Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp

Chương 14


Bạn đang đọc Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL – Chương 14


Thời tiết đột nhiên trở nên âm u, lại oi bức đến mức khiến người ta bực bội.
Toàn bộ cửa sổ hai bên phòng học được mở ra, nhưng đến một cơn gió cũng không có, cành cây ngoài cửa sổ như mang theo tử khí thâm trầm, không chút sức sống nào.
Trình Trì ngủ suốt một tiết, khi tan học bị tiếng đùa giỡn ồn ào trong phòng học đánh thức.

Cậu thong thả ngẩng đầu dậy, đưa tay xoa nhẹ đôi mắt.
“Tiết mấy rồi?” Giọng mũi của cậu hơi nặng, hình như vừa mới tỉnh ngủ, hơi khó chịu.
Hai chân Nguyên Lượng bắt chéo lướt Weibo, không biết đang xem cái gì, cười không ngừng, đưa mắt liếc cậu một cái: “Đại ca à, đã tan học rồi, tôi hỏi ông buổi tối làm cái gì vậy? Cứ đến lớp là ngủ, nằm bất động như vậy, không ổn đâu, không phải là tôi nhiều chuyện, ông cũng nên tiết chế một chút.”
Trình Trì thản nhiên lật tờ bài thi trắng ra: “Đây là cái gì?”
“Bài tập vật lý.”
Trình Trì cầm lấy bút bắt đầu điền vào tờ bài thi, tốc độ rất nhanh, Nguyên Lượng cũng phải giật mình, bỏ đôi chân đang bắt chéo xuống, không lướt Weibo nưa.
“Cậu bị làm sao vậy? Trúng tà à? Thế mà còn đi làm bài tập? Đừng làm tôi sợ, mấu chốt là cậu tiện tay điền ABC rồi nộp lại, giáo viên còn phải tốn thời gian sửa bài cho cậu, đến lúc sửa xong bài tập của ông chắc cũng bị thổ huyết mất, người anh em, vì tính mạng của giáo viên, ông vẫn nên suy nghĩ lại một chút.”
Trình Trì không để ý đến cậu ta.
Nguyên Lượng đứng dậy, đem điện thoại bỏ vào trong túi: “Này, có đi tiểu hay không?”
“Muốn lão tử giúp cậu cởi quần?” Trình Trì nói cũng không ngẩng đầu lên.
“Được rồi, tôi đi một mình.”
Nguyên Lượng đi WC về, giống như phát hiện được một châu lục mới nói: “Này, tôi nói cho ông biết, Tiểu Nhụy nhà ông…….”
“Chuyện của cậu ấy không cần nói với tôi.”
Cậu ta còn chưa nói hết câu, đã bị giọng điệu lạnh lùng của Trình Trì cắt ngang.
“OK, quấy rầy rồi.”
Nguyên Lượng quay đầu đi tìm Ngô Thiệu Châu: “Người anh em, ông xem cái video này đi, chính là chuyện xảy ra trên chuyến tàu lúc chúng ta trở về đó.


Lúc ấy người đàn ông kia còn khóc đến mức máu và nước mắt trộn lẫn vào nhau, thật sự khiến tôi tức cười đến chết mất thôi, vốn đang cảm thấy thật đáng tiếc vì không thấy được hiện trường, không nghĩ tới cái video này lại được đăng lên, coi gái nhỏ thật độc ác nha! Một đòn này nện xuống……”
Đột nhiên, người bên cạnh duỗi cánh tay thon dài ra, trực tiếp cướp lấy điện thoại của cậu ta.
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu đồng thời quay đầu lại, nhìn người nào đó vừa rồi còn cứng miệng nói “Chuyện của cậu ấy không cần nói với tôi” nhìn chằm chằm đoạn video không chớp mắt, sắc mặt lại càng ngày càng đen.
Trình Trì click mở khi bình luận, ngón tay lướt nhanh đánh mấy chữ gửi đi.
—— xem ra các người thật sự thiếu đòn!
Nguyên Lượng:……
Không xong rồi, vài giây sau, Trình Trì lại đáp trả lại bình luận thứ hai, rồi gửi đi.
—— trong vòng năm phút các người xóa hết tất cả, nếu không thì tự mình gánh lấy hậu quả!
Cuối câu còn bỏ thêm mấy con dao máu chảy đầm đìa.
Cảm giác bị uy hiếp!!
Nguyên Lượng bị uy hiếp một lúc sau mới phản ứng lại: “Đây không phải là tài khoản của tôi.”
“Ừ.”
“……”
Thời Nhụy ngồi ở hàng phía trước, đang bị Đồng Giai Giai và Đàm Thiến tra hỏi, kể lại chuyện đã xảy ra trên xe lửa cho bọn họ nghe, đương nhiên, có lược bỏ đi đoạn có sự xuất hiện của Trình Trì.
Đàm Thiến vô cũng ngưỡng mộ nhìn Thời Nhụy: “Thời Nhụy, không thể tin được cậu vào thời khắc mấu chốt lại rất dũng cảm đó, nếu tớ là cậu, chắc bị dọa đến khóc mất.”
Đồng Giai Giai cũng nói chen vào: “Đúng vậy đúng vậy, tớ cũng thế, Thời Nhụy lúc ấy cậu không sợ sao? Người đàn ông kia vừa nhìn liền biết m không phải người tốt, nếu mà trong người hắn ta mang theo dao, thì biết làm sao được?”
Thời Nhụy cười: “Tớ cũng sợ mà, thật ra lúc đó tớ cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, cũng không có thời gian suy nghĩ em hắn ta có mang theo dao không, chắc là xuất phát từ bản năng tự vệ.”
Đồng Giai Giai và Đàm Thiến lại cảm thán một phen, sau đó đột nhiên Đồng Giai Giai nghiêm túc nói: “Tớ tuyên bố, từ hôm nay trở đi, ở trường học chúng ta tớ lại có thêm một thần tượng, đó chính là Thời Nhụy.”
Đàm Thiến để ý tới nhóm người Khương Mẫn thỉnh thoảng nhìn sang bên này xem, khó chịu liền trừng mắt liếc bọn họ một cái, thấp giọng nói: “Thời Nhụy, tớ cảm thấy chuyện này đối với cậu có chút bất lợi, vốn dĩ đề tài trong trường học về cậu còn chưa hạ xuống được, hiện tại lại ra thêm đoạn video như vậy, những người không biết được chân tướng sự việc chắc chắn sẽ bình luận lung tung.”
“Đúng vậy, ôi, các cậu nhìn xem này, có bình luận mới.” Đồng Giai Giai đem điện thoại dịch đến đó.

