Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 32
Chương 32 — Tô Thành tiên sinh xuất hiện!
Hậu quả của việc mất ngủ thật là nghiêm trọng, không chỉ làm cho cô biến thân thành gấu mèo, còn ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần.
“A!!! Tạp chí xã của chúng ta cũng có gấu mèo!!~” Thư ký Tiểu Thất vừa mới tới làm việc tại tạp chí xã, lấy ánh mắt sâu kín nhìn Lục Tiểu Hoãn, động tác đầu tiên chính là ôm đầu chạy thục mạng.
Biên tập Tiểu Tuyết cầm lên quyển tạp chí vỗ vỗ bàn: “Khí chất, khí chất! Tại sao em có thể nói Tiểu Hoãn của chúng ta là gấu. . . . .” Lúc thấy gương mặt Tiểu Hoãn, cô ngây ngẩn cả người, “Tiểu Hoãn, mắt của em có vòng tròn thật đen thật đen.” Nhìn hai vòng đen trên mắt Tiểu Hoãn, nếu như cho Tiểu Hoãn mặc toàn thân màu trắng, đoán chừng sẽ bị trực tiếp làm thành lễ vật đưa đến Đài Loan.
Tiểu Hoãn vẫn còn ở trong trạng thái không tỉnh táo, sờ mặt mình, gấu mèo? Hôm qua cô mất ngủ cả đêm, cũng bởi vì một câu nói của người đàn ông nào đó, làm cô không ngủ được chút nào.
Nhưng mà! Ý tứ của những lời này là anh còn rất nhiều thời gian chung sống với cô, còn nhiều thời gian. . . . . . ha ha. . . . . .
Tiểu Tuyết và Tiểu Thất nhìn thấy gương mặt Tiểu Hoãn đang ảm đạm toả sáng lên, đôi mắt gấu mèo cũng đặc biệt có tinh thần, nhìn nhau một cái, đột nhiên cảm giác trong phòng này có chút ớn lạnh.
“Tiểu Tuyết!” Đột nhiên tinh thần Lục gấu mèo sáng sủa trở lại, đi tới bên cạnh Tiểu Tuyết, “Hôm nay chúng ta đi phỏng vấn nữ tổng tài công ty nghệ thuật đúng không? Nhanh lên đường đi!”
Đi sớm về sớm, có thể có nhiều thời gian chơi trò chơi.
“Hôm nay chúng ta không đi vùng ngoại ô.”
Hả? Không đi vùng ngoại ô? Chẳng lẽ nói sẽ đúng giờ tan sở sao? Tốt, có thể có nhiều thời gian chơi trò chơi.
Cặp mắt gấu mèo của Tiểu Hoãn toả sáng loè loè nhìn Tiểu Tuyết, “Tiểu Tuyết, chị nói thật sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu Tuyết cảm thấy kỳ quái, “Ngày hôm qua không phải là chị đã nhấn tin nói cho em biết rồi sao, không phải đã nói hôm nay chúng ta tạm thời thay đổi đối tượng phóng vấn sao?”
Ạch, ngày hôm qua cô không có xem tin nhấn. . . . . thì ra là còn có phỏng vấn.
Tiểu Hoãn lập tức nhụt chí: “Vậy đi phỏng vấn người nào?”
“Phỏng vấn người đàn ông độc thân tập đoàn Quang Đông!” Tiểu Tuyết cao hứng trả lời.
“Phanh——!” Tiểu Hoãn bị kích động, chân phải đá chiếc ghế bên cạnh chồng tạp chí, tiếng ghế ngã xuống vang lên, toàn bộ tạp chí rơi trên mặt đất.
Tập đoàn Quang Đông!! Chẳng lẽ chị Linh rốt cuộc cũng mua được quan hệ, giải quyết người đàn ông tự đại không ai bì nổi — Tô Thành, làm cho anh nguyện ý tiếp nhận phỏng vấn sao?
Phảng phất như đã sớm đoán được Tiểu Hoãn sẽ kích động như vậy, Tiểu Tuyết vội vàng khoát tay: “Không phải là Tô Thành nữa, là thư ký Tô Thành, họ Lý. Nhưng mà chị đã xem qua hình, cũng là một người tương đối đẹp trai.”
