Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 33
Chương 33 — Nói chuyện nhà với người đàn ông nào đó
Lúc Tiểu Hoãn thuê xe về đến nhà, ngọn đèn của hàng vạn gia đình đã được thắp sáng, ngay cả cửa chung cư trăm năm không sáng đèn cũng bắt đầu lên đèn.
Cô cứ tưởng không cần đến vùng ngoại ô phỏng vấn là có thể tan việc đúng giờ, kết quả lại không có nghĩ tới vẫn đến tám giờ mới có thể tan việc.
Chủ yếu là do sức sống của ông chủ các cô quá mạnh mẽ, mở hội nghị tổng kết cũng có thể diễn ra từ trưa cho đến chiều, cũng may là ông ấy còn nhớ rõ cho các cô ăn một bữa cơm đầy đủ, ăn xong rồi mới tiếp tục bàn bạc, nội dung hội nghị cũng rất phong phú, từ công việc trong tạp chí xã khai sáng đến giấc mơ của ông ta, phái nữ và phái nam nhất định phải tồn tại ở mức độ hài hoà bằng nhau.
Lúc họp, biên tập Tiểu Tuyết lặng lẽ chọc vào cô, khua tay múa chân tạo ra tư thế chụp hình. Trong lúc nhất thời, Tiểu Hoãn không hiểu được, cho nên bật thốt lên hỏi: “Hả? Cái gì?”
Vừa đúng lúc ông chủ đại nhân đang nói đến chuyện nhân vật quan trọng mà bọn họ sưu tầm được trong những kỳ gần đây, nhìn thấy Tiểu Hoãn ở trong một đám người mờ mịt, ham học hỏi tha thiết hỏi tại sao, a, trái tim của ông đang gào thét!
Từ phía trước bàn hội nghị đi tới phía sau, giống như thủ trưởng trong quân đội, bàn tay vỗ lên vai Tiểu Hoãn, lời nói xúc động sâu xa: “Vì nụ cười phái nữ, vì mùa thu hoạch tạp chí xã!” Nghiêng đầu lại hỏi Tiểu Hoãn, “Muốn biết như thế nào là mùa thu hoạch không?” Tiểu Hoãn theo trực giác lắc đầu.
Không nghĩ tới hành động chuyển động đầu của cô càng thêm kích thích ông chủ đại nhân thao thao bất tuyệt, diễn thuyết giống như con người đang lăn lộn trong Hoàng Hà mãnh liệt.
Ai, Tiểu Hoãn ngồi trước bàn cơm, bất đắc dĩ xoa gáy, là ai phát minh ra phương thức trao đổi khi đi họp như vậy? Thật là quá đau khổ.
Kết quả động tác của cô bị mẹ Lục đang múc cháo gà ở phòng bếp nhìn thấy, lập tức nói: “Con gái à, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, bảo con đừng xem vi tính lâu như vậy, con cũng không nghe. Con xem bây giờ cổ con thành cái dạng gì rồi?”
Cái dạng gì? Không phải là dạng cổ sao.
“Con xem mình một chút đi, cổ con bây giờ còn thô hơn cổ gà, cũng bởi vì con chơi trò chơi quá nhiều, nếu như con cứ tiếp tục chơi như vậy, sớm muộn gì cổ của con cũng biến thành bánh quai chèo!”
Tiểu Hoãn 囧, không nghĩ tới ở đơn vị bị ông chủ răn dạy, về nhà còn bị mẹ nguyền rủa cổ mình biến thành bánh quai chèo.
Nhưng cô vẫn có thói quen mạnh mẽ chống lại áp bức như cũ, vì vậy nói với mẹ mình: “Mẹ, thật ra thì chơi trò chơi chính là hoạt động nhẹ nhàng lúc rãnh rỗi, giống như mẹ và thím ba đi nhảy disco vậy.” Thời đại bất đồng, tại sao mẹ lại muốn phản đối cô chơi trò chơi đây, cô vừa không có mê muội đến mất cả ý chí, nhưng mà cô chỉ. . . . . yêu thương qua mạng mà thôi. Hơn nữa, trước mắt, hình như tạm thời chỉ có cô. . . . . . yêu đơn phương. >_“Cái gì? Hoạt động nhẹ nhàng lúc rãnh rỗi? Cái gì mà hoạt động, hoạt động chính là không ngừng chuyển động! Con chơi trò chơi mà chuyển động sao, chuyển động ở đâu?”
Thật ra thì chơi trò chơi rất động não, còn có ngón tay cũng phải động, hơn nữa còn động tương đối thường xuyên. . . . . Nhưng mà, Tiểu Hoãn chỉ nói những lời này trong yên lặng. Bởi vì cô muốn nhanh chóng uống cháo gà, sau đó chạy về phòng chơi trò chơi.