“Là ai vậy, rất có khí phách nha.”
“Người này đúng là rất hiểu lẽ phải, tớ có một tình cảm không thể lý giải nổi với người giấu nên này.”
Đồng Giai Giai click mở trang chủ của người đó, phát hiện manh mối mới: “Người này cũng là người thành phố B.”
“Thật hả?” Đàm Thiến click mở trang chủ của người đó: “Từ từ, còn có bạn chung?”
Đồng Giai Giai hét lên: “Này bạn chung là uỷ viên thể dục trường sơ trung của tớ đó.”
Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó Đàm Thiến đưa ra kết luận: “Theo tớ suy đoán, người này rất có khả năng là người bên cạnh chúng ta, xem các video cậu ấy đã đăng trước đây, chắc chắn có thể tìm được manh mối.”
Thời Nhụy sử dụng Douyin còn chưa quen, vẻ mặt ngơ ngác nhìn hai người kia lúc ngạc nhiên lúc sau lại hét lên, bắt đầu phát huy khả năng Holmes, tìm kiếm các loại dấu vết.
“Đây là video trận bóng rổ năm trước của trường chúng ta, người này chắc chắn học cùng trường với chúng ta, không thể nghi ngờ.”
“Wow, đây là video quay Trình Trì ném bóng, đẹp trai quá.”
Nghe được tên Trình Trì, ánh mắt Thời Nhụy cũng nhìn sang.
“Đây là video quay khi đi du lịch, đúng không? Còn chụp rất nhiều ảnh nữa.”
“Đây là chỗ nào vậy? Thật đẹp.”
“Chắc là Nhĩ Hải.” Thời Nhụy thấy khung cảnh trong video quá đỗi quen thuộc.
Đồng Giai Giai sửng sốt, suy nghĩ rồi nói: “Tớ nghe nói sau khi nghỉ hè nhóm người Trình Trì ngay lập tức đến Vân Nam chơi.”
Mắt Đàm Thiến trừng lớn, như phát hiện được chuyện gì đó vô cùng kinh thiên động địa, che miệng thấp giọng nói: “Chẳng lẽ đây là Trình Trì sao?”
Đồng Giai Giai lại lắc đầu: “Không giống, Trình Trì không thích làm mấy thứ này, còn quay video, chụp ảnh với mỹ như vậy, này không giống cậu ấy.”
Điều bọn cô càng không đoán trước được chính là, trong khi đang tìm hiểu nguồn gốc của bình luận kia, thì đoạn video đã bị xoá sạch.
Người Đăng video đã bị uy hiếp.

Thứ sáu sau khi tan học, Đồng Giai Giai, Đàm Thiến và Dương Hiểu Quân đều phải về nhà, trong ký túc xá cũng chỉ còn lại một người là Thời Nhụy.
Giáo viên Vật lý đã đặt mua tài liệu hỗ trợ giảng dạy, coi tìm ở tất cả các hiệu sách gần trường học, nhưng đến quá muộn, tất cả đều đã bán hết.

