Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn

Chương 29


Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 29


Chương 29 — Rốt cuộc người đàn ông nào đó cũng trở lại
“Anh đã về, nho nhỏ.”
Anh đã về? Sau khi thấy người đàn ông nào đó, ý niệm đầu tiên trong đầu Tiểu Hoãn chính là; không biết cô làm ra chuyện này, anh có hài lòng hay không? Bằng không, trước tiên đừng nói cho anh biết có được hay không?
Có lẽ là khẩn trương, có lẽ là cô chưa có sự chuẩn bị liền đột ngột nhìn thấy anh ở nơi này, cho nên Tiểu Hoãn im lặng không nói chuyện với anh. Ngược lại, những người chơi khác thì tích cực chào hỏi, ngay cả quần chúng vây xem cũng kích động chạy đến gần hơn, cẩn thận chiêm ngưỡng phong thái chỉ có ở thương nhân đại thần.
[Khu vực] Giang hồ đoản kiếm: Phi Thành đại thần!
[Khu vực] Phi Thành Thông Nhiễu: Đại thần GG tới rồi! (≧▽≦)
[Khu vực] Hứa Tiên: Ô hô, không thể tượng tượng được lại gặp tại hạ.
[Khu vực] Tiểu bá vương anh tuấn: Tiểu thành thành thân ái của ta!!! Rốt cuộc ngươi cũng trở lại! Thật mẹ nó nhớ ngươi muốn chết!!
[Khu vực] Tiểu bá vương thẳng thắng: —.— anh tuấn ca. . . . . .
Trong tiếng hoang nghênh nhiệt liệt của quần chúng, người đàn ông nào đó vẫn bình tĩnh như cũ, gửi đến một câu trong khu vực: “Các vị, khổ cực các vị đã đi theo nương tử ta bán hàng.” Quần chúng nhiệt tình hơn, trăm miệng một lời nói: “Không khổ cực không khổ cực!” Ánh sáng của người đàn ông nào đó chói mắt như vậy, quần chúng chỉ kém không có nói một câu: Vì đại thần phục vụ!
Tiểu Hoãn than thở, kể từ khi anh đột nhiên xuất hiện trong đám người, đầu óc của cô liền tạm ngừng chuyển động, lúc anh chậm rãi đi về phía cô, cô càng cảm thấy mình không thể hô hấp được, dường như trong sân lớn thành Hoa Vân chỉ còn dư lại hai người là anh và cô. Cô cũng muốn nói chuyện với anh, ví dụ như tuỳ ý hỏi một câu chẳng phải anh đi công tác hay sao, sao trở lại sớm vậy, nhưng lúc ấy ngay cả một câu cô cũng không đánh ra được. Cô cũng không biết đây là sao?
“Tiểu Hoãn à! Tiểu Hoãn??”
“Hả?”
Tiêu Bạch tư tán gẫu gọi cho cô nhiều lần, cô không có chú ý đến.
“Tiểu Hoãn à, trang bị cậu gửi cho tớ sắp bán xong, dược hoàn của thân gia cũng chỉ còn dư lại một ít, còn tiếp tục bán nữa không?” Bây giờ cậu còn chưa có hiểu, tại sao Tiểu Hoãn lại muốn cậu lôi kéo cao thủ đến đây bán đồ, nhưng mà, chỉ cần Tiểu Hoãn cao hứng là được.
Tiểu Hoãn vừa nhìn thấy Tiêu Bạch nói dược hoàn không còn nhiều, vội vàng thu hồi suy nghĩ đang bay tán loạn của mình, nói với Hứa Tiên trong đội ngũ: “Hứa công tử, dược hoàn còn dư lại bao nhiêu?”
Hứa Tiên đếm: “Còn 68 viên.”
“Ok, cầm đi chia ấy người chơi tới giúp chúng ta một tay đi.”
Hứa Tiên gật đầu, chạy đi đếm sỉ số chia đồng đều cho cao thủ mà Tiểu bá vương anh tuấn kéo tới.