Ai biết mẹ Lục vẫn không hài lòng, sau khi đặt cháo gà ở trên bàn, xoa tay ngồi xuống bên cạnh cô tiếp tục dạy dỗ.
“Con gái à, không phải là mẹ nói con, con xem một chút đi, con 26 tuổi rồi, nếu như là ở xã hội trước, chưa tới ba bốn năm, bốn năm năm nữa là con có cháu.”
“Tê——! Nóng!” Tiểu Hoãn vừa mới uống một hớp cháo gà vào trong miệng liền cảm thấy nóng, những lời của mẹ Lục lại thiếu chút nữa làm cô nuốt cả chén cháo. Nếu như thật sự uống vào thì chắc chắn xảy ra chuyện lớn, cũng may là hơi nóng ở đầu lưỡi làm cô dừng lại.
Mẹ Lục vội vàng rót ly nước cho cô.
Nhận lấy ly nước, uống hai hớp, Tiểu Hoãn biết mình phải đấu tranh lần nữa, vì vậy bỏ cái ly xuống bàn: “Mẹ, chơi trò chơi là cách thức buông lỏng áp lực của người hiện đại. . . . . .”
“Nói bậy!!” Đột nhiên mẹ Lục vỗ bàn, ngay cả cháo gà cũng rung rung, “Tóm lại mẹ con chính là không muốn con lãng phí thời gian vào trong trò chơi!!”
“Con không có lãng phí. . . . .” Giọng nói mặc dù yếu ớt, nhưng nội dung là thật, thời gian rảnh rỗi cô đều sử dụng để rong chơi với người đàn ông nào đó.
Mẹ Lục vừa nghe thấy liền nghĩ, tại sao con gái mình lại quật cường như vậy, lập tức hỏi cô: “Được, vậy mẹ hỏi con! Con ngày ngày chơi trò chơi, trong trò chơi có thành phần tri thức đẹp trai sao? Có nhà có xe sao?”
Sao phải là thành phần tri thức, hơn nữa heo Tiểu Bạch đã nói anh là người đẹp trai, còn về chuyện có nhà có xe. . . . . cô cũng không biết.
Mẹ Lục đắc ý chống nạnh cười ha ha: “Như thế nào, không có đúng không? Nếu có thì tìm người cưới con ẹ mở mang tầm mắt một chút! Nếu như không có con cũng đừng nói nhảm với mẹ!”
. . . . . Tại sao cô lại có dự cảm vô cùng xấu?
Quả nhiên, dự cảm của cô liền được nghiệm chứng trong một giây kế tiếp, mẹ Lục đi vào phòng khách xem TV, bỏ lại một câu: “Bắt đầu từ cuối tuần này, con bắt đầu chính thức hẹn hò với Phương Duẫn!”
Cô thật không biết mình đã rửa chén như thế nào, tắm xong trở lại phòng, cô chỉ biết mình rất là bất đắc dĩ.
Mẹ rất yêu cô, cô biết. Nhưng mà có lúc tình thương quá nặng, không chú ý phương thức, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy không thở nổi. Thật ra thì cô đã sớm có cảm giác như thế, rõ ràng đang ở tuổi thanh xuân, lại thỉnh thoảng sinh ra cảm giác bất lực đối với cuộc sống và tình cảm, rất khát vọng đối với chuyện này, nhưng mà lại cảm thấy thật ra thì không có cũng không sao.
Cô biết, từ trước đến giờ mình không có bạn trai, làm ẹ lo lắng, cô cũng biết mình không đủ thông minh, suy nghĩ không đủ tinh tế, rồi lại thích đông thích tây. Ngay cả khi cô đột nhiên phát hiện mình thích người đàn ông nào đó, cô vẫn không đủ chững chạc không đủ bình tĩnh như trước kia.
Nhưng cô có cảm giác, cảm giác mình sẽ từ từ lột xác thần kỳ bởi vì thích một người nào đó.
Mặc dù bây giờ, anh vẫn chưa biết, nhưng mà cô có thể mong đợi không? Mong đợi cuộc sống trong tương lai, từng chút từng chút làm anh thích cô hơn một ít.
Đúng vậy, cứ như vậy đi, trước tiên bắt đầu ở đây, nhưng mà nên giải quyết mẹ cô như thế nào mới tốt đây?
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Tiểu Hoãn chuyển động, cô đột nhiên nhìn thấy đồng hồ treo tường ở phía đối diện, giật mình, 9 giờ 30 phút rồi, tại sao cô lại lãng phí một tiếng đồng hồ suy nghĩ vẫn vơ như vậy chứ!
