Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 11
Chương 11 — Nhanh chóng cưới trong truyền thuyết (hạ)
Cuồn cuộn hỗn loạn trong cuộc sống, đưa đến hỗn độn trong trò chơi.
Như cũ, phải làm như thế nào mới có thể phỏng vấn được Tô Thành, Lục Tiểu Hoãn phát hiện, trên thế giới này, có một số việc, coi như ngươi cực khổ cũng không thể làm được.
Ví dụ như hôm nay gọi vô số cuộc điện thoại mới gọi được vào đường dây nóng của công ty; cô nắm cổ họng (giả giọng) nói: “Người ta thật là sùng bái Tô Thành tiên sinh, hy vọng có thể tiếp xúc gần gũi với anh ấy, nếu người ta biết có một tạp chí xã, mỗi lần đều phỏng vấn người đàn ông như Tô Thành tiên sinh vậy, người ta nhất định mua về cất giấu.” Còn chưa nói hết, liền bị người ta bá đạo cắt đứt, nói cô là muốn quảng cáo đi. Coi như là cô muốn quảng cáo, nhưng mà cô còn chưa nói ra cái tên tạp chí xã Xuân Thuỷ, liền bị bóp chết ở đầu bên kia điện thoại.
Ông trời bất công! Cô uất ức kéo lê thân thể mệt mỏi đến thùng điện thoại công cộng cách đó 50 mét, tràn đầy mục đích.
Đi đi, đột nhiên Lục Tiểu Hoãn có một loại dự cảm xấu, cô đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện mình đến phố buôn bán phồn hoa nhất B thị.
“Kim cương vĩnh cửu, chỉ có một viên được truyền qua nhiều đời. Trên cả thế giới không có viên thứ hai, cho bạn một đời đều là yêu thương.”
“Giá chỉ một trăm tệ, tùy bạn chọn lựa. Phát hiện vàng ròng 999 chân ái chiếc nhẫn hệ liệt.”
“Mùa xuân ở Paris, là giấc mơ trong lòng những cô dâu sắp cưới, là điều làm cô dâu thích nhất, cô dâu và chú rể sẽ được hưởng thụ ba tháng chụp ảnh cưới và thức ăn không giới hạn với giá chỉ 99 tệ.”
. . . . .Trong lúc nhất thời, các loại quảng cáo và cửa hiệu xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Lục Tiểu Hoãn ngước mặt nhìn lên trên, kim cương và áo cưới đều đến chỗ này!
Vừa nghiêng đầu, phát hiện một đôi tình nhân đang anh anh em em, gương mặt đen thùi lùi của người đàn ông đang ra sức cọ trên mặt cô gái; lại nghiêng đầu nữa, phát hiện hai đứa trẻ mặt quần áo học sinh, cô bé nhón chân đem một cây khoai tây chiên MacDonald nhét vào trong cái miệng khẽ nhếch của cậu bé.
Đây là thế nào? Tại sao toàn bộ người trên thế giới đều đang nói chuyện yêu đương, tại sao toàn bộ người trên thế giới đều có đôi có cặp hạnh phúc, ngay cả kim cương và áo cưới trắng tinh ở đây đều đang cười nhạo cô: cô vẫn độc thân, cô vẫn độc thân!
“A——!” Trong nội tâm cô đang gào lên, Tiểu Hoãn ngăn cản một chiếc xe taxi: “Bác tài! Đến chung cư Lục Chi!!! Mau mau mau!!!”
Tài xế taxi nhìn cô một chút, lập tức đạp cần ga, xe chạy thật nhanh bỏ xa khung cảnh tấp nập bên ngoài.
Cái thành phố này tuỳ thời đều có người điên cuồng, khi Lục Tiểu Hoãn phi xe về đến nhà, cô cảm thấy mình đã là một thành viên trong đám người điên cuồng kia.
Bởi vì giờ phút nay, cô chạy vào trong trò chơi, hơn nữa còn gửi cho Phi Thành Vật Nhiễu một tin nhấn: “Không phải anh nói hôm nay đến miếu nhân duyên kết hôn sao? Được, tôi chờ anh, tôi chờ anh đến cưới tôi.”
Trải qua thống khổ chờ đợi rất dài, rất dài, Lục Tiểu Hoãn cảm thấy giống như cuộc sống mình đang bị tiêu hao hết.
Nhưng thật ra là bởi vì cô xông về nhà vào lúc năm giờ rưỡi, thời gian Phi Thành Vật Nhiễu và cô ước hẹn là chín giờ, bởi vì lòng cô nóng như lửa đốt mà ba tiếng rưỡi tăng lên rất dài.
