Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 30
Chương 30 — Ngoại truyện: Khanh Gốc Giai Nhân
Lúc Tiểu bá vương anh tuấn tới tìm anh, anh đang giao dịch trang bị trong tủ đồ với người chơi mà Hứa Tiên giới thiệu, căn bản không có chú ý đến xung quanh.
Chờ người chơi đó mua đủ một đống trang bị rồi cao hứng rời đi, anh mới nhìn thấy sự tồn tại của Tiểu bá vương anh tuấn.
Tiểu bá vương anh tuấn nhiệt tình đi sát chào hỏi anh: “Đại thần, chào ngươi, ha ha, ta là kẻ trộm sùng bái ngươi, rốt cuộc ngày hôm nay cũng nhìn thấy người thật, thật hạnh phúc!!”
Đại thần? Mặc dù anh từ trong miệng Hứa Tiên biết được không ít người chơi gọi mình như vậy, nhưng bị một nam người chơi mặt đối mặt kêu là đại thần, thật là có chút thích ứng không kịp.
“Đại thần, đại thần, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao? Ta mua rất nhiều thứ của ngươi!” Tiểu bá vương anh tuấn nhắc nhở anh, “Nhật Dạ Tiên Hữu, đoản kiếm Tự Thiên, có ấn tượng không?” Nhớ ngày đó cậu muốn mua đoản kiếm cho Tiểu Hoãn thì phải cho Nhật Dạ Tiên Hữu không ít đồ tốt, người đó mới nguyện ý giúp cậu mua trang bị từ đại thần. Ai bảo hành tung của đại thần xuất quỷ nhập thần, không có tung tích nào đây, cũng bởi vì khó tìm nên mới có phong thái đại thần như vậy!
“À.” Anh nhàn nhạt năng mi, đương nhiên anh có ấn tượng với đoản kiếm Tự Thiên, ngày đó đột nhiên Hứa công tử chạy đến phòng làm việc của anh, nhờ anh chế tạo đoản kiếm dành cho hiệp sĩ, còn nói hết lời để anh làm đoản kiếm Tự Thiên.
Đoản kiếm này được rót đầy điểm, hơn nữa còn là điểm cực phẩm.
Anh chuyên tâm nhìn văn kiện, trong đầu trống rỗng: “Anh đang làm việc.”
Hứa công tử lập tức cầm lên văn kiện giáp, đặt nằm ngang cổ mình, vẻ mặt bi tráng: “Thành thành, nếu như anh không làm đoản kiếm cho em, em liền, mình liền. . . . .”
“Ra cửa đi thẳng, quẹo phải, qua phòng họp thứ hai, đi thẳng sau đó nhìn sang bên trái, nhà vệ sinh ở đó.”
“Ách.” Hứa mỗ ngẩn người, ngay sau đó liền hiểu ý tứ của anh, lập tức nhào qua buồn bã cầu xin: “Thành thành, thành thành tốt bụng, em muốn đoản kiếm, nếu như không có đoản kiếm, em không về. . . . .”
Anh lật một trang giấy, nhàn nhạt nói: “Mấy ngày nữa cho cậu.”
Lần này rốt cuộc cũng làm Hứa công tử yên lòng, dùng sức ôm lấy Tô Thành, sau khi cọ cọ đầu trên người anh, mới bằng lòng rời đi.
Kết quả sau khi tốn một phen khí lực làm xong đoản kiếm, Hứa mỗ lại nhăn nhó nói, thật ra thì không phải là em muốn, em bị bằng hữu nhờ vả làm dùm nữ người chơi bên cạnh bằng hữu của bằng hữu, nghe nói là một mỹ nữ, đặc biệt có lòng. Còn nói nếu như không phải nói là em muốn, đoán chừng người khác sẽ không làm, vậy bằng hữu của bằng hữu em làm sao lấy được đoản kiếm lôi kéo mỹ nhân về bên mình đây? Nói xong, còn dâng lên tiền trong trò chơi, nói người bằng hữu của bằng hữu kia kiên trì phải nhận.
Anh chỉ lắc đầu cười cười, cái này là anh hứa làm cho Mộc Vân, chuyện riêng của người khác anh không muốn xen vào. Đương nhiên anh cũng không muốn lấy tiền ở trong trò chơi, dù sao đây là quyết định của Hứa công tử, anh cũng không có biện pháp với cậu.
Nói như vậy, người chơi Tiểu bá vương anh tuấn này chính là người mà Hứa mỗ nói, bằng hữu của bằng hữu.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Chào, có chuyện sao?”