Không trách được, hại cô kích động cho là cuối cùng cũng bắt được người khó phỏng vấn nhất, mức độ kích động thật là vượt lòng người, kết quả vẫn chưa bắt được.
“Tiểu Hoãn, Tiểu Tuyết, hai em nên lên đường.” Đột nhiên chị Linh mở cửa phòng làm việc nhắc nhở các cô.
Hai cô lập tức gật đầu với cấp trên, cầm lên bút ghi âm và đeo máy chụp hình chuyên nghiệp trên lưng, thuê xe chạy thẳng tới tập đoàn Quang Đông.
Đi tới phòng làm việc tập đoàn Quang Đông, biên tập Tiểu Tuyết cực kỳ hưng phấn, con mắt nhìn sang bên trái liếc sang bên phải, âm thầm tìm trai đẹp. Bởi vì Tiểu Hoãn đã bị cự tuyệt nên không có cảm tình với chỗ này cho lắm. Cô chỉ hi vọng có thể nhanh chóng phỏng vấn thư ký Tô Thành, sau đó trở về tạp chí xã, ngồi ngây ngô ngu ngốc cho đến năm giờ rưỡi là có thể trực tiếp rút lui, thật tốt, đoán chừng người đàn ông nào đó sẽ kinh ngạc nói: “Tại sao em trở về sớm vậy?” Suy nghĩ suy nghĩ, không tránh khỏi bật cười.
“Tiểu Hoãn, Tiểu Hoãn!” Tiểu Tuyết đẩy bả vai cô, “Đừng cười, tất cả mọi người đang nhìn em.”
“A.” Thiếu nữa là cô lại cười ngu ngốc, phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Muốn bình tĩnh, dễ như vậy sao, nhất là ở trong tập đoàn Quang Đông, tuỳ thời đều có người cố ý xuất hiện, ví dụ như bây giờ.
“Quản lý Tô!”
“Chào anh, quản lý Tô.”
Tô. . . . . .? Cái chữ này cô nghe rất quen tai, phảng phất như đã nghe qua ở đâu rồi.
“A! Người kia, chẳng lẽ, chẳng lẽ!” Đột nhiên biên tập Tiểu Tuyết dùng sức bắt lấy cánh tay Tiểu Hoãn, kích động nói: “Tô ~ tô ~ tô.”
Tiểu Hoãn liếc mắt nhìn, tô tới tô lui, rốt cuộc là tô cái gì, bánh sô—đa hay là sô—đa màu xanh biếc?
Từ một cửa phụ khác, ba người đàn ông đi vào, tất cả đều có vóc dáng cao ngất.
Người ở giữa mặc tây trang màu xám càng thêm anh tuấn. Mặt mũi đẹp trai, đôi mắt không hề xuất sắc nhưng lại có ánh sáng thông minh không thể coi thường, hơn nữa còn có khí chất nhẹ nhàng bẩm sinh. Còn có một người đàn ông luôn nói không ngừng nghỉ bên cạnh anh, hình như là đang báo cáo gì đó, vẻ mặt nghiêm túc càng làm tăng thêm mấy phần mị lực phái nam.
Chín giờ rưỡi sáng, cũng không có nhiều người ở tầng một công ty Quang Đông, nhưng mà vẫn có khách hàng cần được phục vụ tới công ty, sau khi bọn họ nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi bận rộn này thì vẻ mặt liền tươi cười tiến lại gần.
“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, quản lý Tô!” Người đàn ông trung niên mập lùn hói đầu vươn tay sờ soạng người đàn ông đẹp trai, bị ngón tay thon dài lễ phép cầm lấy.
“Chào ông.” Anh lễ phép mỉm cười, “Ngô tổng Thuận Kiến.”
“Đúng đúng đúng, chính là tôi, chỉ nghe nói quản lý Tô tuổi trẻ tài cao, không nghĩ tới dáng dấp còn dễ nhìn hơn minh tinh màn ảnh!!” Bàn tay mập mạp dùng sức nắm chặt bàn tay thon dài, nếu con gái ông có thể gả cho người đàn ông như vậy, thật là giàu sang phú quý!
Người đàn ông nhẹ nhàng rút bàn tay lại, làm ra dấu mời: “Chúng ta đi lên phòng họp lầu hai nói chuyện chi tiết về hợp đồng.”
