Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn: Chương 10
Chương 9 — Nhanh chóng cưới trong truyền thuyết (thượng)
Ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi, cầu hôn với một người đàn ông xa lạ, như vậy cũng được sao?
Coi như chỉ là ở trong trò chơi, cô cũng không có gan này.
Tuy nói Lục Tiểu Hoãn cô là phái nữ thời đại mới, nhưng mà trong xương trong tuỷ cô rất là truyền thống rất là bảo thủ, chuyện hôm nay không phải chỉ là tình huống khẩn cấp thôi sao.
Tiểu Hoãn quát lên, điên cuồng uống một ngụm nước, trước tiên làm trơn cổ họng, khôi phục trấn định rồi hãy nói tiếp.
Mắt đảo qua màn hình, lập tức lại phốc——! một tiếng, nước mới vừa vào trong miệng lập tức phun ra ngoài.
Bởi vì nước loé lên màn hình, cô nhìn thấy bạch y nam tử nói câu tiếp theo: “Có mang đồ cưới không?”
Gả, gả, đồ cưới!!
Cô vốn muốn nói là không có mang, nhưng bàn tay lại run run, đại não lần nữa mất khống chế đánh ra: “Bổ, bổ máu, dược hoàn được không?”
Trên người cô không có đem theo vật gì tốt, nhưng mới vừa rồi gia nhập Hoa Lệ sùng bái thuận tay ở trong sạp bán ngoài thành khác mua 1000 viên, tiêu hết 50 kim bảo, có thể nói là vừa mới ra lò.
“Dược hoàn của tôi tương đối nhiều, 1000 viên.” Cô sợ anh hiểu lầm mình hẹp hòi, vội vàng bổ sung thêm một câu.
Một lát sau, Phi Thành Vật Nhiễu mới chậm rãi nói: “Có thể.”
Lần này, người chơi vây quanh xem náo nhiệt càng thêm có cơ hội hoá đá. Bởi vì hai người bọn họ ở khu vực trước mặt nói chuyện phiếm, những người bên cạnh không nói một lời nào nhìn chằm chằm hai người bọn họ, có thể nói là ngay cả dấu chấm câu cũng không đánh vào. Nếu như bọn họ không nhìn lầm, mới vừa rồi, cái người Tiểu Hoa Tiểu bá vương này cầu hôn thương nhân đại thần rất ác liệt, còn đem dược hoàn bổ máu trong tủ đồ của mình làm thành đồ cưới.
Cực kỳ thần kỳ nhất chính là, thương nhân đại thần cứ như vậy mà đồng ý lời cầu hôn??
Trong khoảng thời gian ngắn, khu vực trò chuyện cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh như thế này là bởi vì người chơi có mặt ở hiện trường đang điên cuồng tiến hành tự tán gẫu.
[Tư tán gẫu] XXX nói với XX: anh em, tôi thật không nghĩ tới Phi Thành Vật Nhiễu sẽ đồng ý lời cầu hôn!
[Tư tán gẫu]: Cửa sổ chat mà chỉ người gửi và người nhận đọc được.
[Tư tán gẫu] XX nói với XXX: tôi cũng vậy, Lão Tử ghen tỵ hắn!
[Tư tán gẫu] YY nói với YYY: 5555555, người ta thật là khổ sở, đại thần muốn kết hôn!
[Tư tán gẫu] YYY nói với YY: a a a!! Không phải là thật đúng không? Thỉnh thoảng sùng bái đại thần! Thỉnh thoảng không hy vọng anh ấy kết hôn. . . . .
[Tư tán gẫu] ZZZ nói với ZZ: cái cô gái đó là ai vậy? Đã sớm quen biết với đại thần sao?
[Tư tán gẫu] ZZ nói với ZZZ: biết cái rắm, ả đó còn muốn độc chiếm đại thần, tiện nhân! Ả là người không biết xấu hổ #¥%. . . . . . (bởi vì mắng thô tục, hệ thống tự động che giấu.)
Rốt cuộc đại não của Lục Tiểu Hoãn cũng thanh tĩnh lại, hai tay chợt vỗ lên gương mặt của mình. Tại sao lại phát triển thành như vậy? Rõ ràng là cô tới vạch trần gương mặt thật của gian thương, kết quả lại biến thành cô cầu hôn anh, còn lấy dược hoàn làm đồ cưới. Cực kỳ đáng sợ nhất là, anh vậy mà đồng ý!!
