Bạn đang đọc Ổ Khoá Con Tim – Crystal Blue: Chương 45: Trốn Thoát
Không khí trầm mặc trong giây lát, xung quanh chỉ có mùi khói thuốc và tiếng đồng hồ tí tắc chạy theo thời gian. Một lúc sau ông Kane lên tiếng:
“Tổng giám đốc, bây giờ với cái giá đó anh tính thế nào?”
“Ha, ông nghĩ rằng chỉ với một đứa con gái mà tôi sẵn sàng bỏ ra 5% cổ phần của công ty để trao đổi sao? Ông quá xem thường Hoàng Thuận này rồi đấy.”
Hoàng Thuận bề ngoài cười lạnh. Trong lòng anh đang lo lắng nghĩ cách giúp Hân Di thoát khỏi chỗ này. Con tim mách bảo cho anh biết rằng cô đang gặp nguy hiểm, anh phải nhanh chóng kết thúc giao dịch với lão ta.
“Hahaha…tôi thật là đã sai lầm. Đúng như lời đồn, anh quả là một nhân tài ác bá trẻ tuổi. Làm gì cũng phải có mục đích và lợi ích rõ ràng” Kane lạnh nhạt nói.
“Quá khen. Ông Kane đây cũng thế.”
“Không dám, không dám.”
“Thế nào. bây giờ ông muốn trao đổi gì đây?”
Anh đang bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng tuyệt nhiên không để lộ ra ngoài.
“Bình tĩnh nào Tổng giám đốc. Anh nôn nóng đến thế sao?”
Kane mỉm cười quan sát sắc mặt của anh, ông gật gù tán thưởng trong lòng. Quả nhiên vẫn là che giấu tốt. Vậy được, ông đây sẽ cho ngươi biết thế nào là vật quý giá nhất bị mất đi.
Ông Kane tiếp tục mở lời.
“5% cổ phần trao đổi. Nếu không thì coi như giao dịch thất bại.”
“Kane ơi Kane, chẳng phải tôi đã nói với ông rồi sao. Cô ta không đáng để tôi phải bỏ ra số tiền ấy.”
“Haha, vậy thì tại sao anh còn đến đây. Chẳng lẽ là muốn xem trò vui? Chắc tổng giám đốc đây không rảnh rỗi vậy chứ.”
“Đó là ông nói. Hợp đồng công trình lần trước còn không thì không trao đổi gì cả.”
Anh nhanh chóng đưa ra giá của mình. Cho ông ta hợp đồng ấy đã là nhân nhượng lắm rồi.
“Tôi bây giờ không cần đến nó nữa. Cái tôi muốn là cổ phần công ty Heaven Hell”
“Vậy thì thôi vậy. Tôi đây cũng chẳng rảnh rỗi đến nỗi đem công ty mình trao đổi với ông để đổi lấy một cô gái.”
Anh đứng dậy nói với ông Kane. Có trời mới biết anh đang rất nôn nóng cỡ nào. Tình hình của Hân Di ra sao anh vẫn chưa biết được.
“Được. Coi như tôi đã lầm khi nghĩ con gái tôi quan trọng với cậu. Thế thì tôi làm gì nó cũng không sao đâu nhỉ. Giao dịch thất bại, tôi còn có việc cần làm với con gái tôi, xin phép không tiễn cậu nhé tổng giám đốc.”
Kane nở nụ cười nguy hiểm, ông không tin anh ta sẽ để yên. Rồi coi ai hơn ai.
Hoàng Thuận đang định cất bước đi thì nghe được những lời đó bỗng chốc thoáng cứng đờ nhưng nhanh lấy lại bình tĩnh, anh quay người lại nở nụ cười.
“Tạm biệt!”
Anh vừa bước ra cửa ông Kane cất tiếng gọi thuộc hạ.
“A Lợi, anh đem con bé vô đây cho tôi. Bao nhiêu năm qua tôi tốn cơm nuôi dưỡng mẹ con nó bây giờ nó cũng nên trả lại rồi nhỉ. À, gọi cả mẹ nó đến đây, tôi muốn mẹ nó thấy nó làm cách nào báo đáp ân tình của tôi.” Ông Kane phả ra một ngụm khói, đôi mắt gian tà vẫn để trên người chàng trai đứng im lặng ngoài cửa.
“Vâng ông chủ.”
Người tên A Lợi nhanh chóng cất bước, đi ngang qua anh còn cố tình liếc anh một cái. Trong lòng Thuận lúc này đang thấp thỏm không yên, ông ta tính làm gì cô ấy đây. Anh phải làm sao. Cuối cùng vẫn là mở cửa bước ra ngoài, anh nhất định cứu được cô, nhất định.
Không ai biết trong góc phòng cũng có một con người đang lo lắng cho cô gái sắp được đưa vào đây…
….