Theo đạo lý mà nói, đoản kiếm đã làm xong vào giao dịch được nửa tháng, sẽ không cần liên lạc nói đến chuyện gì, nhưng anh vẫn lễ phép hỏi thăm đối phương.
Tiểu bá vương anh tuấn kích động, thương nhân đại thần không thường ở trên tuyến lại xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa quan trọng nhất là, còn là người thật! Có thể nào làm cho cậu không kích động đây!
Hơn nữa đại thần còn nói chuyện với cậu! Cậu lập tức gật đầu: “Có có, đại thần, ta muốn mua đồ.”
Cho dù mê luyến đại thần, cậu vẫn chưa quên mục đích thật sự của mình, diễn đàn vừa mới giới thiệu ngọc bài tiên khí màu tím, cậu vừa nhìn thấy liền lập tức biết mình nhất định phải lấy được một cái, vì vậy đi tìm Nhật Dạ Tiên Hữu, cậu phải dùng mọi cách hối lộ, ngày đêm năn nỉ thì lão tiểu tử kia mới nói cho cậu biết là hôm nay đại thần sẽ xuất hiện ở chỗ này, kêu cậu tự mình hỏi, vì số lượng ngọc bài cực kỳ ít ỏi, hắn cũng không đảm bảo Phi Thành Vật Nhiễu có bán hay không bán.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Hả, muốn mua cái gì, ta phải xem một chút có hay không.”
Tiểu bá vương anh tuấn: “Có có, đại thần tuyệt đối có!!”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Ngươi muốn mua cái gì?”
Tiểu bá vương anh tuấn: “Ngọc bài màu tím!!!!”
Yên lặng. . . . . .
Đầu bên này máy tính, Tiêu Bạch đang hết sức khẩn trương, phản ứng của đại thần là như thế này, chẳng lẽ cậu sẽ thất bại đi về sao?? Thật ra thì cậu muốn mua về cho Tiểu Hoãn một cái kinh hỉ, mua được vật hiếm như cái đó, cậu và Tiểu Hoãn đều có lời, đúng vậy ha ha ha ha. Nhưng mà, chỉ sợ đại thần không bán.
“Đại thần à, đại thần, ngươi bán cho ta đi, ta muốn mua hai cái! Giá cả tuỳ ngươi ra, ta muốn tặng cho cô nương nhà ta.”
Hình như những lời này của Tiêu Bạch đã thành công đả động đến Phi Thành Vật Nhiễu, anh có chút buông lỏng, nhàn nhạt hỏi câu: “Chủ nhân đoản kiếm Tự Thiên sao?”
“Đúng vậy đúng vậy!!! Nàng là người rất tốt, hơn nữa còn là mỹ nữ!” Nói mỹ nữ như vậy có thể làm cho đàn ông hảo cảm thêm một chút, nói không chừng đại thần cảm thấy hảo cảm liền bán cho cậu thì sao?
Không nghĩ tới Phi Thành Vật Nhiễu lại nói: “Ngọc bài này không bán, mời trở về.”
A a a a, Tiêu Bạch khóc không ra nước mắt, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ đại thần không thương mỹ nữ lại yêu trai đẹp, cho nên bài xích cự tuyệt cậu!!! Sớm biết như vậy cậu liền hiến thân cho đại thần đổi lấy ngọc bài
~Không đợi Tiêu Bạch kịp phản ứng, Phi Thành Vật Nhiễu lại nhàn nhạt nói: “Còn có việc bận rộn, xin lỗi không tiếp được.” Nói xong liền biến mất trong không khí, chỉ để lại một mình Tiểu bá vương anh tuấn đau lòng rơi lệ nhìn trời.
Ngọc bài màu tím là đồ tốt, nhưng mà chỉ có ba khối, Tiêu Bạch không còn cách nào khác.
Không phải là anh không muốn bán cho Tiểu bá vương anh tuấn, mà là không có dư thừa bán cho cậu. Huống chi Tiêu Bạch vì muốn lấy được trái tim của mỹ nữ mà mua nó, bây giờ anh lực bất tòng tâm, không giúp gì được.
Phi Thành Vật Nhiễu xuống tuyến, lại lên lần nữa, sử dụng nhân vật khác tên là: Nhã Thành, sau đó Enter, hình ảnh nước chảy Thanh Sơn nhảy lên trên màn ảnh máy vi tính.
