Ổ Khoá Con Tim - Crystal Blue

Chương 14: Quá Khứ Của Tâm Băng.


Bạn đang đọc Ổ Khoá Con Tim – Crystal Blue: Chương 14: Quá Khứ Của Tâm Băng.


Băng Băng sau khi nói chuyện với Ân và Thuận xong cô trở về phòng, cô bước lại ngăn kéo tủ bên bàn trang điểm lôi ra một cuốn anlbum. Nó có màu trắng, nhìn có lẽ là rất lâu rồi nhưng vẫn còn mới, chủ nhân của nó chắc trân trọng nó lắm. Bìa anlbum có dòng chữ in đậm đỏ chót ” Memory”.
Cô mở cuốn anlbum ra, tấm hình đầu tiên có hai đứa nhóc, 1 trai, 1 gái khoảng 5,6 tuổi. Bé trai với khuôn mặt tròn trĩnh, mái tóc nâu ngắn, khuôn mặt mỉm cười vui vẻ nắm tay cô bé kia giữa khu vườn hướng dương vàng rực. Kì lạ bởi cô bé không hề cười, khuôn mặt lạnh lùng, mái tóc vàng cột cao nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy, cô bé đang rất hạnh phúc. Cô không thể hiện qua khuôn mặt, nụ cười mà thể hiện điều đó qua đôi mắt. Đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc, vui tươi.
Băng Băng vô thức chạm tay lên tấm hình. Cô bất động hồi lâu…

” Này Tiểu Tâm, xem anh bắt được gì nè” cậu bé cầm trên tay một con kén nhỏ chạy lại bên cô bé tên Tiểu Tâm kia.
” Trời tưởng gì, xem em có gì nè” tiểu Tâm kinh thường, cô chìa tay cho anh xem
” Aaaaaa…tránh xa anh ra. Em là đồ độc ác” cậu bé thấy con ếch nhỏ trên tay tiểu Tâm thì sợ sệt la hét bởi cậu sợ nhất con ếch mà tiểu Tâm lại luôn lấy đó chọc ghẹo cậu
” Hahaha, cho anh chết. Minh Nhi, anh đứng lại đó” cô bé chạy theo.

” Em rốt cuộc là con trai hay con gái vậy? Em sao hay ăn hiếp anh như thế…aaa” cậu vừa chạy vừa hét.
” Haha, em không biết em là nam hay nữ nữa” cô bé cười đuổi theo.
Cả hai vui đùa trên khu vườn rộng lớn với những hàng hướng dương vàng rực. Nhìn thật hạnh phúc…


” Minh Nhi…” tiểu Tâm gọi
” Sao?”
“Sau này anh sẽ yêu em chứ?” Cô bé nghiêng đầu hỏi cậu bé khoảng 10 tuổi đang vẽ gì đó.
” Không” cậu thản nhiên cười.

” Tại sao?” Cô bé uất ức
” Không vì sao cả” cậu nhìn cô ” Mà em còn không biết em là nam hay nữ sao anh yêu em được. Lỡ em là quái vật muốn ăn thịt anh thì sao?” Minh nói đùa.
Với người khác sẽ chỉ nghĩ rằng là câu nói ngây thơ của cậu nhóc 10 tuổi nhưng với tiểu Tâm thì khác, cô thông minh và nhạy cảm hơn bọn trẻ cùng tuổi.
” Xí. Không thèm nữa” cô quay mặt đi, thoáng buồn.
Tiểu Tâm vốn là một cô bé lạnh lùng, mạnh mẽ, ít khi thể hiện tình cảm ra ngoài nhưng với cậu cô luôn nói ra tình cảm mình, dù có dấu thì cậu cũng nhận ra.
” Cô bé ngốc” Minh nhìn mặt cô nói khẽ.

Từng đoạn kí ức được Băng Băng tái hiện lại trong đầu. Vui, buồn, giận dỗi, hạnh phúc đều có. Cô lật từng trang anlbum, đó là quá trình lớn lên và trưởng thành của cả hai nhưng được một nửa thì chỉ còn những ô trống. Nước mắt vô thức rơi ướt mặt cô. Trong đời, cuộc sống của cô, 19 năm cô chưa từng khóc vì ai nhưng chỉ duy nhất anh đã khiến cô phải rơi lệ hai lần. Một lần năm 12 tuổi và hôm nay.
Băng Băng gạt nước mắt, cô phải mạnh mẽ, cô vốn như thế mà. Cơ không được yếu đuối. Chính cô nói ghét loại con gái yếu đuối mà tại sao cô phải khóc vì anh chứ. Không được khóc. Cô thầm nghĩ.
Tâm Băng đặt lại anlbum vào chỗ cũ ” Trọng Minh, em nhất định sẽ làm điều này, nhất định phải thực hiện nó. Em không còn như 9 năm trước nữa, anh hãy chờ xem” cô kiên định.
Băng Băng cầm túi bước ra phòng, đóng cửa lại. Cô không hề biết rằng dưới trang cuối cùng của cuốn anlbum, vài tờ giấy lòi ra, kèm theo 1 tấm hình ” Cô bé Ngốc…anh không yêu em bởi vì sau này em sẽ là vợ của anh…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.