Một bên suy nghĩ, một bên vội vàng mở máy tính, đăng nhập vào trò chơi, phát hiện cái tên của người đàn ông nào đó đang sáng đèn, trong lòng cảm thấy bình tĩnh không ít.
Thấy cô login, người đàn ông nào đó lập tức gửi tin nhấn: “Bây giờ mới về tới nhà sao?”
Cô vội vàng trả lời: “Đúng vậy, hôm nay đi họp đến hơn bảy giờ, bây giờ trong lỗ tai của em đều là thanh âm nói chuyện liên miên không dứt, thật đáng ghét >__Phi Thành Vật Nhiễu suy nghĩ một chút: “Không có.”
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “. . . . . Một cái cũng không có sao, vậy anh thường nghe gì nhất?”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Có.”
Tiểu Hoãn cao hứng gật đầu với màn hình, thật tốt quá, rốt cuộc cũng có loại anh thích, không biết cô có từng nghe qua thể loại anh thích chưa nữa.
Ba giây sau, cảm giác buồn bả thay thế cao hứng vừa rồi, bởi vì người đàn ông nào đó nói: “Frederick Chopin.”
Đối với Tiểu Hoãn mà nói, mặc dù cô luôn luôn say mê trong âm nhạc thịnh hành, nhưng mà ít nhất cũng biết được cái gì là Frederick là Chopin. Lần trước tạp chí xã của cô phỏng vấn mỹ nữ bác sĩ, lúc đó có hỏi cô ấy yêu thích gì, mỹ nữ bác sĩ đã nói, cô chỉ nghe FC, hại cô và biên tập Tiểu Tuyết sửng sốt vì tưởng là ông già KFC chuyển nghề sang âm nhạc. Sau khi trở lại tạp chí xã, tìm tòi trên trăm độ, mới hiểu được cô ấy “đơn giản hoá” tên của đại thần, nếu không, có đánh chết các cô cũng không tin loại người như mỹ nữ bác sĩ lại yêu thích tác phẩm của đại thần.
Cô buồn bã, bởi vì cô phát hiện quả nhiên giữa người và người có sự phân biệt, không trách được anh lại trở thành đại thần, âm nhạc mà người ta nghe cũng cao nhã hơn cô.
Nhưng vừa nghĩ, anh nói anh thích Frederick, cho nên cô lại thở phào nhẹ nhõm. Có thể là cô cảm thấy anh nên nghe thể loại âm nhạc như vậy, nếu như anh nói anh thích nghe Lưỡng Hồ Điệp, cô sợ mình sẽ co quắp đến sáng mai.
“Nho nhỏ nghe cái gì?” Lúc này đổi thành người đàn ông nào đó hỏi cô.
Tiểu Hoãn suy nghĩ một chút, không khỏi đổ mồ hôi, âm nhạc cô nghe qua quá nhiều, nói ra chỉ sợ anh sẽ cười đến rụng răng.
“Cái đó, thật ra thì cái gì em cũng nghe, chính là, yêu thích. . . . . rộng rãi.” Là thể loại âm nhạc nào cô cũng nghe một chút, nhưng không lâu dài, nhưng mà cô thích nhất là nghe nhạc của Lương Tĩnh Như.
“Có cơ hội hát cho anh nghe đi.”
“. . . . . . Được.”
“Cái đó, anh thích đọc sách không?”
“Thích, nho nhỏ thì sao?”
“Em cũng thích. . . . .”
Tình cảnh như thế này, thật giống như bạn bè quen biết nhiều năm, rãnh rỗi tâm sự chuyện nhà. Đây là lần đầu tiên cô hàn huyện với anh về cuộc sống thực tế của mình, ban đầu còn lo lắng sẽ rất đột ngột, nhưng không nghĩ tới lại nhẹ nhõm như vậy.
Cứ như vậy, bọn họ tuỳ tiện trò chuyện một ít, phần lớn yêu thích của hai người đều không giống nhau, chính là bởi vì khác biệt, mới có thể từ những điều trùng hợp mà cảm thấy vui vẻ không nói nên lời. Giọng nói của anh tự nhiên như vậy, giống như bọn họ tuỳ thời đều có thể nhìn thấy nhau.
Mà cô, lại vì những điều này mà cảm thấy thoải mái, cảm thấy nhẹ nhàng thản nhiên trong lòng.
Nhưng mà, có người dám can đảm phá hư thời gian trao đổi tình cảm của cô! Cái loại người ác độc này, chính là heo Tiểu Bạch.
Đầu tiên cậu gọi Tiểu Hoãn: “Tiểu Hoãn ơi, Tiểu Hoãn à, cậu ở đâu, bây giờ ca ca thật đau lòng!. . . . .”