“A~ mất mặt ~”
Có thể đổi ý không? Có thể nói vừa rồi chỉ là là đùa giỡn được không? Ở trong trò chơi cô còn chưa cưới lần nào, còn là cô nương vô cùng vô cùng trong sạch, nếu như thanh toán sạch sẽ rồi bỏ đi, cô sẽ trở thành người phụ bạc =.=|||
Cô xoa xoa hai mắt, chợt phát hiện trên đầu bạch y nam tử lại xuất hiện khuôn đối thoại: “Đi.”
Đi? Đi đâu? Là để cho cô đi sao? Chẳng lẽ anh cũng có suy nghĩ giống như cô, hoảng sợ không suy nghĩ mà nói ra, cho nên sau khi nói ra liền hối hận sao? Nếu là như vậy, vậy thì tốt lắm.
Nhưng mà Tiểu Hoãn chờ câu tiếp theo của anh gần 5 phút còn chưa thấy anh mở miệng, những người chơi xung quanh đã không nhẫn nại được.
[Khu vực] DOKEHI2 : làm cái gì vậy, nhìn nhau à?
[Khu vực]: những người chơi ở trên cùng một địa phương mới có thể đọc được.
[Khu vực] Mộng Bạch của Bảo Bảo : Phi Thành Vật Nhiễu muốn kết hôn, mau vào kênh chát QQ bàn luận! ! !
[Khu vực] Tiểu Lang ZXCV : DK, đoán là hai người đang tự tán gẫu.
[Khu vực] Tháng sáu trăng mờ mịt : người trên lầu có bị bệnh không, bây giờ người Hoả tinh thích phá hoại tình cảm phu thê của người ta sao?
[Khu vực] 35468 : 55555555555, đại thần muốn kết hôn, đại thần, thật ra thì em rất thích anh. . . . .Không muốn anh cưới Tiểu Hoa Tiểu bá vương. . . . .
[Khu vực] Tiểu bá vương nhẹ nhàng khoan khoái : xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì? Tiểu Hoa không phải là chị dâu, là lão bà của anh tuấn ca của chúng ta sao?
[Khu vực] Tiểu bá vương dịu dàng : —_—# chị dâu ra tường. . . . .
Lục Tiểu Hoãn bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là tiếng người đáng sợ, cũng biết tại sao trước khi sóng tới lại bị đập chết ở trên bờ cát. Bởi vì tất cả đều là nước miếng của quần chúng đánh tới, từng đợt nối tiếp từng đợt.
Lại qua ba phút đồng hồ, bạch y nam tử hình như đã khôi phục thần trí, hoạt động tại chỗ một chút.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Sorry, mới vừa rồi có chuyện rời đi một chút.” Những lời này là anh tự tán gẫu với cô.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “À, không sao, dù sao tôi cũng không có sao.” Cô trả lời cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa cũng là tự tán gẫu với anh.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Vậy chúng ta đổi đến nơi khác nói chuyện cụ thể một chút.”
Ngay sau đó anh gửi cho cô lời mời hợp thành tổ đội, cô suy nghĩ một chút, nhấn vào nút đồng ý. Dù sao, lúc mới bắt đầu chuyện này đã có tin vịt đồn nhảm, giải quyết một lần đi? Cho nên cô phải hợp thành tổ đội với anh nói chuyện cụ thể, xem nên giải quyết như thế nào. Ừ, bình tĩnh mà xem xét, biểu hiện của gian thương này cũng không tệ lắm, nếu như anh đem cô nhét vào trong sân đấu như thế này rồi tự mình logout, cô chắc chắn hận chết anh.
Vì vậy chỉ thấy hai ánh sáng màu trắng bạc trước sau sáng lên, nam nữ nhân vật chính biến mất cùng một lúc.
Trong Đảo Đào Hoa có một chức năng tên là “tìm người ngàn dặm”, đủ để truy tìm vị trí cụ thể của người chơi ấy. Nhưng mà cũng có chút ngoại lệ, giống như dùng đạo cụ ẩn thân, dùng đạo cụ này thì người khác sẽ không tìm ra mình. Nhưng đạo cụ ẩn thân có một yêu cầu vô cùng BT, hạn chế phải là một nam một nữ người chơi họp thành đội, đạo cụ mới có hiệu quả.