“À à, được! Được!” Người đàn ông hói đầu vẫn nhìn chằm chằm gương mặt xuất sắc của anh.
Thư ký bên cạnh anh cũng cười cười, nếu như nói, trên thế giới này có loại người chỉ cần nhìn thấy lần đầu tiên liền làm người ta sinh ra cảm giác tin cậy, Tô Thành chính là loại người như vậy. Huống chi anh còn là tinh anh trong những tinh anh, muốn người ta dời tầm mắt khỏi người anh cũng thật khó khăn.
Một người thư ký mặc áo sơ mi trắng đeo mắt kính gọng đen nhìn các cô một chút.
Hình như biên tập Tiểu Tuyết nhớ tới cái gì đó, đột nhiên giơ tay phải lên quơ quơ: “Nhìn bên này, nhìn bên này, tôi tới phỏng vấn trai đẹp, tôi là ưm ~”
Tiểu Hoãn nhanh chóng che miệng cô lại, ngày thường biên tập Tiểu Tuyết rất có phong thái thục nữ, tại sao mới vừa rồi đột nhiên lại phun trào nhiệt tình.
Lần này, tầm mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh tầng một đều tập trung trên người các cô, một cô gái huơ tay múa chân bị một cô gái khác che miệng.
Tiểu Hoãn chỉ cảm thấy lúng túng cực độ, biên tập Tiểu Tuyết cũng phát hiện mới vừa rồi mình không được cẩn thận, lập tức dừng giãy giụa.
“Tiểu Hoãn, người đó là Tô Thành!” Biên tập Tiểu Tuyết cố ý đẩy ngón tay cô ra, còn cố ý giảm thấp âm thanh, nói nhỏ bên tai cô.
Tô Thành?! Tô Thành — mặc kệ như thế nào cũng không tiếp nhận phỏng vấn!
Cô giương mắt nhìn đám người đang đi đến cửa thang máy, tròng mắt đen của anh như có như không liếc nhìn hai cô. Tầm mắt hai người vừa vặn đụng vào nhau.
Chỉ cái nhìn này, dưới chân Tiểu Hoãn bắt đầu mọc rễ, không có cách nào di chuyển.
Dáng dấp của người đàn ông này đúng là đẹp trai, nhưng cũng không có đẹp trai đến mức vô cùng, nhưng mà trên người của anh lại toát ra khí chất bình yên lặng lẽ, anh chỉ lẳng lặng đứng ở đó, lại làm cho người ta nhìn thấy cảm giác nhàn nhã không nói nên lời.
“Anh ấy đang nhìn chúng ta sao? Chị thật kích động, Tiểu Hoãn!” Ánh mắt biên tập Tiểu Tuyết cảm thán, “Không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy Tô Thành thật sự, chị thật may mắn!”
Tiểu Hoãn chỉ bình tĩnh nhìn anh, cho đến khi trong mắt của anh thoáng qua một tia hài hước vui vẻ, cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần, chật vật dời ánh mắt, nhìn chằm chằm mủi chân của mình.
Tạp chí xã của các cô thường mời rất nhiều đàn ông đẹp trai đến chụp ảnh bìa tạp chí, có thể nói là cô đã thấy qua rất nhiều người đẹp trai, chưa bao giờ xảy ra chuyện bị sắc đẹp mê hoặc mà làm ra chuyện thất thố.
Nhưng mà mới vừa rồi, cô thất thần trong một lát.
Bởi vì cô có ảo giác, hình như đã gặp qua người đàn ông giống như anh ở nơi nào rồi, nhưng theo đạo lý mà nói, cô chưa từng gặp mặt anh. Như vậy, người có khí chất nhẹ nhàng. . . . .
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Tiểu Hoãn nghe âm thanh khiêm tốn lẫn nhau của bọn họ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên. Vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Thành đang đi vào thang máy.
Trong lòng Tiểu Hoãn lộp bộp, nhìn khí thế này không phải là muốn đuổi cô với Tiểu Tuyết đi chứ?
Lại nhìn sang biên tập Tiểu Tuyết ở bên cạnh, cô đã sớm khôi phục trạng thái thục nữ, cực kỳ chuyện nghiệp chạy tới trước mặt người đàn ông đeo kính gọng đen, duỗi tay phải ra: “Lý tiên sinh, chào anh, chúng tôi là ký giả tạp chí Xuân Thuỷ, hôm nay tôi hẹn phỏng vấn với anh.”
