Ổ Khoá Con Tim - Crystal Blue

Chương 43: Nhất định sẽ cứu cậu


Bạn đang đọc Ổ Khoá Con Tim – Crystal Blue: Chương 43: Nhất định sẽ cứu cậu

Cả hai được dẫn đến một căn phòng, bên trong khác xa hoàn toàn phía ngoài này, đèn sáng chiếu khắp phòng, trên ghế sofa rộng lớn, người đàn ông với dáng người mập mạp ngồi đó, chầm chậm phả ra khói thuốc lá. Thấy có người bước vào, ông ta ngẩng đầu dậy bước đến gần cả hai cười lớn.
“Haha, Tổng giám đốc à, anh sợ tôi làm gì anh sao mà phải mang theo vệ sĩ thế?” nói rồi liếc nhìn qua Jackson dò xét.
“Thư kí của tôi.”
“Được rồi, được rồi, chúng ta bắt đầu chứ?”
Không trả lời, Thuận nhanh chóng ngồi xuống, anh hiện tại đang rất lo cho Hân Di, bây giờ không biết thế nào rồi. Tuyệt nhiên nỗi lo đó anh không thể hiện ra bên ngoài.
—————————–
Mở mắt ra, tiếp nhận ánh sáng từ cái cửa sổ phía trên đầu, Hân Di hoảng hốt lay người kế bên thức dậy.
“Nguyên, Nguyên Nguyên dậy đi, chúng ta ngủ quên rồi”
“Hừm…zz, ờ…ư..ư…cậu nói gì vậy Di?” Nguyên vẫn còn ngái ngủ lên tiếng.
“Trưa rồi, chúng ta ngủ quên rồi. Làm sao ra khỏi đây bây giờ?”
“Ừ…hả…cái…cái gì? Trưa rồi sao? Chết rồi làm sao, làm sao đây Di?” Nguyên tỉnh hẳn, lo lắng hỏi.
“Đừng lo, tớ sẽ tìm cách”

Di đứng dậy, bước đến phía cửa, ở đây có một lỗ nhỏ cho cô nhìn ra ngoài, hẳn là có hai người đang đứng ngoài canh gác, kiểu này không thể đi ra bằng cửa trước được rồi.
“Bên ngoài có người, chúng ta sẽ đi bằng cửa sổ này vậy.” Di nói, tiến lại gần cửa sổ xem xét.
“Cẩn thận, được không vậy. Để tớ giúp cậu.”
Nguyên nói rồi nhìn xung quanh, phát hiện ra một tấm gỗ lớn và hơi cao, chắc có thể đứng lên được. Cô đem tấm gỗ đặt phía dưới cửa sổ, giữ vững phần ngoài cùng cho chắc chắn để Hân Di leo lên. Đang leo gần tới nơi, định chạm tay vào song cửa, bỗng nhiên cửa mở ra, một người đàn ông đi vào, cả hai hoảng hốt té xuống sàn, Nguyên thì không sao nhưng Di thì bị va đập mạnh ở chân, cô khẽ rên lên.
Người đàn ông tức giận tiến đến, kéo Hân Di đứng dậy, anh ta tát cô một cái rồi quát:
“M* k***, mày dám trốn sao. Mày nghĩ sẽ trốn được à. Ngoan ngoãn mà ở đây đi.”
“Anh không được đánh cô ấy, thả ra” Nguyên lao tới, đẩy người đàn ông ra, cô nhanh chóng đỡ Di đứng dậy.
“Mày dám đẩy tao, được rồi, tao cho cả hai cùng chết”
Nói rồi người đàn ông lao tới, vừa đánh vừa đá hai cô gái. Từng vết bầm tím dần xuất hiện. Sau khi đánh xong, anh ta bỏ ra ngoài rồi khoá cửa lại.
Nguyên cố gắng ngồi dậy, cô lo lắn xem xét vêt thương cho Hân Di
“Di, cậu có sao không?”
“Mình…mình không sao…” Di yếu ớt nói, toàn thân cô đau ê ẩm, tưởng như cái khớp xương vỡ ra.
“Còn nói không sao, cả người đều bị thương nặng như vậy.”
“Không..sao mà, cậu cũng bị thương kìa.” Di cố nở nụ cười ngượng ngạo, đưa tay sờ lên mặt Nguyên.
“Tớ sao bằng cậu được chứ…hic…là tại tớ, hic…đáng ra tớ phải…hic…bảo vệ cậu…hic” Nguyên bắt đầu khóc, cô thấy có lỗi vì không bảo vệ được Di.
“Đừng khóc, chẳng phải tớ đã nói là không sao rồi sao. Tớ là bác sĩ cậu không tin tớ à? Tớ mạnh như thế này, sao cần cậu bảo vệ chứ.” Di cười, cô quên cơn đau, lau nước mắt cho bạn.
“Huhu…hic, chúng ta…chúng ta…hic…sẽ ra khỏi đây mà đúng không? Hic, sẽ an toàn ra khỏi đây mà đúng không…” Nguyên khóc lớn, ôm chầm lấy Di nấc lên.
“Ừ, chúng ta sẽ ra khỏi đây.” Di vỗ về bạn mình an ủi như an ủi chính mình. Cô cũng không biết khi nào thì có thể ra khỏi nơi này nữa.
Một lúc sau, như nghĩ ra được gì đó, Di lên tiếng:

“Nguyên nè, nghe mình nói.”
“Hở? Cậu đau ở đâu sao?” Ngước lên nhìn bạn mình, cô lo lắng hỏi.
“Không phải, mình có cách rồi.”
“Cách gì, mau nói đi.”
“Cậu trèo cửa sổ ra ngoài trước rồi đi tìm An Nhiên, nói cô ấy tìm người giúp chúng ta. Chỉ có cách đó thì hai chúng ta mới an toàn và bọn họ mới bị bắt.” Di chậm rãi lên tiếng.
“Không, không đời nào tớ bỏ cậu lại đâu, nếu muốn thì cả hia cùng chết hoặc cùng trốn, tớ không đồng ý đâu Di à.” Nguyên lắc đầu nguầy nguậy.
“Nguyên, Nguyên Nguyên nghe tớ nói. Nếu cả hai chúng ta cùng bỏ trốn thì rất dễ bị bắt, với lại tớ bị thương làm sao chạy nhanh được. Cậu đi trước gọi người tới cứu, như vậy sẽ dễ dàng hơn.”
“Không, không được, cậu đang bị thương làm sao tớ bỏ cậu mà đi được chứ. Không được, tuyệt đối không.”
“Nguyên, chỉ có cách này chúng ta mới được cứu thôi. Chẳng lẽ cậu muốn chúng ta ở đây mãi sao? Nghe lời tớ đi, được không. Tớ không sao đâu mà. Nguyên…” Di thuyết phục
“Nhưng…”
“Đi mà Nguyên, nghe lời tớ đi” Di nắm tay Nguyên kiên quyết.
“Lỡ cậu gặp chuyện hay bọn họ lại vào thì sao?” Nguyên phân vân, cô không thể bỏ Di ở đây được.
“Không sao mà, tớ có cách. Cậu mau đi đi, trời gần lặn rồi kìa. Mau đi” Di nhìn ra ngoài, hối thúc Nguyên.
“Thôi được rồi, cậu ở đây, nhất định ở đây an toàn chờ tớ. Nhất định tớ sẽ gọi người đến cứu cậu, nhất định đấy. Cậu không được xảy ra chuyện biết chưa?” Nguyên nói

“Ừ, tớ hứa.”
Nguyên nhờ sự giúp sức của Di nhanh chóng leo qua cửa sổ, cô luyến tiếc nhìn bạn mình cho đến khi Di hối thúc mới chạy đi. Nhất định sẽ quay trở lại, nhất định đợi tớ. Nguyên thầm nghĩ.
Cẩn thận Nguyên, tớ nhất định đợi cậu đến cứu, nhất định đấy…
Nhìn ra ngoài cửa sổ, sóng biển vẫn cứ như thế, trôi dạt dào như bình thường, như thể mọi chuyện trên thế giới này không liên quan đến nó, thật yên bình biết bao. Giá như có thể, thì cô muốn làm sóng biển một lần, trôi dạt trên biển, tự do, không phải vướng bận bất cứ điều gì ở trần gian đầy tội lỗi này.
Thả người xuống sàn, Di thẫn thờ chờ đợi…
Có chăng kì tích sẽ xuất hiện?…
Tôi mong chờ một kì tích, một kì tích mà có lẽ chưa từng tồn tại…
Dù biết là mong manh nhưng vẫn hi vọng, hi vọng một lần để có thể thoả mãn…
Lẻ loi như cơn gió, đơn độc như ngọn cỏ…chỉ hi vọng một điều…
Giá như anh ở đây, ngay lúc này…
Biết không, anh chính là kì tích mà em luôn tìm kiếm…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.