Cho nên sau khi người chơi vây xem kịch vui nhìn thấy nhân vật chính biến mất, lập tức có người lấy ra “tìm người vạn dặm” truy tìm, kết quả phát hiện không thu hoạch được gì, ngay sau đó liền hiểu bọn họ dùng đạo cụ ẩn thân. Nếu nhân vật chính cũng đã biến mất, vậy bọn họ cũng không cần thiết phải ở lại nơi này, trong nháy mắt, một phút trước thành Thanh Phong còn náo nhiệt lập tức khôi phục lại giao thông như bình thường.
Phi Thành Vật Nhiễu tìm đến điểm truyền tống, sau đó Tiểu Hoãn lại dùng chức năng đội ngũ di chuyển nhanh đến chỗ của anh.
Nhìn quanh cảnh sắc bốn phía, cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao trò chơi này gọi là Đảo Đào Hoa. Nơi này dõi mắt nhìn ra bốn phía đều thấy hoa đào, hơn nữa thỉnh thoảng trên bầu trời còn thổi qua mấy cánh hoa màu hồng phấn; thật là xinh đẹp, tại sao cô không tìm được chỗ như thế này? Nhìn toạ độ một chút, cách thành Thanh Phong không xa, nhưng mà lại lệch xa tuyến đường chính, không trách được cô không biết nơi này.
Cô phát hiện anh đang đứng dưới tán cây hoa đào, một thân bạch y, tiên phong đạo cốt, xuất thủ thật nhanh giơ kiếm đánh về phía cây cổ thụ, trong nháy mắt cánh hoa đào bay phấp phới đầy trời, mơ mộng lãng mạn, làm cho cô đang ngồi trước máy tính cũng quên mất phải nháy mắt.
Cây cổ thụ ở đây cũng có thể chém ra hoa đào sao? Thật là thần kỳ.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Đây không phải là bối cảnh trò chơi bình thường, mà là hoa đào yêu, sẽ không chủ động công kích người, cũng không chịu bất kỳ thương tổn gì.”
À, thì ra là như vậy, không trách được.
Ba —! Vỗ bắp đùi mình một cái, bình tĩnh một chút, hai người họp thành đội ngũ không phải tới nơi này ngắm phong cảnh, cô phải ngả bài với anh.
Nhìn một chút đồ vật bên người, cũng may hôm nay cô có mang theo ngọc bài trên người, lần này anh muốn đổ thừa cũng không được.
“Tôi nói” Tiểu Hoa Tiểu bá vương lấy ra một khối ngọc bài màu tím, “Cái này, anh cũng biết đi!”
Phi Thành Vật Nhiễu: “So?”
Còn so? Lúc này cô muốn anh trả tiền, anh muốn so hay không so, mốc meo lông dài cũng không quan hệ với cô.
“Đây là ngọc bài anh bán cho Tiểu bá vương anh tuấn, 800 tệ một ngọc bài! Anh không nhận ra sao?” Anh sẽ không mau quên đến trình độ này đi.
Dĩ nhiên là Phi Thành Vật Nhiễu nhận ra, đây là ngọc bài do anh góp nhặt rất nhiều tài liệu mới làm được, hơn nữa trong nháy mắt, Phi Thành Vật Nhiễu cũng muốn biết cái người cầm ngọc bài này là ai.
Nhìn Phi Thành Vật Nhiễu không có phản ứng, cô không nhịn được kêu thêm mấy tiếng.
“Người đâu? Có ở đó hay không? Người đâu? Có ở đó hay không?”
. . . . .sẽ không đột nhiên rời đi nữa chứ, không có ở bên cạnh máy tính hả, vậy tại sao mới vừa rồi lại tới, cô lầm bầm lầu bầu.
Dù sao cũng không có người khác ở nơi này, thấy miếu vắng liền tự mình làm hoà thượng.
Đầu óc vừa chuyển, Tiểu Hoãn cũng làm giống anh công kích hoa đào Thụ yêu; nhưng mà cô không có dùng đoản kiếm, mà là lần này giả bộ một thân bạch y tay không đeo găng tay đang dùng dụng cụ cơ bản của hiệp sĩ đánh Thụ yêu hai cái.
Màu hồng bay tán loạn, cánh hoa xinh đẹp; còn có bạch y nữ tử theo gió khiêu vũ dưới tàn cây.
Cô nhàm chán đi mấy vòng quanh anh, nếu anh không hồi hồn, mẹ sẽ trở về. Mẹ trở lại liền có nghĩa cô phải tắt trò chơi. Tắt trò chơi liền có nghĩa anh lại chạy trốn. Mặc dù cô cũng không chắc chắn mình có thể giữ anh lại hay không. . . . .