囧, phản ứng của Tiểu Tuyết cũng quá nhanh chóng, biểu hiện trước sau, hoàn toàn như hai người khác nhau.
Mắt kính gọng đen cầm tay Tiểu Tuyết: “Trước tiên hai vị cùng tôi đến phòng khách nghỉ ngơi được không? Tôi có chút bận rộn, khoảng nửa tiếng sau mới có thời gian tới.”
“Không thành vấn đế, Lý tiên sinh cứ bận rộn chuyện của mình, không nên gấp, mặc kệ bao lâu, chúng tôi cũng có thể chờ.” Biên tập Tiểu Tuyết lại biến thành cô gái lương thiện hiểu ý, mỉm cười dịu dàng nhìn hắn.
“Được, được, hai vị cùng tôi đến lầu hai đi.”
Nói xong, dẫn hai cô đến một căn phòng khách nhỏ trên tầng hai, sau khi gọi người đưa thức uống cho hai cô mới rời đi.
Chân trước của hắn vừa mới bước đi, Tiểu Tuyết lập tức túm lấy cánh tay Tiểu Hoãn, lay động với tần suất cao tần: “Tiểu Hoãn, em có thể không?”
Tiểu Hoãn bị lay đến hoa cả mắt, vội vàng tránh khỏi tay cô: “Thấy cái gì?”
“Tô Thành, thấy Tô Thành!!”
Lau mồ hôi, Tiểu Tuyết vẫn còn đang đắm chìm trong sắc đẹp của Tô Thành sao? Mặc dù nhìn anh rất đẹp mắt, nhưng cũng không đến nổi như vậy đi.
“Tiểu Hoãn, em biết ý tứ của chuyện này là cái gì không?”
“Cái gì?”
Hai mắt biên tập Tiểu Tuyết toả sáng: “Hôm nay chúng ta tới phỏng vấn thư ký của anh ấy, nhưng bản thân anh ấy cũng ở đây!!”
Chuyện đó rất bình thường có được hay không, nội tâm Tiểu Hoãn bất đắc dĩ than thở, nếu có thể phỏng vấn chính anh, bọn họ cũng không cần phải dính dáng tới thư ký công ty Quang Đông của người ta.
“Ba!” Bàn tay biên tập Tiểu Tuyết vỗ vào cánh tay phải Tiểu Hoãn: “Tiểu Hoãn à, em thật không có khứu giác nhạy bén của người ký giả. Em biết tại sao chị nói như vậy không?”
Tiểu Hoãn bị đau, ra sức vuốt ve cánh tay phải của mình, sao chị ấy lại có sức mạnh lớn như vậy, còn mạnh hơn mẹ cô. Nhương cô cũng rất thức thời hỏi câu: “Tại sao?”
“Bởi vì!” Tiểu Tuyết dừng một chút, nhỏ giọng nói thầm bên tai cô, sau đó đắc ý nhìn cô.
A! Cho nên có thể như vậy sao??
Lúc nãy Tiểu Tuyết mới nói: “Một lát nữa chúng ta phỏng vấn thư ký anh ấy, thêm một chút nữa, nói là muốn thuận tiện phỏng vấn cấp trên, nhờ cấp trên của hắn nói thêm mấy câu, xem trong mắt cấp trên, thư ký là dạng người như thế nào.”
Không thể không nói, Tiểu Hoãn thật sự bội phục suy nghĩ của Tiểu Tuyết, quả nhiên không có lúc nào là không tìm cách đề cao chất lượng phỏng vấn, xem ra sau này cô cần phải học tập thêm thật nhiều mới được.
“Nếu như Tô Thành không muốn nói mấy câu thì sao?” Nhưng cô vẫn còn lo lắng anh sẽ từ chối.
Biên tập Tiểu Tuyết khoát tay: “Không thể nào, chúng ta cũng không hỏi đến tình cảm riêng tư của, lại không theo dõi cuộc sống lý lịch của, chúng ta là đến phỏng vấn cấp dưới của anh ấy, hơn nữa anh ấy chỉ cần nói mấy câu, sẽ làm cho cấp dưới của mình có cảm giác được cấp trên coi trọng. Đổi thành em, em sẽ từ chối sao?”