Mấy người cao thủ kia vừa nghe nói muốn giúp đỡ chiến đấu, tính toán tới hoạt động gân cốt một chút. Không nghĩ tới chánh chủ đột nhiên thay đổi chiến lược chuyển thành bày bán vỉa hè, mặc dù vô cùng nghi ngờ, nhưng cảm giác khi bán cái này cái nọ rất kỳ lạ, hơn nữa cảnh tượng quần chúng vây xem lại vô cùng long trọng; cho nên bọn họ không di chuyển, kiên nhẫn ngồi một hàng, theo như lời của Tiêu Bạch nói, bọn họ cứ chờ, nếu như có người đột nhiên xông lên, bọn họ sẽ xuất thủ.
Trên đời này, không ai ngại chuyện tốt quá nhiều, vừa có thể đánh bóng tên tuổi, lại còn được lão bà đại thần nợ một cái nhân tình, còn được tặng kèm dược hoàn với thuộc tính tốt như vậy, cũng không cần nói chuyện, cứ để hai vợ chồng đại thần lo liệu là được rồi.
Tiểu Hoãn đang chuẩn bị lấy loa lớn nói cho người chơi biết là đã kết thúc đợt bán hàng, cảm ơn mọi người đã ghé thăm, đột nhiên, bạch y nam tử đi đến đứng bên cạnh cô.
Mặc dù anh chỉ đứng ở đó, nhưng cô lại có ảo giác, anh đang nhìn mình.
Ngay sau đó cô liền vỗ nhẹ gương mặt mình một chút, Lục Tiểu Hoãn, cô cầm tinh sâu xa có phải hay không? Tĩnh táo một chút, còn chưa có làm xong chính sự.

Cân nhắc từng câu từng chữ, Tiểu Hoãn nhấp vào nút gửi, cái tên Tiểu Hoa Tiểu bá vương lại xuất hiện trên băng tần thế giới.
[Loa lớn] Tiểu Hoa Tiểu bá vương: Cảm ơn chư vị người chơi đã nhiệt tình ủng hộ hoạt động buôn bán của chúng tôi lần này, hàng hoá đã được bán hết, cám ơn các đại gia!!
Quần chúng lại ồn ào huyên náo, có người cảm thấy may mắn vì mình mua được đồ tốt, có người buồn bực vì vừa mới lên tuyến nên bỏ qua dịp may, nhưng chiếm đa số là lời nghị luận về lần “buôn bán đặc biệt” này có lời hay không. Dù sao, bọn họ chưa từng nhìn thấy tình huống bán hàng nào như vậy bao giờ, trước không nói đến chuyện bán gì và bán như thế nào, đội ngũ bán hàng cũng đủ làm cho người ta muốn cười, trong lúc nhất thời, kênh thế giới lại vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Bạch và Hứa Tiên cũng cảm thấy không tệ, bởi vì họ không nghĩ tới quần chúng lại phản ứng nhiệt liệt như vậy, nhìn khung cảnh lúc này, bọn họ không giống như bán đồ, càng giống như là tổ chức buổi họp báo gì gì đó, trong lòng mỗi người tại hiện trường đều rất là cao hứng.
Đương nhiên Tiểu Hoãn là người cao hứng nhất, nhưng cô cao hứng không phải vì mình bán được vật phẩm, mà là bởi vì, mới vừa rồi, trong đám người kia, cô nhìn thấy mấy cái tên đến nay vẫn nhớ rất rõ ràng.
Mặc dù chỉ là chợt loé, nhưng mà cô là người có thị lực tốt, mắt trái 5.3, mắt phải 5.2, Tiểu Hoãn tuyệt đối không nhìn lầm.
Có người, sẽ bị nhiệt tình nồng nhiệt của quần chúng làm cho kích thích đến tinh thần phân liệt đi?
Không nhịn được sờ sờ càm, cô làm như thế này cũng không quá mức đúng không? Hình như nội tâm của cô đang dần trở nên xấu xa.
Lúc này, người đàn ông nào đó gửi đến tin nhấn: “Chúng ta tìm một chỗ đi.”
0.0 Tiểu Hoãn trừng mắt, từ khi anh xuất hiện cho đến bây giờ, cô còn chưa chủ động nói chuyện với anh = =, anh lại chủ động nói chuyện với cô, cô có chút ngại ngùng.
Vội vàng gửi trả lời người đàn ông nào đó: Được.
Lui đội, đem hậu quả giao lại cho Tiêu Bạch và Hứa Tiên.
