng phải thanh thản hơn…nhưng đó chỉ là trốn tránh, cuộc đời không phải chỉ biết nhìn đau khổ mà sống mà là phải làm sao vượt lên đau khổ mà sống!
“ Người này đúng là một người chung tình khó kiếm”
Phố xá kinh thành vốn rất đông đúc, những dãy nhà san sát nhau nối nhau thành những dãy phố phường, kéo dài từ cổng thành đến hoàng cung, phía trước mỗi nhà hầu hết đều có một cây liễu, lý do vì sao lại như vậy thì không ai biết, chỉ biết đó là phong tục được truyền từ suốt hàng năm nay với ý nghĩa là để giúp trừ tà cho những nhà nào trồng cây liễu trước nhà.
Váy áo thước tha, những đứa trẻ con vui đùa níu gọi nhau, tiếng mua bán trả giá của những người mua, những bóng người hành khuất che mặt bởi chiếc nón vành rộng bước nhanh qua đường phố… làm cho phố xá thật náo nhiệt. Hôm nay là ngày lễ hội Thiên Niên tuy không phải là lễ hội lớn như lễ hội hoa đăng hằng năm nhưng cũng đủ để cho kinh thành trở nên náo nhiệt chậc ních người hành khuất và du khách đến từ khắp nơi. Theo truyền thuyết thì ngày Thiên Niên chính là ngày tưởng nhớ đến vị vương gia của Nhã Phù quốc_ một đất nước đã bị diệt vong cách đây 500 năm .
Trong đám đông đó lại nổi cộm lên hai dáng nam tử mỹ miều:
– Chủ nhân, vì sao hôm nay người lại muốn đến kinh thành?
– Đương nhiên là ta có ý định riêng của ta!_ người kia đáp đôi mắt xẹt qua tia giảo hoạt
– …
– Đi! Chúng ta vào Kim Bảo lầu đi! (tên đầy đủ là Nhã Hưng Kim Bảo tửu lâu)
Bước vào tửu lâu là 2 nam nhân 1 bạch y một lam y. Vị bạch y dáng vẻ tiêu sái, khuôn mặt đẹp đến mức tà mỵ, thân toát lên khí phách cao cao tại thượng nhưng vẫn mang cái gì đó nữa mỵ nữa tà, tuy nhiên chỉ cần nhìn sơ qua y dù là nam hay nữ cũng không tránh khỏi mê mẩn. Tay y phe phẩy chiếc phiến vừa ra dáng thư sinh vừa mang nét phong lưu. 2 người vừa bước vào liền tiến đến một cái bàn nhỏ gần cửa sổ ngồi xuống, gọi vài món ăn cùng một bình rượu phiêu tĩnh tửu (là một loại rượu được nấu và đem đi lưu cất khoảng 10 năm mới đem ra sử dụng, hương vị so với rượu nữ nhi hồng là không thua, thậm chí là ngon hơn vài phần chỉ có điều chỉ là rượu do tác giả nghĩ ramong mọi người đừng tin là thật là được!). Khắp nơi trong tửu lâu bất kể nam nữ, trừ một người đang ngồi xoay lưng với 2 người đó là không có nhìn, còn lại đều không hề rời mắt khỏi vị bạch y kia, nhiều người có chút thất lễ mà rơi …nước miếng…
Thiên Hàn trước sau cũng chỉ một mình đơn độc uống hết mấy tĩnh rượu, vẻ mặt âm trầm đôi mắt ưu tư. Chán nản, Thiên Hàn đứng dậy bỏ lại vài nén bạc, tiêu sái rồi rời đi trong sự nối tiếc của không biết bao nhiêu nữ tử. Thân ảnh to lớn vừa bước đến cửa lớn của tửu lâu, gần như che hết ánh sáng từ bên ngoài truyền vào, những tia nắng ban mai soi rọi trên người y làm y bừng sáng, nhưng lại mang nét cô đơn tĩnh mịch. Trước khi rời đi Thiên Hàn hơi đảo mắt liếc qua chỗ 2 nam tử đang làm họa thủy kia cười nhạt, không rõ ý tứ, đôi mắt càng sâu thêm vô đáy rồi biến mất trong hào quang của ánh sáng.