“Chẳng lẽ hôm nay anh ấy đổi ý không muốn cưới mình? Vậy tin nhấn mình mới gửi cho anh ấy coi như là cái gì?” Cô đang nằm dài trước máy vi tính lầm bầm lầu bầu.
Phải biết, đối với một nữ người chơi mới mà nói, lần đầu tiên kết hôn trong trò chơi, luôn có một chút không xác định. Nhưng mà mặc kệ là thật hay là giả, tóm lại cũng là đem bản thân mình phó thác ột người đàn ông, coi như là hôn nhân hư cấu, cũng sẽ có một chút kỳ vọng nho nhỏ, ví dụ như anh sẽ đối xử tốt với mình, sẽ cưng chìu mình, sẽ bao dung khi nghe cô nói: “Thật là lười bướng, hôm nay không muốn đánh quái, anh dẫn em đi dạo đi.” Trong cuộc sống thích hợp hẹn hò, trong trò chơi cô càng muốn thích hợp.
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, kể từ sau khi Phi Thành Vật Nhiễu nói cái từ kết hôn này, cô không nghĩ tới thích hợp hay không, cô chỉ cảm thấy mình có chút khẩn trương, có có một chút hưng phấn không hiểu rõ.
Tiểu Hoãn lại ngẩng đầu nhìn màn ảnh, đột nhiên cặp mắt sáng lên! Phi Thành Vật Nhiễu login!!
Giờ phút này tâm tình của cô vừa kích động vừa lo lắng, lo lắng anh sẽ cảm thấy cô căng thẳng, rồi lại có một chút mong đợi.
Khoảng mấy giây sau, Phi Thành Vật Nhiễu tự tán gẫu với cô: “Nho nhỏ, tới miếu nhân duyên.”
小小 = Tiểu Hoa = vợ bé = nho nhỏ (một từ nhiều nghĩa)
Lục Tiểu Hoãn sửng sốt, anh gọi cô là cái gì? Nho. . . . .Nhỏ.
Cái tên nhân vật Tiêu Bạch đặt cho cô cũng quá trời quá đất đi. Tiểu Hoa Tiểu bá vương, nên bỏ như thế nào đây? Có một vài nữ người chơi cùng tổ đội đánh quái với cô thường gọi cô là Tiểu bá, còn có một lần cô đi ngang qua thành Thanh Phong, cô thuận tay đổi mới hoàn toàn dược hoàn bổ lam bổ máu cho bản thân, mấy người bán hàng liền cảm kích gọi cô là Phách Vương Hoa, còn có mấy người trong bang phái Phách Vương của Tiểu Bạch gọi cô là Tiểu Hoa đại tỷ. . . . .
Nhưng mà Phi Thành Vật Nhiễu gọi cô là cái gì? Nho nhỏ.
Vừa nghe tên đã cảm thấy rất yếu đuối, rất thân thiết, rất cần người ta bảo vệ, Lục Tiểu Hoãn kích động vội vàng đem mình truyền tống đến miếu nhân duyên.
Vừa tới miếu nhân duyên, cô liền choáng váng.
Bởi vì, bởi vì trong miếu nhân duyên không có một bóng người, trừ NPC nương nương nhân duyên đứng trước bạch y nam tử.
Tại sao có thể như vậy? Chẵng lẽ không giống như những ảnh chụp mà nhà chơi khác đăng trên diễn đàn, đám đông chật chội, nhà chơi náo nhiệt đứng bên trong bên ngoài miếu nhân duyên, chung vui chúc phúc với bọn họ sao? Cô cũng ở bên dưới đám đông, mặc vào giá y màu đỏ 199 RMB mà anh gửi hệ thống đem tới, chậm rãi đi vào bên trong miếu nhân duyên, còn phải là người được mọi người xì xào bàn tán thảo luận, vô số nữ người chơi hâm mộ cô dâu.
Được rồi, coi như là cô có một chút xíu hư vinh như vậy đi, nhưng con gái có kỳ vọng đối với hôn lễ của mình thì rất là bình thường mà.
Nhưng mà. . . . .miếu nhân duyên trước mắt trống trơn, chỉ có người kia vẫn tuấn lãng bất phàm như cũ, tay áo lướt nhẹ, xuất trần thoát tục, ôn tồn lễ độ. . . . .Đối tượng cô sắp kết hôn: Phi Thành Vật Nhiễu.
Anh không nói gì về tin nhấn cô nhấn lại. Khẽ thở dài, Lục Tiểu Hoãn, nhìn thấy anh xuất sắc như vậy, coi như xong. Dù sao trò chơi cũng không phải là thực tế, không thể trông cậu vào người đàn ông nào cũng hiểu nỗi lòng của con gái.
