Bạn đang đọc Ổ Khoá Con Tim – Crystal Blue: Chương 15: Gây Gỗ
Ân lấy áo trở về nhà, trên đường đi anh thấy An Nhiên. Anh tắp xe vô lề, nhấn còi.
Nhiên Nhiên giật mình nhìn qua.
– Uả Phong Ân? Sao anh ở đây?
– Về nhà.
– Ừ-cô nói rồi đi tiếp mặc kệ anh.
– Này…- Ân thấy cô thờ ơ nên khó hiểu.
– Gì nữa- cô bực.
– Sao vậy?
– Thất việc- cô buồn bã.
– Tại sao?- anh ngạc nhiên, cô vốn rất giỏi mà.
…
Thuận cũng vừa về đến nhà, anh thấy phòng khách lộn xộn tiếng nói cười. Anh tò mò vào nhà.
Hân Di đang nằm xem Tom and Jerry và ăn khoai tây chiên vừa cười khúc khích.
– Ừm..hừ- anh gằn giọng.
– Hả, anh về rồi sao?- Di ngoái nhìn.
– Ừ, làm gì vậy?- Thuận lại sofa ngồi.
– Sao?- cô hỏi lại, nãy giờ chú tâm coi tv không nghe anh nói.
– Đang xem tv sao?- anh hỏi lại.
– Hỏi thừa- cô bốc miếng khoai tây bỏ vào miệng.
– Cái gì?- Anh ngạc nhiên.
– Tôi nói anh hỏi thừa- cô lặp lại. Tên này điếc sao?
– Sao thừa-anh bực.
– Thấy rồi hỏi chi nữa, không thừa chẳng lẽ thiếu?
– Cô…
– Haha…anh không còn gì thì đi làm việc mình đi- vừa coi tv cô nói.
Thuận tức giận cực độ, cô ta nghĩ cô ta là chủ chắc. Được lắm tôi cho cô biết. Anh nghĩ rồi bước lại phía tv tắt cái bụp.
– Aaa…anh mất lịch sự vừa thôi- màn hình tối thui, Di Di bực, gắt lên.
– Nhà tôi-anh thản nhiên.
-Nhà anh nhưng anh cũng không được làm như thế.
– Thích.
– Anh…được lắm anh đợi đó- cô tức giận đe doạ rồi bỏ lên lầu.
– Khoan- anh lên tiếng.
– Cái gì?- cô quay lại.
– Dọn- anh chỉ lên bàn.
– Hừ- cô gom tất cả lên người rồi dậm chân lên phòng.
Thuận vui vẻ mỉm cười. Cô mà đấu lại tôi sao, còn non lắm cô nhóc. Để xem tôi xử cô thế nào…
Nói rồi anh cũng trở về phòng.
—-oOo—-
Trở lại chỗ Phong Ân, anh vẫn còn ngạc nhiên thì An Nhiên lên tiếng.
– Thôi bỏ đi. Mà này- cô gọi.
– Hả?
– Anh rảnh chứ?- cô nhìn anh.
– Ừ.
– Đi ra biển với tôi- không đợi anh trả lời, cô lên xe ngồi ngay ngắn.
– Đi đi- cô hối anh vẫn chưa hết ngạc nhiên.
– Ờ…ừ- Anh khởi động cho xe ra thẳng biển.
Tới nơi, cô ngửi được mùi của sóng biển. Bước xuống xe, Nhiên dang tay đón lấy khí biển. Chỉ có ra biển thì những buồn phiền đều tan biến. Cô hít thở thật mạnh, cảm nhận từng đợt gió tạt thẳng vào mặt gây đau rát nhưng cô lại tỏ ra thích thú.
Ân đứng kế bên dựa lưng vào xe, mắt quan sát từng hành động nhỏ nhặt của cô. Nhiều khi anh nghĩ “Từ khi nào anh lại có thể ột cô gái dễ dàng bước vào cuộc đời anh như thế mà lại chưa thể bước ra được”. Anh cứ đứng đó nhìn cô, tâm trạng thoải mái hơn.
Người thì ngắm biển, kẻ thì ngắm người. Cả hai cứ im lặng đến khi hoàng hôn xuống…