Tiểu Hoãn chỉ liếc mắt nhìn một cái liền tự động coi thường nó, tiếp tục nhập tâm nói chuyện phiếm với người đàn ông nào đó.
Tiêu Bạch nhìn thấy Lục Tiểu Hoãn nhẫn tâm làm thương tổn trái tim yếu ớt của cậu, không thể làm gì khác hơn là chuyển qua kêu gọi người đàn ông nào đó: “Thành thành à, lòng ta thật là đau, ngươi bồi ta đi!. . . . .”
Lần này cậu lập tức nhận được trả lời, nhưng người trả lời không phải là người đàn ông nào đó, mà là Tiểu Hoãn.
“Heo Tiểu Bạch, cậu có chuyện gì? Không cho quấy rầy thành thành nhà tớ.”
Tiêu Bạch đau lòng: “Tiểu Hoãn à, sau cậu lại như vậy, tớ không có quấy rầy, tớ đây là thích gào thét.”
Thích gào thét? = =|||
“Heo Tiểu Bạch, cậu muốn gào thét với ai?”
Tiểu Hoãn tức giận chèn ép Tiêu Bạch, nhưng khi thấy người đàn ông nào đó gửi tới lời mời họp thành tổ đội, cô liền lập tức đồng ý, truyền tống đến bên cạnh anh, kết quả lại phát hiện Tiêu Bạch cũng đứng bên cạnh người đàn ông nào đó.
Người đàn ông nào đó à, tại sao anh lại muốn dẫn theo bóng đèn điện có công suất đặc biệt lớn như Tiêu Bạch đây, chẳng lẽ anh không thấy cậu ấy rất chói mắt sao?
Lúc này Tiêu Bạch đã hoàn toàn buông tha cho Tiểu Hoãn, phản bội núp sau lưng người đàn ông nào đó.
Tiểu bá vương anh tuấn: “Thành thành à, có người quá độc ác, cho nên mặc kệ ta đau lòng, chỉ muốn nói chuyện với người khác.”
Phi Thành Vật Nhiễu gửi tới vẻ mặt im lặng.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Đập chết cậu.”
Tiểu bá vương anh tuấn: “Thành thành à, ngươi biết cái người ác độc đó là ai không?” Mau hỏi cậu, mau hỏi cậu đi, cậu nhất định phải dùng sức chín trâu hai hổ tác hợp hai người này.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Đừng hỏi cậu ta.”
Phi Thành Vật Nhiễu: “À?”
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “= =.”
Ha ha ha, Tiêu Bạch mừng thầm, người bạn nhỏ thành thành đã mắc câu, cậu chà xát hai tay, đã đến lúc ông mai họ Tiêu ra sân! Nên biểu hiện bản lĩnh của mình thôi
~Kết quả, bạn học Tiêu Bạch không có cơ hội ra tay.
Bởi vì Phi Thành Vật Nhiễu nói: “Chuyện của người khác ta không rãnh bận tâm, ta chỉ lo chuyện của mẹ con ta là đủ rồi.”
Tiểu Hoa Tiểu bá vương xấu hổ gửi đến một đống gương mặt im lặng.
Tiêu Bạch nhìn chằm chằm màn ảnh, lúc này mới thốt lên được một câu: “Thành thành, cao thủ!”
Tiểu bá vương anh tuấn: “Ta nhất định phải học hỏi thành thành thân ái, nhất định phải bắt được trái tim chị của Giang hồ đoản kiếm!”
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Im lặng.”
Bất tri bất giác, thời gian ba người đùa giỡn lặng lẽ trôi qua, Tiểu Hoãn nâng cằm nhìn màn ảnh, một chút cảm giác không thích mới vừa rồi đã biến mất toàn bộ.
Thời gian, nếu như có thể dừng lại ở thời khắc vui vẻ như thế này thì thật là tốt, có người đấu võ mồm cãi nhau, so với ai cũng quan tâm cô nhất, có người rất yên lặng, nhưng lại lấy toàn tâm toàn sức bảo vệ, bao dung cô.
Có người trò chuyện với cô, sau đó nhẹ nhàng nói ngủ ngon, ngủ thiếp đi trong cảnh tượng mờ mịt.
Giống như giờ phút này, anh ôn tình nói câu: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”
Khung cảnh ban đêm mùa hè phá lệ yên tĩnh mà xinh đẹp, gió nhẹ nhàng bay qua rèm cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, soi sáng mặt đất trong phòng, ánh lên màu vàng trăng nhợt nhạt.
Tiểu Hoãn nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm trên giường, như có như không hồi tưởng lại những lời tán gẫu vui vẻ giữa cô và anh, gương mặt từ từ nổi lên vui vẻ. Anh cũng mơ đẹp, Nhã Thành.