Hân Di tỉnh lại sau khoảng thời gian ngất đi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn rồi, không biết Nguyên Nguyên thế nào, có gặp được An Nhiên hay không, có gọi người giúp được hay không. Có…còn có….Thuận, anh ta có biết cô gặp nguy hiểm, có lo lắng cho cô hay không…
Cô nén đau ở vết thương ngay bắp chân, cố gắng lết gần đến cửa sổ. Tự thân cô phải thoát ra thôi, nếu Nguyên Nguyên không đến kịp cô vẫn có thể chạy thoát. Cô không thể để cô ấy gặp nguy hiểm lần nữa. Cô biết lần này là người được gọi là cha kia của cô đã làm. Cô từ 10 năm trước đã không còn muốn hỏi tại sao ông ta đối xử với cô như vậy rồi.
Cố gắng cắn chặt môi mình, Hân Di đứng dậy bám vào song sắt cửa sổ. Vết thương đã bắt đầu chảy máu, trên trán cô mồ hôi thoát ra từng tầng một. Hân Di vẫn tiếp tục cắn răng chịu đựng dù ôi đã bị cô cắn đến bật máu, mùi tanh sộc vào mũi khiến cô buồn nôn. Cô phải nhanh chóng thoát ra, vết thương này của cô nếu không được khử trùng sớm nó sẽ thối rữa và có thể phải huỷ bỏ đôi chân này.
Cô sau 15 phút vật vã cuối cùng cũng trèo lên được thành cửa sổ. Nhiệm vụ của cô lúc này là nhảy xuống, chỉ cần nhảy xuống là cô có thể thoát ra ngoài. Nhưng chân cô chảy máu nhiều quá, nó làm cô mất đi sức lực, cô không thể nhảy xuống.
Bỗng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô hốt hoảng. Cửa nhanh chóng mở ra, cô sợ hãi nhìn người đàn ông ngoài cửa, hắn ta cũng nhìn cô bằng con mắt ngạc nhiên rồi nhanh chóng tức giận, hắt rống lên bước lại.
“Ch* ch*t, mày đang tính bỏ trốn sao. Xuống ngay cho tao.”
Hân Di sợ hãi, tay cô đổ đầy mô hôi. Không được, không được để bị bắt lại. Một là cô trốn thoát hai là sẽ chết trong tay bọn nó vì tội trốn chạy. Cô phải nhảy thôi, nhảy thôi.
Nghĩ là làm, cô thả tay ra khỏi khung cửa, buông mình nhảy xuống. Nén cơn đau buốt từ chân truyền đến, cô cố gắng lết ra khỏi xa ngôi nhà này. Máu trên chân bắt đầu chảy nhiều hơn.
Người đàn ông thấy cô nhảy xuống thì giật mình hoảng sợ chạy lại cửa sổ nhìn xuống. Hắn thấy cô ôm cái chân bị thương chạy trốn hắn nhanh chóng chạy ra ngoài thông báo cho người đuổi theo còn mình chạy đi báo với ông Kane.
“M* ki*p. Thằng ngu, có một con nhỏ mà cũng không xử lí được. Mau tìm nó về đây, bằng không chuẩn bị chết đi.”
Kane giận dữ đập bể gạt tàn thuốc bằng thuỷ tinh. Con nhỏ khốn khiếp đó lại dám cả gan chạy trốn. Ông không thể buông tha món hàng này được. Bằng mọi giá phải có bằng được. Nếu không thì trực tiếp giết người. Ông đã nhân nhượng với mẹ con nó nhiều năm rồi.
….
Hoàng Thuận vừa bước ra khỏi căn nhà thì nghe tin cô đã trốn thoát mà trong người lại đang bị thương. Anh nhanh chóng cùng Jackson chạy về phía sau khu nhà kho tìm kiếm. Trong lòng anh đang thấp thỏm lo sợ, lo sợ cô sẽ gặp chuyện, lo sợ cô bị bắt trở lại. Từ khi nào cô quan trọng với anh như thế.
“Hân Di đừng xảy ra chuyện gì, nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
Phía bên ông Kane cũng đang cấp tốc tìm kiếm cô. Cô đang bị thương nên sẽ không đi xa được, bọn người tìm kĩ ở xung quanh khu nhà, nghĩ rằng cô trốn đâu đó.
Hân Di sau khi thoát khỏi căn nhà cô dùng hết sức mình chạy ra phía bãi biển. Cô cứ chạy, cứ chạy mà không biết mục đích. Cô chỉ mong càng thoát ra càng sớm càng tốt. Vết thương ở chân cô đã mất cảm giác, cô không còn thấy đau nữa, cô đã mất đi cảm giác rồi. Cô bây giờ chỉ có một ý nghĩa là phải trốn khỏi đây.
Màn đêm đã nhuộm đen bầu trời, cảnh sắc âm u hơn bao giờ hết…
….