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Vẫn còn ở đó sao?”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Ở.”
Tiểu Hoãn cảm thấy 囧, trở lại rồi tại sao không nói lời nào.
Lần này, không đợi Tiểu Hoãn chủ động, anh gửi tới tin nhấn.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Cho tôi dược hoàn.”
Lục Tiểu Hoãn giống như bị những lời này của anh thôi miên, nhấn vào giao dịch, đem 1000 cái dược hoàn bổ máu thả lên, sau đó nhấn xác nhận.
Đột nhiên hệ thống thông báo: Phi Thành Vật Nhiễu thêm bạn làm bạn tốt.
Động tác theo thói quen, cô nhấn đồng ý. Sau đó cô nghĩ tới, nếu như anh kiên trì không cho trả ngọc bài, vậy cô có thể thêm anh làm bạn tốt hay không? Đáp án đương nhiên là nguyện ý thêm, cái này giống như là đi hẹn hò vậy, rõ ràng là không muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục dưới quyền quản lý của mẹ. Cô không khỏi đổ mồ hôi vì ý tưởng của mình.
Phi Thành Vật Nhiễu: “Chín giờ tối này mốt, trước miếu nhân duyên.”
Tiểu Hoãn ngẩn người, lập tức nghĩ đến: anh sẽ không phải thật sự muốn lôi cô đến miếu nhân duyên tìm nương nương nhân duyên công chứng đi?
Do dự liên tục, cô quyết định hỏi rõ ràng.
“Cái đó, anh không phải là đem lời mới vừa rồi tưởng thật đi?”
Anh và cô còn chưa biết nhau, nói như thế nào thì anh cũng được coi như là người có tiếng tăm, tìm cô kết hôn sao? Sẽ không phải là nhanh chóng cưới trong truyền thuyết đi? Hay là nói giỡn, chẳng lẽ là vì không muốn cô trả ngọc bài?
Phi Thành Vật Nhiễu: “Không có.”
Vậy còn được, cô thở phào nhẹ nhõm, anh cũng không phải là người không có chủ định tự nhiên lôi cô đi cưới gấp.
“Vậy ngày mốt đến miếu nhân duyên làm gì?”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Đính hôn.”
Đính, đính, đính hôn? Tiểu Hoãn cảm thấy mình hoá đá.
Trong Đảo Đào Hoa này ngoại trừ hệ thống kết hôn còn kèm theo hệ thống đính hôn, thật ra thì nói trắng ra chính là hệ thống thú tội, có chút tương tự cổ đại, chính là cái loại chọn trúng một cô gái rồi muốn đặt sính lễ trước. Sau khi thú tội, hệ thống sẽ thông báo trên kênh thế giới, nói một người chơi nào đó cùng một người chơi nào đó đã tư đính chung thân, để cho những người chơi độc thân khác đừng đánh chủ ý vào hai người này. Sau khi đính hôn, có thể cùng hưởng kinh nghiệm đánh quái, nhưng mà giá trị cao nhất cũng chỉ 50%, cho nên có rất nhiều nam nữ người chơi không có tình cảm cũng có thể đính hôn.
Tiểu Hoãn ngẩn người nửa ngày, mới mờ mịt hỏi một câu: “Tại sao?”
Phi Thành Vật Nhiễu: “Mới vừa rồi em cầu hôn với tôi, tôi đồng ý.”
Cho nên?
Một lát sau, anh mới gửi tới vẻ mặt mỉm cười: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Tiểu Hoãn hoàn toàn hôn mê.
Chương 10 — Nhanh chóng cưới trong truyền thuyết (trung)
Quan điểm của Phi Thành Vật Nhiễu là: nếu cô cầu hôn anh, anh đã đồng ý, ngay cả đồ cưới cô cũng đưa, cũng chính là 100 dược hoàn, anh cũng đã nhận, vậy thì anh phải làm được điều cô muốn, phụ trách đến cùng.
Lục Tiểu Hoãn rất muốn nói với anh, anh không cần phụ trách cũng không sao; dù sao trên thực tế bọn họ cũng không phát sinh bất cứ quan hệ gì.
Nhưng khi cô đánh ra những chữ này, phát hiện lời nói của mình có chút nghiêm trọng, ví dụ như từ thực tế này, ví dụ như từ quan hệ này, quá nhạy cảm. Vì vậy cô lại thủ tiêu một chữ rồi một chữ.