– Chủ nhân, sao lại để hắn đi như vậy? Chẳng phải hắn là người người đang tìm sao?_ vị lam y sau khi thấy Thiên Hàn biến mất vội lên tiếng, hắn ban nãy khi thấy Thiên Hàn trong tửu lâu, cứ cho rằng mục đích của chủ nhân đến kinh thành là tìm Thiên Hàn nhưng…
Bạch y nam tử không vội đáp, nhàn nhạt uống trả, khẽ liếc mắt tình ý với 1 nữ tử xinh đẹp nhất trong quán khiến nàng ta đỏ mặt cúi đầu, rồi mới đáp:
– Hắn không phải người ta tìm!
– Nhưng…hắn rõ ràng là Lãnh Thiên Hàn, là tam vương gia của Minh Phiên quốc_ lam y khó hiểu nói, sao lại không phải? Hắn rõ ràng là cái tên Lãnh Thiên Hàn kia mà!
– Hắn quả thực là Lãnh Thiên Hàn tuy nhiên không phải là người ta cần, kẻ ta cần có lẽ sắp xuất hiện rồi!_ y thâm sâu nói sau đó đưa mắt ý bảo lam y nam tử im lặng
Tối hôm đó, tam vương phủ có 2 thích khách đã lọt vào được hậu viên. Vương phủ vốn canh chừng rất cẩn thẩn, thị vệ đều là cao thủ hạng nhất của Minh Phiên quốc, sở dĩ 2 tên thích khách đó có thể lọt vào như vậy là vì: thứ nhất, 2 người này võ công so với các thị vệ là hơn đến mấy bậc.Thứ 2, hậu viên chính là nơi ở của tam vương phi Như Ngọc, như mọi người đồn đại nàng là một vương phi thất sủng, vương gia đã ra một đạo lệnh chính là nơi này không cần ai canh gác mặc kệ vương phi sống chết ra sao, cho nên nơi này canh gác rất lỏng lẻo cho dù là một người bình thường lạc vào cũng dễ dàng.
Đứng trên nốc nhà nhìn vào hậu viên vẫn còn sáng đèn hai tên hắc y nhìn thấy Như Ngọc đang ngồi trên cái bàn đá mặt mày nhăn nhúm khó chịu, hết vò mảnh giấy này rồi lại đến mảnh giấy kia, rồi đến vò tay bức tóc, miệng không ngớt lầm bầm cái gì đó, tư thế ngồi cũng cực kì lưu manh, 2 chân bắt chéo nhau hơi run run đùi, chốc chốc lại ngữa mặt lên trời nhìn sao. Cuối cùng không rõ lý do gì Như Ngọc nhẩy phót xuống đất, rồi xoay ngang đá vào cái bàn một cái, vẻ mặt chau lại khó chịu, kết quả Như Ngọc nàng ôm lấy cái chân đau mà nhảy lò cò vào phòng đóng cửa sầm lại. Trên nốc nhà, 2 tên thích khách nhìn Như Ngọc từ nãy đến giờ không có biểu hiện hay nhúc chích gì tưởng chừng cả 2 chính là 2 tượng đá biết thở, tuy nhiên trong phút cuối 1 trong 2 tên đó có một kẻ hơi run run vai muốn cười nhưng lại không dám cười:
– Chủ nhân có cần bắt nàng ta ngay bây giờ không?_ người đó sau một hồi trấn xuống cơn cười,thì quay sang người còn lại cung kính nói.
– Vẫn chưa cần! Thiên Hàn mà ta cần vẫn chưa xuất hiện, cứ để nàng ta ở đây thêm một thời gian nữa, sau đó bắt trọn cả 2!
– Vậy bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo, chủ nhân?
– Trở về Kỳ Sơn chờ thời cơ!
Nói xong người được gọi là chủ nhân liền điểm mũi chân rời đi, tên kia cũng nhanh đuổi theo.2 cái bóng hắc y khuất đi, trong lùm cây có 2 tên hắc bạch chống càm nhìn theo bóng họ, cũng may là bọn họ đã ở trong lùm cây từ trước, mà từ nãy đến giờ cũng không có để cho âm thanh gì phát ra, nên 2 hắc y kia mới không phát hiện, chứ chiếu theo những gì bọn họ quan sát 2 tên hắc y kia là cao thủ trong cao thủ, thậm chí có thể sánh ngang với vương gia, để bọn đó phát hiện bọn họ cũng có mặt ở đây thì sẽ gặp phiền phức to.