Nhã Thành là tài khoản phụ của anh, ban đầu anh tạo tài khoản này vì cần một chút khoáng thạch dùng để rèn binh khí. Hết lần này đến lần khác Đảo Đào Hoa luôn đặt ra những yêu cầu quỷ dị, có một vài trang bị cần phải có ngọc bài Linh Ngọc mới có thể tạo thành, hơn nữa chỉ có bản đồ phụ cận khu vực này mới có thể đào ra được, số lượng còn tương đối thưa thớt. Sau khi anh lên tuyến, liền treo tài khoản ở một nơi nào đó đào khoáng thạch, huống chi địa lý của Giản Vân sơn còn chênh lệch một chút, không có nhiều nhà chơi tới đây.
Nếu như thường ngày, anh treo máy đào khoáng thạch, thì bản thân sẽ ở bên cạnh nhìn văn kiện, thỉnh thoảng mới liếc nhìn máy tính một chút.
Vừa thoáng nhìn, phát hiện một người chơi.
Xác thực mà nói, là một nữ người chơi, hơn nữa còn là nữ người chơi sử dụng đoản kiếm.
Nữ người chơi một thân bạch y biến thành nữ hài tử phiêu phiêu trong gió, dùng sức đâm vào những tiểu quái Hoa Yêu cấp bậc cực kỳ thấp, hơn nữa thỉnh thoảng trên đầu còn toát ra một vài đám mây.
Khoảng cách giữa anh và cô hơi xa, khuôn đối thoại trước mặt hiện lên những chữ gì, anh cũng không thấy rõ, nhìn dáng dấp giống như người chơi mới, có thể cảm thấy chức năng giả bộ này rất ly kỳ, cảm thấy mình chơi thật vui nên đổi tới đổi lui. Chỉ nhìn mấy giây, anh liền dời tầm mắt tiếp tục vùi đầu vào trong văn kiện.
Không đúng, nếu đây là người chơi mới, tại sao lại có chuỷ thủ xanh lam. Đột nhiên ý tưởng nào đó chợt loé lên, anh lại nhìn cô lần nữa.
Lần này rõ ràng hơn rất nhiều, người chơi đó trên đường giết quái càng ngày càng đến gần anh, nhưng cô không có phát hiện có người đang đứng gần, bởi vì vị trí anh đào khoáng thạch có chút cao, nếu như cô đứng ở vị trí này thì sẽ không thấy được anh, nhưng anh lại có thể thấy rõ ràng gương mặt và hình dáng của cô. Thứ cô cầm trên tay chính là vật phẩm anh tốn không ít công phu, rót đầy điểm cực phẩm — đoản kiếm Tự Thiên.
Nói như vậy, nữ người chơi này, là cô nương nhà hắn mà Tiểu bá vương anh tuấn vừa mới nói. Hắn muốn mua ngọc bài, vì muốn tặng cho cô gái này.
Từ trước đến giờ, Tô Thành anh không phải là người thích bát quái theo dõi lý lịch người khác, nhưng mà có chút kỳ lạ, anh cảm thấy nữ người chơi này không làm cho người khác có cảm giác ghét bỏ, thậm chí ở trên người cô còn toả ra sức hấp dẫn làm cho người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.
Thật lâu sau khi ý nghĩ này xuất hiện, đột nhiên Hứa mỗ cảm khái nói với anh: “Trên đời này có một vài người, là người mà chỉ cần nhìn vào cái tên hoặc một bên mặt là có thể sinh ra hảo cảm, giống như ta là đại cửu tử thân ái vậy.” Mặc dù anh không có lập tức thừa nhận lời Hứa mỗ nói rất đúng, nhưng chuyện có hảo cảm với một người khác, đúng là chuyện rất kỳ diệu, có lúc thường xảy ra, nhưng người trong cuộc cũng không biết được.
Ví dụ như trong trò chơi, chỉ vì một ID mà làm người ta có cảm giác quen thuộc, dĩ nhiên đó là chuyện sau này.
“Trời xuân ấm áp tới sớm, Hoa Yêu chạy khắp nơi, gió đêm cuốn theo mây, ha ha. . . . . . ha ha. . . . .”
Nữ người chơi ngây thơ tay cầm đoản kiếm, hai búi tóc đáng yêu đung đưa trên đỉnh đầu, lại còn gật gù đắc ý ngâm thơ. . . . . cười nửa ngày, có thể là nghèo từ nên không có làm thêm câu thơ nào nữa.
Hả, câu thứ nhất cũng hoàn hảo, câu sau căn bản chính là thơ bịa, hơn nữa hoàn toàn không có bất kỳ logic nào.
Nữ người chơi tên là Tiểu Hoa Tiểu bá vương này cũng có chút đáng yêu, lầm bầm lầu bầu ở nơi không có người chỉ có yêu, Tô Thành lắc đầu, đang chuẩn bị đứng lên pha cà phê, đột nhiên ngừng lại.