Không dám suy nghĩ nhiều, cô lấy cớ đột nhiên có chuyện, thừa dịp trước khi cha mẹ trở về vội vàng tắt máy vi tính.
Nhưng mới vừa tắt máy tính, điện thoại di động bắt đầu vang lên: “Tôi là nữ sinh, nữ sinh xinh đẹp~”
“Này?”
“Tiểu Hoãn à ~, không được chơi như vậy a a a!!! Cậu sắp kết hôn với thương nhân số một, anh đây lại là người biết cuối cùng!! Tâm tính thiện lương của tớ thật là đau a a a!!~”
Tiểu Hoãn vội vàng đẩy điện thoại ra xa một chút, đơn giản là heo Tiểu Bạch này muốn làm lỗ tai của cô bị điếc luôn mà.
Cô tức giận hỏi: “Vậy cậu đau lòng đủ rồi chứ?”
“Không có a a a a ~”
“Vậy cậu tiếp tục đau lòng đi, tớ muốn cúp điện thoại.”
“Đừng đừng đừng, anh không nói nữa.” Chỉ sợ cô cúp điện thoại, Tiêu Bạch lập tức khôi phục lại như bình thường, “Nói thật, chuyện kết hôn của cậu là chuyện lớn, tại sao lại không nói cho tớ nghe, dầu gì tớ cũng có thể chuẩn bị đồ cưới cho cậu!”
Nói cho cậu ta nghe sao? Nói thế nào, một phút trước cô mới biết mình sai lầm rồi. Sai lầm rồi, cô với anh ta còn chưa có kết hôn.
“Heo Tiểu Bạch, tớ không có kết hôn với anh ấy, chính là lúc ấy quá hỗn loạn, tớ nói sai thôi mà.” Sau đó liền biến thành như bây giờ.
Nghe rõ ràng ngọn nguồn Lục Tiểu Hoãn tự thuật, Tiêu Bạch bày tỏ đồng tình thật sâu.
Nhớ ngày đó, cậu cũng bởi vì lời nói một phút sai lầm của mình, nói người nào người nào người nào đó không giống người yêu, chẳng lẽ là đàn ông, kết quả lại bị nguyên tập thể hạ chiến thư. Đối mặt với sự bao vây kinh khủng như vậy, đầu óc cậu vừa chuyển, lập tức nói: “Thật ra thì tôi thích người nào người nào đó, bởi vì muốn cô ấy chú ý đến tôi, cho nên cố ý chọc giận cô ấy.” Sau đó lập tức móc ra tất cả tài sản, thề sẽ đối xử tốt với cô. Kết cục đương nhiên là người ta chuyển giận thành vui, lập tức chạy đến miếu nhân duyên kết hôn, thành vợ chồng trong trò chơi. Nói đến nữ người chơikia, thật ra thì cũng không tệ lắm, đáng tiếc chỉ chơi được một thời gian liền không thấy xuất hiện trong trò chơi nữa.
Lúc này, Tiểu bá vương anh tuấn khôi phục lại tình trạng độc thân trong trò chơi, nhưng mà cái miệng của người tên Tiêu Bạch này rất là hiếm có, lão bà thứ nhất cưới về như thế còn chưa tính, người thứ hai, thứ ba, đều tương tự từ trong miệng mà ra, cuối cùng vì cứu vãn tình hình mà cưới người khác. Mặc dù trong trò chơi có rất nhiều người kết hôn nhiều lần, nhưng người giống như cậu lại không có bao nhiêu. Căn bản là ân oán rồi cưới, cưới rồi chấm dứt, chấm dứt rồi ân oán, ân oán rồi lại cưới.
Bởi vì tình sử hôn nhân trong trò chơi của Tiêu Bạch quá phong phú, cho nên khi cậu ta lôi kéo Tiểu Hoãn vào trong trò chơi, những người chơi khác đều vụng trộm xem cô là JQ của Tiểu bá vương mà đối đãi. Mặc dù hai người không làm rõ, nhưng giữa nam nam nữ nữ trong trò chơi không phải cũng có chút chuyện như vậy sao. Nói cách khác, khi Tiêu Bạch ở trong trò chơi cưới lão bà thứ năm, cô vẫn còn mặc trang bị số một mà Tiêu Bạch mua cho hoạt bát phóng khoáng đi dạo ngang qua.