Tiểu Hoãn ngẩn người, sẽ không.
Nói như vậy, chẳng lẽ ngày hôm nay các cô có thể ngoài ý muốn phỏng vấn Tô Thành sao?
“Đến lúc đó, em nhớ phải lấy máy chụp hình chụp mấy tấm có Tô Thành đứng một mình!”
“Chụp Tô Thành và thư ký của anh ta có được không?”
“Chụp chung một vài tấm là được, chụp một người thì nhiều một chút, đến lúc đó chị lấy đi phóng to tặng cho người ta, thật tốt ~”
“. . . . . .” Tiểu Hoãn hoàn toàn im lặng, thì ra trong nội tâm cô gái nào cũng có một mặt cuồng dã.
Rốt cuộc cũng đợi được lúc thư ký đến, hai người làm theo kế hoạch ban đầu, Tiểu Tuyết nói với hắn một lát có thể thuận tiện chụp cho hắn với cấp trên của hắn một tấm, cho anh ấy nói mấy câu gì gì đó, như vậy đồng thời cũng nâng cao hình tượng công nhân viên hoàn mỹ trong tập đoàn Quang Đông. Dưới vẻ mặt tha thiết của biên tập Tiểu Tuyết, thư ký Lý đồng ý sẽ nói với cấp trên của hắn một chút. Khoảng năm phút sau, hắn trở lại nói cho hai cô biết, cấp trên của hắn đồng ý chờ hai người phỏng vấn xong rồi sẽ tới chụp ảnh chung.
Hai cô trao đổi ánh mắt, nói như vậy, rốt cuộc Xuân Thuỷ của các cô cũng trở thành tạp chí xã đầu tiên phỏng vấn được Tô Thành!
Mặc dù, chẳng qua là Tô đại nhân chỉ nói có một vài câu, nhưng mà có còn hơn không!
Vì vậy phỏng vấn diễn ra trong không khí vui vẻ, ba mươi phút sau, rốt cuộc cũng hoàn thành những điều căn bản. Bây giờ, chỉ cần Tô Thành đại giá quang lâm, sau đó chụp ảnh chung và nói mấy câu là kết thúc.
Thư ký Lý đi mời Tô Thành, đột nhiên Tiểu Hoãn trở nên khẩn trương khác thường.
Khi Tô Thành đi vào phòng tiếp khách, cô phát hiện thì ra anh không chỉ làm cho người ta không dời được tầm mắt, càng làm nhịp tim trở nên khẩn trương, quá kỳ lạ, trước kia khi nhìn thấy trai đẹp, cô chưa từng có cảm giác như vậy, nhiều lắm thì hai mắt nhìn lâu một chút, tuyệt đối sẽ không lúng túng như bây giờ. Cảm giác giống như ngày hôm qua cô biết mình rơi vào tình yêu qua mạng, buồng tim vẫn đang dùng sức nhảy phịch phịch. Chẳng lẽ là cấp bậc cấp trên sẽ mang đến cảm giác bị áp bức sao?
“Tiểu Hoãn? Lục Tiểu Hoãn?”
Biên tập Tiểu Tuyết kêu cô vài tiếng, lúc này mới gọi được hồn phách mờ mịt của Lục mỗ nữ trở về. Nhìn thấy Tiểu Tuyết đang lấy ánh mắt nhắc nhở cô chụp hình, cô mới đột nhiên nhớ tới mình phải làm gì.
Hôn mê, cô thiếu chút nữa là bỏ lỡ chánh sự.
Đi tới trước mặt thư ký của Tô Thành, cô lễ phép cười cười: “Bây giờ sẽ chụp chung cho hai người, vì để đạt tới hiệu quả tốt nhất nên tôi sẽ chụp nhiều thêm mấy tấm.” Nói xong cầm máy chụp hình lui về phía sau mấy bước, tận lực biểu hiện mình chuyện nghiệp một chút.
Dáng dấp thư ký Lý coi như nhã nhặn, tương đối ăn ảnh, Tô Thành thì không cần phải nói, chụp ảnh chung với anh giống như là khách át giọng chủ.
“Ok, rất đẹp.” Tiểu Hoãn đang chuẩn bị đóng nắp máy, đột nhiên biên tập Tiểu Tuyết xông tới nhéo tay cô: “Cho Quản lý Tô và thư ký Lý xem một chút!”