– Sư huynh có cần báo với vương gia?_ hắc y xoay lại hỏi bạch y
Bạch y quay lại, đánh cái bốp vào đầu tên hắc y nói:
– Muốn chết sao? Vương gia có lệnh: mặc kệ vương phi sống chết! Chúng ta đi báo chẳng khác nào tự chạy đi đầu thú rằng “chúng ta làm trái lệnh, âm thầm bảo vệ vương phi!”
– Nhưng…đệ thấy bọn người đó không tầm thường, võ công cực kì lợi hại, ngay cả bọn họ xuất hiện lúc nào chúng ta còn không biết nữa là!
– Nếu bọn chúng có âm mưu gì thì đã ra tay rồi, không có rảnh rỗi đến đây nhìn rồi bỏ đi, mà còn là đi nhìn một cái vương phi thất sủng quái dị!
– Huynh nói cũng phải!_ hắc y vừa xoa xoa đầu tán thành
…
…
– Phải rồi! Việc ta giao ngươi đi điều tra về tên Kỳ Phương kia thế nào rồi?_ 2 tên thích khách vừa ra khỏi vương phủ, thì tên được gọi là “chủ nhân” liền quay sang hỏi thuộc hạ của mình.
– Dạ, đã làm! Nhưng theo hồi báo mới nhận thì tên đó đã đến nơi này rồi!
– Tốt lắm!_ người kia bỗng xẹt qua tia nguy hiểm_ nghe đây, bằng mọi giá phải tóm gọn được 3 người bọn chúng… Tuy nhiên, nhớ đừng làm người tên Như Ngọc kia bị thương tổn gì, sau khi ta xong việc thì cứ việc ra tay với 2 tên kia, còn nàng ta thì giữ lại, ta muốn đùa vui với nàng ta một chút rồi mới giết sau! Ha ha!
– Dạ!
Hắc y kia mặc dù phục mệnh nhưng mồ hôi đang tuôn ra như tắm, nếu lời này mà rơi vào tai của phu nhân thì bọn họ tiêu chắc, ai không biết phu nhân yêu chủ nhân đến mức nào. Đừng nói là giữ lại bên cạnh, chỉ cần chủ nhân liếc mắt với bất kì nữ nhân nào, thì nữ nhân đó lập tức sống không bằng chết, nào có vậy ngay cả những thuộc hạ đi theo chủ nhân như bọn họ đây cũng bị liên lụy mà chịu tai ương! Haiz! Ai bảo chủ nhân của họ vừa sinh ra đã mang số phong lưu làm gì…
Trong phòng,Như Ngọc bất giác thấy lạnh sống lưng, vội rút nhanh vào chăn ấm chỉ chừa đúng 2 con mắt đang cố nhìn ra ngoài trời đen tĩnh mịch kia tìm kiếm cái gì đó:
– Gia Khanh, tớ nhớ cậu…hic hic… cậu ở đâu mau đến đây với tớ, bọn họ khi dễ tớ!
Được một lát sau,Như Ngọc bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu, cảm giác bên cạnh có gì đó ấm áp lạ kì khó giải thích. Nàng đâu hay rằng Gia Khanh thật sự đã ở bên cạnh nàng, luôn theo dõi nàng từng bước đi. Gia Khanh đưa ra bàn tay trong suốt vuốt lấy mái tóc kia, nhưng chỉ là sượt qua không chạm được, nhưng đối với Gia Khanh bao nhiêu đó cũng đã là niềm hạnh phúc!
“Chờ tớ 1 thời gian nữa! Chỉ cần có thể tái sinh, tớ lập tức sẽ đến bên cậu, bảo vệ cậu, tìm hết những tên nào dám khi dễ cậu, cho chúng chết không bằng sống!”
Ps: có lúc thì tác giả cho Gia Khanh gọi BíchNgọc bằng “em”, có khi gọi bằng “cậu” là dựa vào từng tình huống. Thật ra Gia Khanh lớn hơn Như Ngọc 1 tuổi, cho nên tác giả cho Gia Khanh gọi Bích Ngọc bằng “em” mỗi lúc bình thường khi không có mặt Bích Ngọc, nhưng khi 2 người gặp nhau thì vì là đôi thanh mai trúc mã sống cạnh nhau suốt mười mấy năm nên dùng cách gọi là “tớ, cậu” cho thân mật! ^^