“Thật ra thì cậu nên kết hôn sớm một chút.” Nếu không kết hôn, người khác sẽ cho rằng cô và cậu ta có chút gì đó, có chút gì với Tiểu Hoãn sao? Tiêu Bạch dùng sức lắc đầu, dẫu có chết cũng tuyệt đối không ở rể.
Có lần Tiêu Bạch chạy đến nhà Tiểu Hoãn chuẩn bị tìm cô đi chọn mấy con chuột để chơi trò chơi, vừa đúng lúc Tiểu Hoãn đang ngồi chồm hổm trên bồn câu, mẹ Lục ra mở cửa.
Lúc ấy, mẹ Lục quan sát tỉ mỉ Tiêu Bạch từ đầu đến chân, lúc này mới hỏi một câu: “Tiểu Bạch, con chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“A? Dì nói gì?” Đối với câu nói xa xôi của bà, Tiêu Bạch hết sức mờ mịt.
Mẹ Lục liền lấy cánh tay mập mạp có lực vỗ tay Tiêu Bạch, tiếng kêu ba ba vang dội.
“Đứa nhỏ này, thịt tại sao lại lỏng như vậy, con gái tôi mặc dù không nặng, nhưng ít nhất con cũng phải lấy một cánh tay giơ nó lên đầu.”
Sau đó mẹ Lục lại nhìn hông cậu, không chút lưu tình bóp một cái: “Thắt lưng này quá nhỏ, tại sao có thể làm cho con gái chúng tôi có cuộc sống vợ chồng vui vẻ đây?”
Tiêu Bạch bị bóp phải hai mắt liền đỏ lên, thiếu chút nữa liền không nhịn được nước mắt của mình, nhưng cậu biết mẹ Lục là thành phần không thể đắc tội, bởi vì từ trên người Lục Tiểu Hoãn cậu cũng đã lĩnh giáo năng lượng trừng mắt kinh khủng kia rồi, đừng nói chi là người mẹ Lục Tiểu Hoãn sợ nhất. Hậu quả tuyệt đối là thê thảm, trả giá cao cũng không thể đắc tội!
Vì vậy anh liền nói: “Dì à, con nhất định đối xử tốt với Tiểu Hoãn.” Vậy là anh quyết định tốn tiền đập trang bị cho cô, mua thần thú cho cô cưỡi!
Nhưng mà hình như mẹ Lục rất bất mãn về cậu, bà chậm rãi nói: “Tiểu Bạch à, dì biết con là đứa nhỏ thiện lượng. Nhưng mà thiện lương cũng không được, con sẽ phải chiếu cố người khác, sau này con còn phải đi làm, dẫn nó đi dạo. Còn phải phụ trách nấu cơm, giặt quần áo, quét nhà, mua thức ăn và đổ rác. Nhớ! Đồ bẩn tuyệt đối không thể cho con gái bác làm, con gái bác thoải mái, cậu mới có thể diện.”
Tiêu Bạch nghe xong hai mắt liền đầy sao, cuối cùng mới khó khăn hỏi: “Dì, dì đang nói gì đấy?”
Mẹ Lục nhìn thấy cậu phản ứng chậm chạp như vậy, liền trực tiếp lấy đôi chân mập mạp khoẻ mạnh đá và bắp chân của cậu.
“Đang nói chuyện sau này con ở rể nên làm.”
Ngay lập tức, cả người Tiêu Bạch liền phát run, cũng không để ý bắp chân bị đá tê dại; vừa thấy Tiểu Hoãn từ trong nhà vệ sinh đi ra, liền lôi kéo cô chạy ra ngoài.
Chuyện lần đó vẫn làm tâm linh của cậu cảm thấy hết sức yếu ớt như cũ, chẳng lẽ cha mẹ trong thiên hạ gả con gái đều như vậy sao? Thay vì tương lai làm một người giúp việc, còn không bằng kết hôn trong trò chơi, mang theo lão bà đánh quái làm một chút nhiệm vụ cũng tốt.
“Nhưng mà, Tiểu Hoãn, cậu xác định không muốn gả cho anh ta sao?” Tiêu Bạch nhớ mình còn có chính sự chưa nói với Tiểu Hoãn.
