Bạn đang đọc Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL – Chương 13
Toàn trường đều yên lặng——
Trong phòng học, sân trường, mọi người như là đột nhiên bị ấn nút tạm dừng, từ mọi loại tư thế đều dựng lên lỗ tai, chờ đợi câu trả lời từ đài phát thanh.
Thời Nhụy cũng không cuộc nói chuyện giữa hai người đã bị truyền đi ra ngoài, cô vẫn chỉ nghĩ đó là màn ngả bài của hai người.
Nàng có thích cậu ấy không? Cậu rực rỡ chói mắt như vậy, tuy bình thường rất bá đạo nhưng thực chất lại vô cùng tốt bụng, thật sự rất khó để ghét cậu ấy, đúng không? Nhưng loại thích này của cô với loại thích của Dụ Vi có giống nhau không?
Cô không muốn phân biệt, cô không muốn suy xét đến chuyện nào khác ngoại trừ chuyện nghiêm túc học tập.
Con Đường duy nhất của cô là học tập, cô không thể đánh mất được.
“Tớ không thích.”
Vào thời điểm Thời Nhuỵ nói ra ba chữ này, đáy mắt Dụ Vi hiện lên một tia sáng yếu ớt.
Sau đó cô ta nhìn Thời Nhụy, thấy được đèn trên đài phát thanh trên sáng lên.
Ngay tức khắc, đầu cô ta ong một tiếng, trở nên trống rỗng.
Ở sân trường, dường nút tạm dừng đã bị phá bỏ, mọi người đều sôi sùng sục.
Ai cũng không nghĩ tới, giờ phát thanh buổi trưa đã kết thúc, thế nhưng còn thả ra một quả trứng lớn như vậy.
“Chuyện này là thế nào?”
“Trời ơi, thật bất ngờ nha!”
“Hành động của học bá thật bất ngờ (1), thế mà dám lén lút chụp ảnh lão đại.”
(1)Từ gốc “6啊”: dùng từ đồng âm, ý nói ai đó làm một chuyện gì đó khiến người khác bất ngờ.
“Thích sao còn không thừa nhận? Không thích thì chụp ảnh làm gì?”
“Không thích đương nhiên là giả, không hiểu sao? Đây gọi là lạt mềm buộc chặt.”
Hiện tại gương mặt của người nào đó đang ngồi ở sân bóng rổ vô cùng khó coi, không khí trở nên rất ngột ngạt.
Nguyên Lượng vốn nhanh mồm nhanh miệng nhưng lúc này cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, cảm thấy nói cái gì cũng không đúng, có lẽ không nói bất kỳ cái gì là an toàn nhất, nếu không cẩn thận sẽ dụng phải đầu súng ngay.
Cuối cùng, Trình Trì duỗi thẳng đôi chân dài đứng lên, cậu cầm quả bóng rổ lên rời khỏi sân bóng rổ, không ai dám nói gì.
“Này, đợi tôi.”
Nguyên Lượng vừa vẫy tay vừa đứng lên, sau đó tung tăng đuổi theo cậu.
Không biết được Trình Trì đột nhiên giơ lên tay, đem quả bóng rổ trong tay ném đi, cậu ta sợ tới mức trốn sang bên cạnh, sau đó nhìn quả bóng rổ vẽ một đường parabol lớn trên bầu trời xanh ngắt, loảng xoảng một tiếng rồi lọt vào trong rổ bóng rổ.
“Đẹp quá!” Mọi người kinh ngạc hét lên.
Nguyên Lượng đứng thẳng dậy, gãi gãi sau đầu, một lúc lâu mới nói: “Fuck, trâu bò!”
Dụ Vi đã rời khỏi phòng phát thanh, Thời Nhụy đứng sững người một lúc lâu ở phòng phát thanh, mới duỗi tay cầm lấy một nửa tấm ảnh được đặt trên bàn.
Ở đầu cầu thang, Thời Nhụy gặp Trình Trì đang ôm quả bóng rổ.
