Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng
Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng
Thông tin truyện: Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng
Cô đứng lên, rất nhẹ nhàng nhưng dường như đã dốc hết sức để làm việc đó. Đôi mắt cô vẫn ở trên gương mặt anh. Không biết Nam Giao tìm gì ở đấy, nhưng có lẽ cô đã trông thấy điều cô muốn tìm. Cái nhìn chao nghiêng vì cái mắt rất khẽ. Anh bất lực khi con tim trong lồng ngực bất chấp sự chuyên chế của lý trí vẫn dội lên một nhịp. Giọng Nam Giao nhẹ như gió nhưng vẫn rõ từng lời:
− Anh hứa sẽ không có sự thay đổi nào khác, phải không?
Người đàn ông quay đi. Cổ họng khô se. Lúc này, tất cả những điều cô muốn biết chỉ có thế.
− Em an tâm. Không thay đổi gì cả, anh hứa.
Ánh mắt Nam Giao đầy vẻ hàm ơn, như thể vừa nói xong điều khó nói nhất, như thể anh đã làm cho cô điều gì đó thật to tát. Trung Dũng đau lòng nhận ra cảm giác nhẹ nhõm như cất được gánh nặng: gánh trách nhiệm, gánh thương yêu, gánh tín nhiệm, gánh tin tưởng của kẻ khác chỉ biết trông cậy vào mình. Không khí gượng gạo khiến họ chia tay nhau một cách chóng vánh. Cô rướn người trên xe, vòng lưng mảnh mai uốn nét cong chữ l, yếu đuối mỏng manh đến tội nghiệp. Trung Dũng bước vào nhà. Chỉ lúc này anh mới nhận ra trời đang chuyển mưa. Chiếc rèm nơi cô ngồi chấp chới bay lên như cánh bướm. Ngọn cát dằng run rẩy. Anh nhìn vào góc ấy thật lâu. Mọi thứ, và cả cô nữa, hư hư thật thật như không hề tồn tại.
Để lại một bình luận
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.