Phi Thành Vật Nhiễu, số một bảng xếp hạng tài phú, nếu không sai thì tất cả bang phái lớn nhỏ ái mộ anh là mười một mười hai cái, còn chưa được thống kê hoàn toàn. Về phần những người không tham gia bang phái nhưng vẫn ái mộ anh thì càng không thể tính được. Ở trong trò chơi này, anh tuyệt đối chính là người có tiếng tăm, có tiền, nổi tiếng, lão công hoàn mỹ như vậy, không tìm anh thì tìm ai?
Nhưng mà Lục Tiểu Hoãn không nghĩ như vậy, cho dù anh có tiền nhiều như vậy, nhưng mà không có tình cảm làm trụ cột, có thể kết hôn sao?
“Tớ với anh ấy không quen.” Chỉ có bởi vì muốn trả ngọc bài mà nguyền rủa anh mấy lần mà thôi.
Tiêu Bạch vừa nghe được liền cười: “Cái này dễ thôi, hai người đính hôn trước, họp thành đội mấy lần đi đánh quái, trao đổi nhiều một chút, chẳng phải sẽ có tình cảm làm trụ cột hay sao?”
Tiểu Hoãn sửng sốt, tại sao đề nghị của heo Tiểu Bạch và anh giống nhau như đúc vậy, cũng muốn đính hôn trước, chẳng lẽ nói, anh cũng muốn như vậy sao?
“Đính hôn được không?”
“Thế nào mà không được? Anh ấy có tiền lại có đầu óc, còn rất tuấn tú! Ngay cả tớ còn muốn trở thành lão bà của tiểu thành thành ~” Tiêu Bạch không khỏi say mê nói.
Tiểu Hoãn không nhịn được, lau mồ hôi, tiểu thành thành?
“Làm sao cậu biết anh ấy rất tuấn tú? Cậu xem qua hình của anh ấy rồi sao? Lần trước tớ đi dạo diễn đàn còn thấy người chơi XXX tự xưng là người đàn ông đẹp trai nhất, kết quả dáng dấp đặc biệt khó coi.”
Lần đó cô nhàm chán đi dạo diễn đàn, thấy một người chơi gửi một bài post đặt tên là: gửi đến hình của bạn. Từ lòng hiếu kỳ, cô nhấp vào xem. Cô vào nhìn không quan trọng, quan trọng là thiếu chút nữa làm cho cô gặp ác mộng! Những người đàn ông bên trong thật là xấu xí, mập mập, gầy gầy, đen đen, nhìn như thế nào cũng không thấy có một người bình thường? Cô cũng không trông cậy có thể tìm được những người tương tự Vương Lực Hoành hay là Kim Thành Vũ, nhưng dầu gì cũng phải có một người rất được cho người ta xem đi, cho dù là một người bình thường cũng được. Càng làm cho cô cười ngất chính là, trong đó còn có cao thủ XXX, hình của hắn càng làm tan nát hình tượng cao thủ cô vẫn thường tưởng tượng bấy lâu nay.
Đương nhiên là Tiêu Bạch chưa có xem qua hình của Phi Thành Vật Nhiễu, nhưng thông qua Nhật Dạ Tiên Hữu và tầng tầng quan hệ, cậu cũng biết sơ sơ về nghề nghiệp của anh ấy. Cậu và mấy anh em trong trò chơi thỉnh thoảng cũng sẽ học theo tiểu cô nương bàn luận một chút về Phi Thành Vật Nhiễu, ví dụ như nhà của anh ở đâu, anh thích cái gì, lớn lên như thế nào. Nhật Dạ Tiên Hữu khẳng định Phi Thành Vật Nhiễu là một người đẹp trai! Hơn nữa còn là một đại soái ca! Cậu tin tưởng Nhật Dạ Tiên Hữu, người đàn ông lợi hại như vậy, còn chưa lập gia đình, nếu như anh ta không cưới muội muội của cậu là Tiểu Hoãn, còn có thể cưới cô gái nào khác sao? Quay đầu lại, cậu sẽ trở thành anh vợ, còn có thể thuận tiện tiếp xúc lâu dài gần gũi với đại thần, học hỏi một ít thủ đoạn buôn bán cũng được.
Quan trọng nhất là, anh ấy đồng ý lời cầu hôn của Tiểu Hoãn! Đây là chuyện muốn cũng không dám nghĩ, cái người đại thần xếp hàng số một này không phải là luôn độc thân sao, hưởng thụ JQ với nhiều người chơi nữ khác, người nào lại ngu như vậy tự động thắt cổ trên cây. Lần này Tiểu Hoãn tuyệt đối là gặp may.