Phải biết, trên thế giới này, người đàn ông có thể tốn tâm tư vì cô gái mình thích làm ra một ít chiêu trò lãng mạn thật sự là đã ít lại còn ít, chẳng qua chỉ là trong trò chơi.
Cô vỗ vỗ mặt mình, đem bàn tay đặt lên con chuột lần nữa, kiên định đi tới bên cạnh anh.
Kết hôn đi, kết hôn đi, mặc kệ là như thế nào, anh đều không có ghét bỏ đồ cưới là một ngàn dược hoàn của cô, dù sao, cứ như vậy đi, chỉ cần nhìn thấy hình tượng bạch y hiệp sĩ của anh cũng được rồi, cũng là một loại hưởng thụ.
Không biết có phải cô ảo giác hay không, tại sao cô lại cảm thấy hôm nay con người của anh càng tao nhã hút hồn.
Chẳng lẽ bởi vì trước kia cô vẫn luôn nghĩ về những điều không tốt của anh, đột nhiên nhìn thấy một mặt đẹp trai của anh, cô liền không chịu nỗi. Chẳng lẽ đây chính là yêu đến hận thù trong truyền thuyết sao?
Lục Tiểu Hoãn bị ý tưởng kỳ lạ của mình làm cho 囧.
Rốt cuộc cũng tìm được vị trí tốt, cùng anh sóng vai, đối mặt với gương mặt hiền lành, giàu sang lễ độ của nương nương nhân duyên, Tiểu Hoãn đã khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cô âm thầm nghĩ, không biết anh có khẩn trương hay không? Hay là ngồi tréo quẩy hút thuốc bên cạnh bàn, còn bàn tay còn lại đang gõ bàn phím. Không dám suy nghĩ nhiều, cho dù là giả thiết tốt đẹp cũng bị cô làm cho lật đổ.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Nho nhỏ, giao dịch.”
Cô vẫn đang ở trong mơ tưởng viển vông của mình, cũng không chú ý anh đã yêu cầu giao dịch thật là nhiều lần.
Vội vàng nhấp chuột đồng ý, khuông giao dịch bắn ra ngoài, nhưng lại làm cho cô hoàn toàn choáng váng.
Bởi vì vật phẩm Phi Thành Vật Nhiễu giao dịch cho cô là, là thần, thần, thần, trứng thần thú!!! Hơn nữa sau khi ấp trứng nở ra thì chính là thần thú!!!!
Tiểu Hoãn chỉ có thể nháy mắt không ngừng, xác nhận bản thân mình không có mắc chứng cận thị về già.
Cô xác định, thứ anh gửi cho cô chính xác là vật phẩm hạn chế tiêu thụ trong võng du, ngàn vàng khó kiếm, đã từng, cả trò chơi chỉ có 5 sủng vật thần thú!!!
“Cái đó không phải là. . . . .”
Mắt gièm pha là mắt gièm pha, ai cũng muốn vật phẩm hạn chế gì đó, nhưng mà cô vẫn phải hỏi một chút, ngộ nhỡ anh không cẩn thận nhìn lầm, đem bảo bối bình thường lẫn lộn thành tiểu thần thú thì sao?
Hệ thống sủng vật trong Đảo Đào Hoa cũng tương tự như những trò chơi khác, đơn giãn chính là nhà chơi đi dã ngoại bắt được. Giống như sau khi bắt cần phải giám định, có lý lịch tốt hơn một chút, có kém hơn một chút đều cần vận khí. Người nào có tiền có thể mua kho tàng cất giấu thần thú, lý lịch chắc chắn sẽ mạnh hơn một chút so với nhà chơi tự bắt, nhưng mà sẽ không mạnh quá nhiều. Còn có một loại chính là trứng thần thú nguyên chất, nhất định phải do nhà chơi tự mình ấp trứng, không biết trước lúc nào thì thần thú phá trứng bước ra, cái này phải dựa vào vận khí của người chơi. Có người vận khí tốt, có thể ấp ra thần thú Cao Phổ Công hay là Cao Pháp Công, những khi đánh quái sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao có thêm một trợ thủ vẫn tốt hơn chỉ có một mình. Còn có một loại sủng vật, được xây dựng dựa trên trứng thần thú, lúc đó Tiểu Hoãn chưa có vào trò chơi, nghe nói, những cái trứng đó là kỷ niệm tròn 1 năm võng du thành lập, chỉ có những người ở trong trò chơi nạp trên ba vạn tệ mới có thể có tư cách ghi danh mua về, về phần mua về có thể ấp được thành thần thú hay không còn phải xem vận khí, dựa vào giá trị người chơi, dựa vào trang bị và giá trị thương nhân của người chơi, vân vân.