Nữ hài tử lại biến thành bạch y nữ tử, đứng giữa rừng cây cao vút, sâu kín nhìn phía trước:
“Chờ nhân duyên, chưa nhìn thấy người ấy, đau lòng vô ích.”
Mới vừa đứng lên, liền đụng rớt một bên tai nghe máy tính, tiếng nhạc kèm theo tiếng nước chảy của hệ thống trò chơi Đảo Đào Hoa vang lên, liền nhau không ngớt, uyển chuyển lại trong trẻo lạnh lùng, càng thêm làm nổi bật một thân buồn bả nhàn nhạt, nhìn thấy liền đau lòng.
Chuyện như vậy chỉ xảy ra trong nháy mắt, anh hơi thất thần, nhưng ngay sau đó liền cười nhạt, anh lại thất thần vì một hình ảnh trong trò chơi, thật kỳ lạ.
Pha cà phê xong, anh đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hàng vạn gia đình đã lên đèn, tất cả đang loé lên, chỉ có anh, một người không biết mệt mỏi bận rộn với công việc.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến nữ người chơi vừa vui vẻ lại buồn bả, thì ra là ở nơi nào cũng có người đang cô đơn. Ai nói chuyện này không xảy ra đây, tồn tại trên cuộc đời, cô đơn cũng là một cách sinh tồn.
Trong nháy mắt, suy nghĩ thật nhanh, một lát sau liền trở lại trước máy vi tính, Giản Vân sơn an tỉnh như chưa từng có thân ảnh nào xuất hiện.
Nghĩ một lát, ngón tay thon dài gõ gõ bàn phím: Hứa Mộc Vân, để cho bằng hữu của bằng hữu tới tìm ta.
Hứa công tử vừa nhìn thấy Tô đại thần gọi mình, lập tức vui vẻ chạy đi làm, một lát sau, Tiểu bá vương anh tuấn liền điên cuồng chạy đến: “Cám ơn đại thần, đại thần, thỉnh thoảng yêu ngươi!!! Ngươi tuỳ tiện ra giá đi!! Ha ha ha ha!”
Người này, ngược lại giống như Hứa mỗ, tính tình vô cùng sáng sủa giống nhau.
Anh nhàn nhạt trả lời: “Tám trăm một cái, hai cái một ngàn năm.”
Tiểu bá vương anh tuấn dùng sức gật đầu: “55555, đại thần là tốt nhất, vậy ngươi muốn tính bằng tiền. . . . trong trò chơi sao?”
Anh kéo ngăn kéo ra, bên trong có một xấp hoá đơn, ngón tay thon dài cầm lấy một tờ giấy, đánh tài khoản phía trên mặt giấy cho Tiêu Bạch, còn nhắc nhở: “Không cần gửi tiền phí.”
Oh oh oh!! Tiểu bá vương anh tuấn cao hứng gật đầu: “Tốt tốt, ngày mai sẽ gửi, cám ơn đại thần!!”
Khoé miệng đại thần cười cười: “Ta cũng cám ơn ngươi.”
Đại thần thật khiêm tốn, bán đồ còn cám ơn người mua, hắn thật là yêu đại thần chết đi được, đại thần à, ngươi cũng tới yêu ta đi! Tiêu Bạch kích động vô cùng, không biết đại thần đi khi nào.
Tô Thành đem hoá đơn bỏ lại trong ngăn kéo, nhẹ nhàng đóng cửa tủ, tháng này bọn trẻ tiểu học lại có thêm một phần tiền mua thêm một vài bộ sách mới.
Chợt nhớ tới lời nói của Tiểu bá vương anh tuấn vừa rồi: “Đại thần à, khắc chữ trên ngọc bài, khắc cho ta chữ Mãnh nam đẹp trai nhất! Về phần người kia, liền khắc chữ Nữ nhân đẹp nhất!!”
Lúc anh nhìn thấy lời này, huyệt thái dương liền nặng nề nhảy lên, nữ nhân đẹp nhất? Đương nhiên lời này là Tiểu bá vương anh tuấn tự lấy lòng mình áp đặt vào lòng cô gái nào đó.
Giật mình, có lẽ nên khắc bốn chữ này: Khanh Gốc Giai Nhân.
Chuyện sau này: sau khi cô gái nào đó nhìn thấy ngọc bài liền tức giận gầm nhẹ lên, heo Tiểu Bạch, cái gì mà khanh gốc giai nhân, ngươi nói ta không phải là giai nhân đúng không? Cô gái nào đó có phải là giai nhân hay không, vấn đề này phải nhường cho người đàn ông nào đó xác nhận. . . . .