Cậu dừng lại cách đó vài bước, lạnh lùng nhìn cô.
Từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt đó của cậu, toàn thân cậu toả ra sự tàn bạo rất nặng, trong ánh mắt có loại lạnh nhạt nhìn cách xa ngàn dặm.
Cô đang muốn chào hỏi cậu, nhưng cổ họng của cô như bị nghẹn lại.
Gương mặt Trình Trì vô cảm dời ánh mắt đang nhìn vào cô, xoay người lên tầng, lúc đi ngang qua người coi, nghe thấy cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu có thắng trận bóng rổ đó không?”
Cậu không trả lời cô, bước từng bước một lên từng bậc cầu thang.
Thời Nhụy cúi đầu, hình xăm mũi tên lông vũ nhỏ trên mu bàn tay cậu đập vào tầm mắt cô, cô nhớ đến đêm khuya thanh vắng kia, bàn tay kia của cậu đã nắm chặt kéo cô, dẫn cô chạy đi thật nhanh.
Đêm hôm đó, cô cảm nhận được sự ân cần và ấm áp của cậu.
Trong lòng dường như bị thứ gì chặn lại, cực kỳ khó chịu.
Thấy đôi mắt của cô gái nhỏ đỏ hoe, Trình Trì lại chỉ chăm chú đi về phía trước, không thèm quay đầu lại nhìn, Nguyên Lượng không chịu được nữa, kiền trả lời câu hỏi của cô.
“Thắng thắng, có anh Trì ở đây, không có trận nào không thắng được, yên tâm đi.”
Nguyên Lượng vừa nói xong, muốn xem cô như người anh em của mình mà vỗ vai an ủi, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Trình Trì phóng đến, cánh tay đang đưa lên cuối cùng lại thay đổi phương hướng, gãi gãi sau đầu.
Sau khi trở về phòng học, toàn bộ bạn học trong lớp đều chú đến mọi hành động của cô, nhìn cô bằng nhiều ánh mắt khác nhau.
Thời Nhụy nhìn thoáng qua hàng cuối cùng, Trình Trì úp mặt lên bàn ngủ, tay áo phông bị cuốn lên trên vai, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Một cuộc nói chuyện trên phòng phát thanh, làm cho tên Thời Nhụy trở thành chủ đề hot nhất trường, các lớp đều thảo luận rất sôi nổi, còn có những người nhiều chuyện còn đến dò hỏi, đem những chuyện của Thời Nhụy đào lên.
“Cậu ấy chính là cô gái đã trộm đồng hồ của Dụ Vi.”
“Nghe người khác nói, cậu ta từ nơi nghèo khổ đến đây, trách không được lại đi trộm đồ của người khác.”
“Nhưng mà nghe nói lớn lên rất xinh đẹp, hơn nữa còn mắc bệnh tim, lúc đi huấn luyện quân sự còn phải vào bệnh viện.”
“Lớn lên xinh đẹp thì làm sao nào? Cậu ta giống như con chim sẻ nhỏ bước từ nơi thâm sơn cùng cốc (2), tay chân còn không sạch sẽ, cho rằng mình có chút xinh đẹp liền muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, nằm mơ!”
(2)Thâm sơn cùng cốc: nơi xa xôi hẻo lánh ở núi rừng.
Tô Trà đem sách giáo khoa ném lên trên bàn, bang một tiếng, làm cho mấy nữ sinh đang buôn chuyện hoảng sợ.
“Tô Trà, cậu làm cái gì vậy?”
Tô Trà bỏ tay xuống, nhìn chằm chằm bọn họ nhẹ giọng nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở các cậu, nói chuyện phải có chứng cứ, tội phỉ báng người khác là phải ngồi tù, không tin các cậu thử xem.”
Khí thế mạnh mẽ của Tô Trà khiến người khác cảm thấy áp lực, chỉ cần nói một câu bọn họ đã phải ngậm miệng.