Oh oh, hai người muốn đi tìm không gian riêng ình sao, Tiêu Bạch kích động, Tiểu bá vương anh tuấn cũng sử dụng loa lớn.
[Loa lớn] Tiểu bá vương anh tuấn: Thành thành à, yên tâm mang theo nho nhỏ nhà ngươi đến địa phương không có người mà ngọt ngào đi!! Aha ha ha ha!
“Ngất.” Tiểu Hoãn vừa muốn dịch chuyển, lập tức đứng hình ngay tại chỗ. Đối với hành động bây giờ của heo Tiểu Bạch, cô không nói nên lời.
Càng im lặng hơn chính là, chữ đỏ chợt loé, lại đổi thành một người khác.
[Loa lớn] Hứa Tiên: vợ chồng ân ái, thật là cảm động, chẳng lẽ là muốn tìm một nơi yên tĩnh biểu đạt tình yêu sao?
Lần này tất cả mọi người đều hưng phấn, nơi yên tĩnh biểu đạt tình yêu? Đại thần muốn tỏ tình sao?
. . . . . .
Nếu như cô là cao thủ hacker, nhất định Hứa Tiên là người đầu tiên rơi tuyến!!
Trong lúc nhất thời, cũng có không ít người chơi sử dụng loa lớn, nhưng đơn giản đều là những lời chúc phúc cho vợ chồng bọn họ.
[Loa lớn] DKIOL: Aii, quá buồn nôn, lão tử không thể không chúc các ngươi hạnh phúc!
[Loa lớn] Tháng sáu trăng mờ mịt: Vợ chồng đại thần thật là ân ái, hi vọng các ngươi tiếp tục ân ái, ngọt ngọt ngào ngào.
[Loa lớn] Miêu Nhĩ Đoá: Cái đó, thật hạnh phúc thật hạnh phúc!

Mặc dù Tiểu Hoãn ngượng ngùng, nhưng vẫn chạy đến nói lên kênh thế giới: “Cám ơn các đại gia.”
Nhưng nhân vật nữ chính vừa xuất hiện, chỉ làm cho quần chúng càng thêm không bị cản trở.
[Thế giới] Tiểu bá vương dịu dàng: Hoa tỷ, ta muốn nhìn thấy nụ hôn nóng bỏng!!
[Thế giới] Khôi Cơ Bị: Nụ hôn nóng bỏng? Ở đâu ở đâu, cùng nhìn cùng nhìn!
[Thế giới] Bảo Bảo đáng yêu: 0.0 đại thần và lão bà đại thần muốn biểu diễn hôn nhẹ sao? Vậy ta nên xuống tuyến trước.
[Thế giới] Lão tử muốn 419: A a a a a, ta là mặt trời ta là mặt trời, ta cũng muốn hôn, tìm mỹ nữ hôn miệng với ta tìm mỹ nữ hôn miệng với ta. . . . . . (bởi vì xoát bài, hệ thống cấm nói ba phút)
[Thế giới] LOUCK520: Người trên lầu tự mình hôn mình đi.
Tư tán gẫu, khu vực, thậm chí là cả kênh thế giới, đều xôn xao nghị luận về vấn đề hôn nhẹ giữa đại thần và lão bà đại thần.
Hôn, hôn, hôn nhẹ?
Tiểu Hoãn cảm thấy miệng nóng lưỡi khô, bởi vì, cho tới bây giờ cô chưa từng nói hai chữ này với người đàn ông nào đó.
Thật ra hôn nhẹ trong trò chơi chỉ là vợ chồng hai bên gửi tới nhau vẻ mặt chu môi, sau đó cùng nói: “Hôn nhẹ lão bà” hoặc là “Hôn nhẹ lão công”, đương nhiên Tiểu Hoãn đã thấy qua vô số tình huống như thế này. Ngay cả đám nhỏ hơn mười tuổi trong Hoa Lệ sùng bái cũng ngày ngày tình chàng ý thiếp hôn nặng hôn nhẹ. Cô cũng biết đây chỉ là đánh ra mấy chữ đơn giản, gửi tới một vài vẻ mặt, nhưng mà cho đến phiên cô, làm thế nào cũng không mở miệng được.