. . . . lúc phỏng vấn cũng có thể xem lại hình ảnh sau khi chụp sao, = =
Tiểu Tuyết âm thầm nháy mắt với cô, nói với em nhiều mà sao vẫn không hiểu, đây là vì có thể tiếp xúc thêm với Tô Thành một chút đó, hiểu chưa?
À, thì ra là như vậy.
Cô cầm máy chụp hình muốn cho thư ký Lý xem một chút, ai biết thư ký Lý lại lui về sau từng bước, làm vẻ mặt muốn cấp trên của mình xem trước.
Tiểu Hoãn không thể làm gì khác hơn là đi đến trước mặt Tô Thành, giơ máy chụp hình lên: “Tô tiên sinh.”
Dáp dấp Tô Thành rất cao, theo như Tiểu Hoãn nhìn nhận, đoán chừng có thể tới một mét tám, cô mới có một mét sáu, cho nên cô nhất định phải hơi nhón chân lên, mới có thể giơ được máy chụp hình tới trước mặt anh. Nhưng từ nhỏ đến giờ cô chưa từng làm những chuyện mất thăng bằng như vậy, cho nên, thân thể càng thêm lung lay sắp ngã.
Thời điểm con người ta đột nhiên mất thăng bằng, thường làm theo bản năng tìm kiếm đồ vật bảo đảm an toàn ình, nhưng mà không đợi cô tìm được thứ gì có thể bắt được, một đôi tay thon dài đã nhẹ nhàng nắm lấy khớp xương cánh tay cô.
Nhiệt đột lòng bàn tay xuyên thấu qua áo sơ mi thật mỏng, truyền tới da thịt, nhưng chỉ là trong nháy mắt, anh rất nhanh rời đi.
“Cám ơn.” Tiểu Hoãn ngập ngừng nói lời cám ơn.
Tô Thành cười nhàn nhạt, cúi người xuống phối hợp với độ cao của cô, nhìn những tấm mình mà Tiểu Hoãn mới chụp vừa rồi.
Ban đầu khoảng cách của hai người là nửa mét, anh đến gần như vậy, Tiểu Hoãn càng thêm cảm thấy mình có thể ngửi được hơi thở đàn ông nhàn nhạt trên người anh, giống như là mùi vị của cỏ xanh.
“Ừ, chụp cũng không tệ.”
Giọng đàn ông trầm thấp từ tính, anh đứng thẳng người, đúng trọng tâm tán thưởng cô.
Người đàn ông cách mình rất gần đã rời đi, dáng người cứng ngắc của Tiểu Hoãn cũng được buông lỏng không ít, rốt cuộc cũng có thể tươi cười gật đầu. Bận rộn đem máy chụp hình đưa tới trước mặt thư ký Lý, thư ký Lý cũng đặc biệt hài lòng.
Nếu phỏng vấn đã kết thúc, chụp ảnh chung cũng hoàn thành, vậy thì. . . . . rút lui thôi.
“Ta là nữ sinh, nữ sinh xinh đẹp, ta là nữ sinh. . .” Một đoạn nhạc vô cùng vui vẻ vang lên trong phòng tiếp khách.
Tiểu Hoãn thầm 囧, mới vừa rồi quên điều chỉnh âm thanh. Cũng may là phỏng vấn đã kết thúc, nếu không thì thật là quá mất lịch sự.
Cô hết sức có ý tứ giơ tay: “Là điện thoại của tôi.” Vội vàng lấy điện thoại di động, bước nhanh ra khỏi phòng tiếp khách.
Nhìn vào màn hình, biểu hiện người điện đến là heo Tiểu Bạch, sao vậy, chẳng lẽ có việc gấp?
Nhấn vào nút trả lời, giọng nói của Tiêu Bạch liền xông ra: “Tiểu Hoãn à, hôm nay ca ca có chuyện muốn nhờ cậy cậu!”
Tiểu Hoãn nhíu mày, khi nào thì heo Tiểu Bạch trở nên khách khí như vậy.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Ha ha, ha ha.” Tiêu Bạch cười khúc khích, “Chính là đai lưng Sa Hồn của cậu! Không phải là vô dụng đối với cậu sao?”
“Cậu có muốn không? Muốn thì lên tài khoản của tớ lấy đi.” Thiếu chút nữa là cô quên mất cái đai lưng này.