Nghe nói nhà sách Tân Hoa ở đường Xuân Hiểu Lộ có bán, vì thế cô đã tìm đến tận nơi.
Gió thổi qua, lá cây rụng trên mặt đất bị cuốn lên, bay vài vòng trong không trung, rồi bị thổi đi rất xa.
Bầu trời đen nghịt và nặng trĩu, những đám mây đen lơ lửng trên đầu, buồn tẻ và trầm mặc.
Thời Nhụy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cảm thấy chắc là trời sắp mưa, vì thế bước chân chạy nhanh hơn.
Trình Trì đứng dưới gốc cây đầu đường, vừa mới châm điếu thuốc rồi ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một cô gái đang cúi đầu bước đi thật nhanh ở lối đi bộ đối diện, rẽ vào một con đường khác, rồi biến mất.
Cô không nhìn thấy cậu.
Hai chân giống như là bị một lực nào đó kéo đi, Trình Trì không bất giác cũng đi theo.
Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Nguyên Lượng: “A Trì, bọn tôi tới rồi, ông ở đâu? Sao tôi không thấy ông?”
“Tôi đột nhiên có việc, không đi nữa.”
Nguyên Lượng trừ trong điện thoại tru lên: “Không phải chứ? Ông thật là, lại để cho bọn tôi leo cây, đúng là không có đạo lý mà.”
Trình Trì nhếch môi: “Được rồi, tuần sau mời tụi ông đi ăn.”
Tắt điện thoại, cậu lại đi qua vài con phố, cho đến khi nhìn thấy cô đi vào nhà sách Tân Hoa trên đường Xuân Hiểu Lộ.
Đoạn đường từ trường học đến Xuân Hiểu Lộ khá xa, cậu cũng không biết mình đã đi bộ bao lâu, tóm lại là cậu cảm thấy mình đã đi bộ rồi rất lâu.

Mở ddieenj thoại ra nhìn xem thời gian Nguyên Lượng gọi đến, đã là mười lăm phút trước.
Cậu dựa vào hộp đèn quảng cáo đối diện hiệu sách, nhìn về phía cửa nhà sách Tân Hoa, không hiểu vì sao, bỗng nhiên cảm thấy bất lực.
Tiểu nha đầu bị ngốc rồi sao? Xa như vậy mà còn đi bộ tới, cũng không biết gọi taxi sao? Thật ngu ngốc!
Ầm ầm ầm, sét đánh, gió cũng thổi mạnh hơn.

Người đi đường cũng bước đi nhanh hơn, nhân viên bán hàng hai bên đường chạy ra nhặt biển quảng cáo bị gió thổi tung lên, rồi lại vội vàng thu dọn hàng hoá ở ngoài cửa.
Một lúc sau, những hạt mưa lớn rơi xuống, trong nháy mắt cơn mưa trở nên mạnh hơn.

Ở trong hiệu sách, Thời Nhụy đã tìm được rồi muốn tài liệu trợ giảng, lúc cầm đến quầy thu ngân để tính tiền, thì lúc này cô mới nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài cửa sổ.
Làm sao bây giờ? Cô không mang theo ô.
Nhân viên thu ngân gửi lại tiền thừa và hoá đơn cho cô, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi cô tên là Thời Nhụy phải không?”
Thời Nhụy không biết vì sao chị ấy lại biết tên của cô, gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Chị gái thu ngân viên lấy ra một cái ô từ trong ngăn tủ đưa cho nàng: “Đây là thứ mà vị khách vừa rồi đã mua ở đây, nhờ tôi đưa cho cô.”
Thời Nhụy nghi ngờ nhận lấy cái ô, vẫn còn mới tinh.
Cô muốn hỏi người mua cái ô này là ai, nhưng nhân viên thu ngân đang bận việc khác, những người khác vẫn còn xếp hàng chờ thanh toán, cô cũng không làm phiền nữa.
Vừa đẩy cách cửa hiệu sách ra, gió lạnh mang theo hơi nước ùa về phía người cô.
Trên đường phố đã ngập nước, cửa kính hàng quán hai bên đường đều đóng kín, những người đứng bên trong cửa nhìn bộ dạng chật vật của những người qua đường dầm mưa, giống đang xem vở kịch hài chẳng liên quan gì đến họ.
Thời Nhụy căng ra ô che mưa, ôm chặt cuốn sách trong tay, đi vào màn mưa.
Trình Trì ngồi ở quán cà phê đối diện, nhìn thấy cô xuất hiện trong tầm mắt anh với chiếc ô màu hồng.

Trong màn mưa mù mịt, gió nhẹ thổi bay sợi tóc của cô, làn váy khẽ lay động trong gió.
Áo sơ mi trắng, váy ngắn màu xanh đậm cùng với dây đeo màu trắng là đồng phục màu hè của trường trung học trực thuộc đại học B, trong trường học ở đâu có thể thấy được.

Nhưng Trình Trì lại cảm thấy khoảnh khắc này bộ đồng phục mà cô mặc lại có cảm giác rất khác, có một loại thuần khiết không dính chút bụi trần.
Chờ đã, cô đang có ý định đi bộ về?
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Trì: Đoạn đường xa như vậy mà lại đi bộ đến, cậu là tiểu ngu ngốc sao?
Thời Nhụy: Cho nên cậu đi taxi đến?
Trình Trì:……!Tớ là đại ngu ngốc!
_Hết chương 14_.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.