Dĩ nhiên những thứ này đều là cô học hỏi từ heo Tiểu Bạch, cô chỉ nghe Tiểu Bạch kể lại chuyện xưa, phức tạp như vậy, làm sao có thể ấp trứng nở được sủng vật đây? Cô chỉ cần có một tiểu thần thú biến dị đã hài lòng rồi.
Không nghĩ tới, thần thú cao cấp trong truyền thuyết!! Cho nên cô có thể chính mắt nhìn thấy!! Lục Tiểu Hoãn không nhịn được lại bội phục Phi Thành Vật Nhiễu thêm một phần.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Gần đây không có vật gì tốt, lấy thần thú cho em chơi.”
Lúc này, Lục Tiểu Hoãn thật là hết ý kiến, thì ra anh thật sự là chuẩn bị vật này cho cô, hơn nữa anh còn nói, cầm đi chơi. . . .người có tiền thật là phóng khoáng.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Cái này thật là đắt giá. . . . .”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Không tính là quý giá.”
Oh my god, cái này còn nói là không quý giá, vậy như thế nào mới coi là quý giá.
Mắt thấy Phi Thành Vật Nhiễu vẫn còn để đồ lên ô giao dịch: trang phục Vũ Y! Còn là quần áo của nữ hiệp sĩ. Đoản kiếm nộ thiên!! Mặc dù không phải là mãn điểm, nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với đoản kiếm heo Tiểu Bạch cho cô! Vòng Đào Nguyên!!! Có thể chuyển động trong nháy mắt! Áo giáp Nộ Thiên! Trang phục cỏ thần!. . . . .Lục Tiểu Hoãn hoàn toàn hết có ý kiến, giao dịch một lần được nhiều nhất là 20 vật phẩm, anh liền để đầy 20 món, cho nên tất cả đều là cực phẩm!! Cực phẩm!!
Hơn nữa nghe anh nói cái gì đó, Phi Thành Vật Nhiễu: “Chỉ có chút ít đồ, lấy đi chơi trước đi.”
Lục Tiểu Hoãn muốn rơi lệ đầy mặt, rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao Tiêu Bạch lại nói thương nhân số một không đem một khối ngọc bài để vào trong mắt. Ngay cả những thứ trang bị và thần thú chỉ có trong truyền thuyết mà anh không cần nháy mắt giao dịch toàn bộ cho cô, còn lấy giọng nói lơ đãng bình thường nói, lấy đi chơi trước đi. Vậy một khối ngọc bài kia coi như là cái gì! Đơn giản chỉ là một hạt cát trong sa mạc, không đáng giá nhắc tới!!
Lục Tiểu Hoãn giùng giằng giúp ình bình tĩnh lại, còn ngập ngừng hỏi một câu: “Tại sao muốn đưa toàn bộ cho em?”
Phi Thành Vật Nhiễu trầm mặc một hồi, lúc này mới trả lời: “Anh muốn cưới em.”
Tiểu Hoãn bất đắc dĩ, lại nói: “Cưới em cũng không cần cho em nhiều đồ như vậy.”
Bây giờ, Phi Thành Vật Nhiễu cũng trả lời rất nhanh: “Cưới em, chính là người một nhà, anh sẽ là của em.”
Oanh! Mặt Lục Tiểu Hoãn hồng như quả cà chua chín, nhiệt độ toàn thân đều tăng lên cao, nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Thật lâu sao, Tiểu Hoa Tiểu bá vương mới mở miệng nói: “Nhưng mà, em mới cho anh 1000 dược hoàn. . . . .” Coi như 100 vạn dược hoàn, cũng chưa chắc có thể mua được một trong những món đồ anh cho cô.
Phi Thành Vật Nhiễu rất nghiêm túc, nói: “Anh mới cho em 20 món, em cho anh 1000 món, cho anh chút thời gian, từ từ bổ sung 980 món còn lại.”
“Phanh——!!!” Lần này rốt cuộc Tiểu Hoãn cũng không nhịn được nữa, ầm ầm sụp đổ.
Dĩ nhiên không phải là thế giới nội tâm của cô sụp đổ, mặc dù cô tự nhận là thế giới nội tâm cao ngạo của mình đã sớm bị những cực phẩm kia phá huỷ, nhưng mà lần này là sụp đổ thật sự, bởi vì, cô từ trên ghế ngồi, té xuống.