Vì vậy Tiêu Bạch nói: “Dĩ nhiên, anh ấy tuyệt đối đẹp trai!”
Lục Tiểu Hoãn do dự, một phút trước cô vẫn muốn hung hăng tiêu diệt gian thương nhưng bây giờ lại biến thành người sùng bái đại thần, hơn nữa cái người gọi là đại thần này lại hoang đường như vậy, tự nhiên dưới tình huống như vậy đồng ý kết hôn với cô. Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quá Quỳnh Dao, Tiểu Hoãn không nhịn được lại lau mồ hôi, gần đây quá lâu rồi không có đi dạo diễn đàn dành cho phái nữ, khi nào có thời gian nhất định phải đi học hỏi nữ đại thần vài câu kinh điển mới được.
“Tớ cúp điện thoại, mẹ tớ về.”
Vừa nghe nói mẹ Lục trở lại, Tiêu Bạch cúp điện thoại còn nhanh hơn cô. Tiểu Hoãn hiểu ý cười cười, đem điện thoại để trên bàn, chạy đi mở cửa cho cha mẹ.
Mẹ Lục trở về còn mang cho cô một đống đồ ăn, vừa bỏ vào trong chén cho cô vừa không khỏi đáng tiếc, nói: “Con gái, hôm nay con không đi thật là đáng tiếc, mẹ với thím ba của con nhìn thấy vài thằng nhóc trẻ tuổi, thắt lưng kia vừa nhìn thì biết là có lực, cánh tay cũng có bắp thịt bền chắc. Mẹ với thím ba đã bàn bạc, bắt đầu từ ngày mai, hai ngày hẹn hò một lần, mẹ muốn mở rộng phạm vi.”
Nhất thời trong lòng Tiểu Hoãn lộp bộp một cái, trước kia là một tuần một lần, thỉnh thoảng mới có hai lần, bây giờ đổi thành hai ngày một lần, có thể quá thường xuyên hay không?
Nhưng cô hiểu rõ tính tình bướng bỉnh của mẹ mình, cho nên làm bộ khó khăn hỏi: “Nhưng mà hai ngày nữa con muốn hẹn hò với tinh anh trong giới nhà đất mà thím ba giới thiệu. Nếu là hai ngày một lần, vậy chẳng là con không có thời gian thấy anh ấy sao?”
Mẹ Lục vừa nghe nói, hai mắt liền sáng lên: “Tại sao không có thời gian? Con thể chọn chủ nhật ba năm trao đổi tình cảm, hai tư sáu đi gặp mặt người thím ba giới thiệu cho con.”
Lục Tiểu Hoãn vẫn kiên định cười với mẹ mình: “Mẹ, này không tốt lắm đâu?”
Phanh———! Mẹ Lục dùng sức đặt cái chén trên bàn, cháo vừa mới múc vào trong chén đang cố gắng để không tràn ra ngoài.
“Biết cái gì gọi là trúng tuyển ưu tú sao? Bây giờ ngay cả học sinh trong trường học còn được lựa chọn, con chọn chồng, không phải nên chọn tốt nhất sao?”
. . . . .
“Mẹ, đây gọi là ăn trong chén nhìn trong nồi, đúng không?”
Trong lúc nhất thời, mẹ Lục liền nghèo từ ngữ, đẩy cái đầu bạch kim đang nhập tâm vào Chương trình quảng cáo — Cha Lục.
Cha Lục cố tình nghiêm túc ho khan hai tiếng, nói: “Chờ một chút, mẹ con nói không sai.”
Lục Tiểu Hoãn vùi đầu uống chén cháo, mặc kệ cha mẹ phản ứng như thế nào, cô đẩy chén về phía trước: “Con ăn no rồi, con lên giường nghỉ ngơi.”
Gần như là chạy nạn chạy trốn về phòng mình, khoá cửa lại, mở máy tính.
Vào trong trò chơi, phát hiện trong danh sách bạn tốt, tên Phi Thành Vật Nhiễu tối thui.
Đột nhiên Tiểu Hoãn cảm thấy thất vọng. Công việc không ổn thoả, hẹn hò không thuận lợi, 26 tuổi còn chưa có tình yêu, chẳng lẽ cô chỉ cần kết hôn trong trò chơi là có thể thay đổi được gì sao?
Con gái đều là thành phần dễ thay đổi, con gái cũng là người làm việc theo cảm xúc, Lục Tiểu Hoãn, rốt cuộc cô muốn làm cái gì đây?