Bạn đang đọc Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng – Chương 8
Tự nhiên, lúc này hình ảnh ngôi nhà thờ nhìn qua ô cửa ký túc xá hiện rõ trong anh. Trầm mặc, hiền lành với cái tháp chuông cổ kính, với những con bồ câu chọn mái vòm rêu phong làm nơi trú ngụ mà thức ăn của chúng phụ thuộc vào quốc tịch cuả những du học sinh lân cận − những kẻ thò đầu qua ô cửa rảy vài hạt cơm nguội, mẩu bánh mì vụn, khoai tây nghiền và cả mì spaghetti. Thoạt tiên là làm một cách tùy hứng với hảo tâm lúc trồi lúc sụt. Dần dần khi những chú bồ câu bắt được gốc thì mối quan hệ được thiết lập một cách rõ ràng. Anh dễ dàng nhận ra con nào là của gã người Phi hiền lành nhưng có thân hình hù dọa − lực lưỡng và đen bóng; con nào là của cô gái đến từ Madagasca; của những gã Bắc Phi da sáng nói tiếng Ả Rập, của người phụ nữ Thụy Điển có mái tóc vàng óng… Vắng vài hôm đã lo ngại chú bồ câu vẫn nhảy nhót, thích thú mỗi khi đón những hạt cơm khô không khốc từ tay anh, bị đói. Đến mùa đông, tuyết rơi dày trên mái vòm, lũ bồ câu rủ nhau biến mất và trở về vào mùa xuân khi những sợi nắng phủ đầy trên tháp chuông − ríu rít, mừng rỡ, mỗ cả vào cửa kính để vòi thức ăn. Lần đầu tiên trông thấy cảnh ấy, Trung Dũng không khỏi thốt lên kinh ngạc: “Mày ở đâu vào mùa đông vậy? Làm thế nào mày trải qua mùa đông khắc nghiệt đến thế mà chẳng hề hấn gì cả? Vâng, chẳng hề hấn gì. Không có anh − chú bồ câu nhỏ bé ấy vẫn sống.
− À, lúc nãy tôi nghe anh gọi là họ khi nói đến Nam Giao. Chắc anh vẫn chưa biết, cô ấy chỉ đi một mình thôi.
Linh cảm − một thứ linh cảm xấu chuếnh choáng trong anh:
− Thế mẹ cô ấy?
− Bà qua đời cách đây vài tháng. Hình như là một căn bệnh nan y.
Đất dưới chân tụt xuống, hay định mệnh từ từ rut dây mà Trung Dũng thấy mình lửng lơ trên không trung như diễn viên xiếc không có lưới bảo hiểm bên dưới. Giọng van nài của cô vụt bên tai anh “Anh đừng nói gì cả nhé. Mẹ tôi sẽ chết mất thôi”. Bà nhìn anh, cái nhìn xuyên thấu tâm can khiến Trung Dũng thấy sợ. Trông bà mạnh mẽ hơn cả cô con gái đứng cạnh − dáng che chở, bảo vệ sẵn sàng thay mẹ gánh mọi bất trắc của cuộc đời − vừa rũ rượi trong vòng tay anh. “Cháu là bạn của Phương Đàn à? Thật quý hóa quá”. Với nụ cười lặn sâu trong mắt, với vẻ thâm trầm mềm mại, bà chưa bao giờ khiến anh phải băn khoăn, khó xử về những điều quanh co trong lòng. Thời gian và quãng đời vất vả chạy chợ trên bán chợ dưới, tần tảo nhặt nhạnh từng đồng nuôi con ăn học không làm phai cốt cách nhẹ nhàng, quý phái của người xuất thân từ dòng dõi trâm anh.