Có lần Tiêu Bạch nói chuyện phiếm với cô, tuỳ tiện kể chuyện phong lưu với mấy người vợ trước của mình, nói đến một người trong đó tên là Đào Đào, mỗi lần gặp mặt đều làm cho cậu ta vui vẻ. Nguyên nhân chính là vợ trước tên là Đào Đào này có cái miệng cực kỳ ngọt ngào, mỗi lần đều có thể dụ dỗ làm cho Tiêu Bạch cười không ngớt miệng, cho nên Tiêu Bạch tổng kết lại một câu: “Lão bà trong trò chơi, vẫn phải tìm người miệng ngọt, sẽ làm nũng.” Tiểu Hoãn vẫn không hiểu ý tưởng của Tiêu Bạch, tại sao miệng phải ngọt? Thể loại bảo thủ giống như cô không tốt sao.
Trên thực tế, nụ hôn đầu tiên thật sự của cô cũng được cất giữ rất tốt, cô hi vọng có thể gặp được người đàn ông tốt, sau đó trịnh trọng đưa nó ra đi.
Nhưng mà không biết tại sao, hôm nay cô bị những người này cùng nhau dụ dỗ, cô là người thuộc phái bảo thủ, trái tim luôn yên tỉnh bắt đầu nhảy loạn phịch phịch, hơn nữa, còn vô cùng kinh khủng toát ra cảm nghĩ muốn thử nghiệm một lần.
Chẳng lẽ nói, hôm nay cô sẽ đem “nụ hôn đầu” trong trò chơi cống hiến ra ngoài hay sao?
Nhìn người đàn ông nào đó một chút, vẫn bình tĩnh thoát tục như cũ, trong lòng âm thầm xấu hổ mình không được bình tình bằng một phần của người đàn ông nào đó, còn rất vô sỉ muốn hôn. . . . . . . >_Mới vừa nghĩ như vậy, người đàn ông nào đó cũng sử dụng loa lớn.
[Loa lớn] Phi Thành Vật Nhiễu: Cám ơn các vị đã quan tâm, về phần hôn. . . . . .
Hả? Như thế nào? Tại sao chỉ nói một nửa? Chẳng lẽ đại thần bị mắc nghẹn rồi sao?
Mọi người nín thở chờ đợi, chờ đợi đại thần tiếp tục nói phần còn lại.
Một giây, hai giây, ba giây. . . . . . mười giây.
Chỉ thấy hai ánh sáng bạc loé lên, Phi Thành Vật Nhiễu và Tiểu Hoa Tiểu bá vương dưới con mắt nhìn chừng chừng của quần chúng. . . . . biến mất!
Mọi người đờ đẫn ba giây, sau đó mới phản ứng kịp, N người chơi đồng thời lấy ra “truy tìm vạn dặm”, kết quả không thu hoạch được gì, cuối cùng vẫn là một người chơi nói câu: “Nhất định là dùng đạo cụ ẩn thân!” Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra.

Đại thần à, quần chúng chỉ muốn biết vợ chồng các ngươi ân ái như thế nào, ngươi còn treo ngược khẩu vị của người ta như vậy, không nên làm như vậy!!
Trong mười giây ngắn ngủi, người đàn ông nào đó thêm cô vào đội ngũ, kêu cô chuẩn bị truyền tống.
Đương nhiên là Tiểu Hoa Tiểu bá vương làm theo lời anh, vì vậy hai người biến mất trước mặt quần chúng, truyền tống đến con sông nhỏ bên trong Giản Vân sơn.
Sau khi truyền tống, người đàn ông nào đó không nói lời nào, bước đến bên cạnh dòng suối nhỏ, đứng dưới tàn cây đón gió, Tiểu Hoa Tiểu bá vương không thể làm gì khác hơn là đi theo anh, đứng bên cạnh Phi Thành Vật Nhiễu, làm bộ bồi anh thưởng thức phong cảnh.
Ba phút đồng hồ cứ trôi qua như vậy, lúc Tiểu Hoãn cảm thấy thời gian có lẽ đang ngừng lại, anh rốt cuộc cũng nói chuyện.
“Nho nhỏ, em không có lời gì muốn nói với anh sao?”
Lộp bộp! Đột nhiên trong lòng Tiểu Hoãn nhảy lên, nghĩ thầm, chẳng lẽ anh đã biết gì sao?