Tiêu Bạch tiếp tục cười ngây ngô: “Tớ không cần, tớ muốn đưa cho Giang hồ cái đó, Giang hồ đoản kiếm.”
“Tuỳ tiện, cậu muốn đưa ai cũng được.” Giang hồ đoản kiếm, người mua cũ của cô, tại sao heo Tiểu Bạch lại muốn đưa cho hắn? Thuận miệng hỏi câu: “Cậu quen với hắn sao?”
“Cái này sao, tớ và hắn không quen, tớ và chị hắn đang trong quá trình từng bước quen thuộc.”
Hả? Có ý gì.
“Hơn nữa ca ca cậu tin tưởng, dưới sự cố gắng của tớ, tớ và chị hắn nhất định sẽ từ xa lạ trở nên quen thuộc, sau đó sẽ từng bước đi đến đỉnh cao cuối cùng!!”
Lửa giận của Tiểu Hoãn bắt đầu bùng dậy, thì ra là gấp rút gọi cho cô vì muốn trang bị, hơn nữa còn muốn lấy lòng mỹ nữ.
Tiêu Bạch bên kia vẫn không phát hiện ra lửa nóng sắp cháy đến da, tiếp tục say mê nói: “Tớ nhất định phải công chiếm lòng cô ấy, giống như thành thành công chiếm lòng của cậu, tớ muốn dùng nhân cách của mình để cho cô ấy biết Tiểu bá vương anh tuấn tớ không phải là lãng tử.” Hình như vừa mới uống một hớp nước rồi tiếp tục nói. “Cậu xem, cái tên của tớ, cô ấy vừa nhìn thấy liền lập tức yêu tớ muốn chết, anh tuấn, còn là Tiểu bá vương, hơn nữa điểm mấu chốt chính là, tớ còn rất trẻ tuổi ~”
. . . . . . cô muốn co quắp, cô tuyệt đối muốn co quắp.
“Heo Tiểu Bạch~”
“Tiểu Hoãn à, ca ca ở đây! ~”
“Cái tên Tiểu bá vương anh tuấn này quá tầm thường!”
Tiêu Bạch bên kia điện thoại tan nát cõi lòng, giọng nói đặc biệt véo von, nhưng mà vẫn rơi lệ trong giãy giụa hỏi câu: “Vì sao, Tiểu Hoãn?”
“Bởi vì.” Cô nâng khoé miệng cười một tiếng, “Bởi vì cậu không sánh bằng Phi Thành nhà tớ.” Nói xong trực tiếp cúp máy, đắc ý nhìn điện thoại di động, bây giờ chắc là heo Tiểu Bạch đang lăn lộn dưới đất tìm tự ái của mình?
Tiểu Hoãn cao hứng xoay người, vừa mới chuyển thân, cô liền bị sét đánh đứng yên tại chỗ.
Cách cô hai mét, Tô Thành mạnh mẽ nhàn rỗi đứng ở đó nhìn cô, tròng mắt đen thâm thuý mang theo một chút vui vẻ.
Trong lòng cô không nhịn được kêu rên, mới vừa rồi cô bộc phát ra tính cách mãnh mẽ, chắc chắn đã bị anh nhìn thấy, mất mặt, quá mất mặt.
“Cái đó.” Cô giơ điện thoại trong tay, “Bây giờ người điện nhầm số thật là nhiều, ha ha.”
Người đàn ông nào đó lịch sự cười nhẹ: “Đúng vậy.”
“Tiểu Hoãn, chúng ta nên đi thôi.” Đột nhiên biên tập Tiểu Tuyết không biết từ đầu xông tới, chạy đến bên cạnh lấy khẩu hình miệng nói với cô: Đại lão bản tới.
Đại lão bản tạp chí xã của các cô là người không dễ dàng xuất hiện, mỗi khi xuất hiện đều giống như hoàng đế vào triều, tất cả quan viên đều nhất định phải có mặt báo cáo tình hình công việc của mình.
Vì vậy hai người không dám lưu lại nữa, sau khi cám ơn Tô Thành và thư ký Lý thì vội vàng rút lui như gió, hoàn toàn không có phát hiện tròng mắt đen thâm thuý phía sau vẫn luôn nhìn chăm chú vào một người khác.