“Em. . . . . .” Cô chỉ đánh được một chữ, cũng không biết nên nói như thế nào.
Hai ngày nay, đúng là xảy ra rất nhiều chuyện: mẹ cho phép cô và đàn ông hẹn hò bồi dưỡng tình cảm, mà người kia lại là người anh quen biết trong trò chơi; cô bởi vì đụng phải hắn mà kinh hoảng truyền tống đến bản đồ không quen thuộc, lại không cẩn thận giết boss của người khác, tiếp đó lại trở thành nhân vật chính trong bài viết bát quái trên diễn đàn, sau đó cô bắt đầu quyết định bảo vệ danh dự của bản thân, lấy cách thức khác người đánh trả những người chơi đó.
Thậm chí cô còn rất dài dòng phức tạp nghĩ ra chuyện bán đồ trong thành Hoa Vân, mượn sự kiện này dời đi lực chú ý của mọi người, sau đó Tiểu Thông Thông sẽ lẫn vào đám người chụp lại nhiều góc độ, sau khi chụp xong, giao cho những vị GG tương đối nổi tiếng thường vào diễn đàn, nhờ họ giúp đỡ. Bài viết kia cố gắng biểu hiện ý nghĩa đặc biệt trong hoạt động bán hàng, nhưng thực tế là cô muốn đánh cuộc một lần, xem bài viết này có thể lấn áp những bài viết bát quái kia hay không.
Cô thành công, đường đường là lão bà thương nhân đại thần, có nhiều trang bị mắc tiền như vậy, còn cần phải đi thiết kế giành boss của người khác sao? Những người nói dối kia tự nhiên biết khó mà lui, lời đồn cũng không cần giải thích nữa.
Thật ra thì, cô nên đắc ý, bởi vì người sống cuộc sống đơn giản qua 26 năm như cô lại có thể nghĩ ra biện pháp như thế này.
Nhưng mà, cô không biết nên nói như thế nào, cô cũng không thể nói cho anh biết, tất cả mọi chuyện đều là trùng hợp làm cho người ta hiểu lầm, đó mới là chuyện làm cho lòng cô uất ức.
Dường như biết được Tiểu Hoa Tiểu bá vương đang gặp khó khăn, cô không nói, anh cũng không hỏi nữa.
Một lát sau, anh gửi tới địa chỉ trang wed, phía sau còn bổ sung thêm một câu: “Xem cái này một chút.”
Tiểu Hoãn nhấp vào đường dẫn, mở ra trang wed, không khỏi toát mồ hôi, đường dẫn anh gửi cho cô chính là bài viết vu khống cô giành boss, bài viết cố ý nói xấu hình tượng của cô.
Quả nhiên, anh đã biết, không có chuyện gì có thể gạt được anh.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Thật ra thì, em đã thấy. . . . .”
Lời còn chưa nói hết, liền bị anh cắt đứt.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Nhìn xuống.”
Tiểu Hoãn nhíu mày. Nhìn xuống? Phía dưới không phải là những hình ảnh ác liệt, còn có nước miếng của những người nhàm chán sao?
Nhưng mà cô vẫn nghe lời anh nhìn xuống dưới, vừa nhìn, liền kinh ngạc khi phát hiện bài viết bị gạch bằng một dấu chéo đỏ, căn bản không nhìn ra được gì, những bình luận phía sau cũng giống như vậy, đều được thay thế bằng một dãy số và kí hiệu. Hình ảnh không hiển thị, lời giới thiệu nói xấu cô là người đàn bà chanh chua chửi đổng cũng biến mất.
Đây là chuyện gì? Tiểu Hoãn vội vàng kéo xuống, nhìn thấy một vài bình luận mới được đăng lên hôm nay, không còn là ký hiệu và con số mà là chữ viết, nhưng mà nội dung đều là phê bình bài viết này nói linh tinh không đúng sự thật.
Đến bình luận cuối cùng, Tiểu Hoãn ngây ngẩn cả người, bởi vì cô thấy một cái tên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn: Phi Thành Vật Nhiễu.
Không thể tin được xoa xoa hai mắt, cẩn thận nhìn lại một lần, quả nhiên là người đàn ông nào đó.
Anh bình luận rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: “Thanh giả tự thanh.”
Bốn chữ đơn giản này, lại làm cho cô cảm thấy bình tĩnh, hốc mắt không tránh khỏi có chút ươn ướt.
Thanh giả tự thanh. . . . . . Thanh giả tự thanh. . . . . . .

Thì ra là, anh hiểu tâm tình của cô, hiểu tất cả, lòng của cô lại tràn đầy một lần nữa, có cảm giác mềm mại rồi lại ê ẩm, muốn nói ra khỏi miệng, nhưng lại có chút tham lam níu giữ cảm giác khác thường này.
Đột nhiên rất muốn nói với anh một ít chuyện gì đó, ngón tay vẫn đặt trên bàn phím, một lát sau, tất cả ngôn ngữ chỉ hoá thành hai chữ: “Cám ơn.”
Anh cũng yên lặng, sau đó gửi tới gương mặt tươi cười: “Cần.”
Trái tim lại phịch phịch tăng tốc thêm mấy cái, bây giờ cô quá dễ bị anh ảnh hưởng, vừa bị anh làm cho cảm động, vừa bị anh hù doạ, tất cả những thứ này là chuyện tốt sao?
Phi Thành Vật Nhiễu: “Về việc bán hàng đặc biệt.”
“À, a, em chưa kịp nói cho anh biết.” Tiểu Hoãn thấy anh nhắc tới sự kiện bán hàng đặc biệt, lập tức khôi phục đầu óc bình tĩnh ngày thường.
“Nói một chút đi.”
Ạch. . . . . . mỗi lần anh lấy giọng nói nhàn nhạt như vậy nói chuyện, cô luôn có ảo giác, cảm thấy anh là lãnh đạo của mình = =, mà cô chính là đang báo cáo công tác.
Vì vậy cô suy nghĩ một chút, nhanh chóng tìm từ ngữ ngắn gọn mà cô học được từ bài viết bát quái trên diễn đàn.
“Em muốn dùng hành động thực tế để cho vài người biết em căn bản không cần giết boss của người khác.”
“Anh biết.” người đàn ông nào đó gật đầu, anh đã trải qua tiếp xúc với nhiều hạng người, làm sao không nhìn ra ý tưởng của cô đây. Mặc dù có vẻ hơi non nớt, nhưng lại làm cho anh vì chuyện đó mà phát hiện một mặt độc lập bền bỉ của cô.
“Gặp nguy không loạn, có dũng có mưu.”
“A??” Tiểu Hoãn giật mình, mặt dán lên màn ảnh máy vi tính, không xác định hỏi: “Không phải là. . . . . nói em đi?”
Đối với phản ứng như thế này của cô, hình như anh rất hài lòng, gửi đến vẻ mặt suy nghĩ: “Nơi này chỉ có anh và em, còn có người thứ ba để anh nói sao?”
A a a!!! Cho nên anh đang khen cô. Này, cũng coi như là khen cô đi?
Vội vàng gửi đến vẻ mặt đỏ hồng, cô cẩn thận hỏi lại: “Vậy, sau đó thì sao?”
Mặc dù cô cẩn thận dùng từ chọn câu, nhưng cô thấy anh vẫn có thể nhìn ra được vẻ mặt vui mừng của mình đằng sau máy tính.
Ngón tay thon dài dừng một chút, chậm rãi đánh ra ba chữ:
“Anh rất thích.”
Tiểu Hoãn kinh ngạc không biết nên phản ứng như thế nào, anh nói anh rất thích.
Nhưng người đàn ông nào đó lại gửi tới câu: “Tiểu nha đầu, anh đi tắm, em chờ anh một lát.”
“À, được.” Mờ mịt đứng lên, mở cửa phòng, dưới ánh mắt soi mói của mẹ Lục và cha Lục chạy vào phòng vệ sinh.
Khoá cửa lại, mở vòi nước bồn rửa tay, vốc nước vỗ vào mặt mình.
Anh rất thích, anh rất thích, anh rất thích. . . . . .
Cô làm sao vậy, sao có thể chỉ vì ba chữ này của anh mà nhịp tim đập nhanh không dứt?
Tiểu Hoãn lấy tay che mặt mình lại.
Hỏng bét, hình như cô. . . . . . thích anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.