Các nữ sinh đó tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, không tình nguyện kết thúc cuộc nói chuyện của bọn họ, mà thay vào đó nhỏ giọng nói tiếp.
“Tô Trà vì cái gì cậu lại muốn nói chuyện giúp nữ sinh kia? Không phải là cậu nên đứng về phía Trình Trì sao?”
“Có quỷ mới biết.”
Sau đó chuyện này không biết từ miệng người nào, từ Thời Nhụy giấu ảnh chụp Trình Trì biến thành Thời Nhụy yy (3) ảnh Trình Trì, vì thế sự việc này càng được đẩy lên cao.
(3) YY: tự sướng, tự tưởng tượng
Cũng may Thời Nhụy không phải là người nóng nảy, tâm lý ổn định, nên ngoại trừ tập trung học tập thì bất luận là chuyện gì cũng không thể làm cô bị phân tâm, nhưng các cô bạn cùng phòng vẫn có thể nhìn ra là cô đang chịu áp lực rất lớn, bởi vì nàng hồi phòng ngủ về sau đều không thế nào nói chuyện.
Đàm Thiến vừa soi gương vừa lau mặt ở một bên nói: “Thời Nhụy, cậu đừng để ý những chuyện linh tinh mà mọi người nói, một đám cả ngày không có chuyện gì làm chỉ thích buôn chuyện của người khác.”
Đồng Giai Giai đang làm bài thi cũng ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, đừng để ý đến bọn họ, cứ để mặc bọn họ nhảy nhót như những tên hề đi.”
Thời Nhụy ngồi đọc sách ở đầu giường, nghe bọn họ nói vậy cũng hơi mỉm cười nói mình không sao đâu, sau đó tiếp tục đọc sách.
Đồng Giai Giai và Đàm Thiến nhìn nhau một cái, cảm thấy không phải cô thật sự không có chuyện gì, chỉ là cô đang kiềm chế.
Đồng Giai Giai đặt bút xuống, giận dữ nói: “Càng khoa trương hơn là, có người nói Thời Nhụy yy ảnh Trình Trì, quá đáng lắm rồi.”
Đàm Thiến: “Đúng vậy, đám thuỷ quân (4) này thật vô căn cứ.”
(4)Thuỷ quân: là những người được thuê để “làm ngập” các blog, diễn đàn, mạng xã hội hoặc group chat bằng những bình luận không trung thực, mang tính bôi nhọ, những tin đồn hoặc thông tin không chính xác về một sản phẩm, nghệ sĩ hoặc một bộ phim.
Đồng Giai Giai đến bên cạnh Thời Nhuỵ ngồi xuống, thay đổi giọng điệu: “Cho nên, Thời Nhụy, câu thật sự có cất giấu ảnh của Trình Trì? Tớ muốn xem.”
Thời Nhụy: “……”
“Nói cái gì vậy, đương nhiên là không có khả năng rồi, Thời Nhụy là ai chứ.” Đàm Thiến đã lau mặt xong, ăn mặc áo ngủ kawaii đi tới, ngồi xuống chỗ bên kia Thời Nhụy, cười tủm tỉm chớp chớp mắt, “Thời Nhụy, tớ cũng muốn muốn.”
Thời Nhụy: “……”
Vì để chứng minh mình trong sạch, Thời Nhụy lấy tấm ảnh ra.
“Đây cái này? Đây là yy cái gì chứ, mẹ nó, những người đó nói chuyện thật không có căn cứ.” Đàm Thiến không nhịn được nói tục.
Đồng Giai Giai nhìn ảnh chụp nghĩ tới: “Đây là ảnh chụp Trình Trì lúc thi đấu bóng rồi, bị xé xuống từ bảng thông báo, lúc ấy có vài cái nữ sinh cũng lấy được, tớ cũng có một tấm, mà sao trong tay Thời Nhụy chỉ có nửa tấm ảnh còn nửa kia đâu?”
Dương Hiểu Quân bước từ trong phòng tắm ra dùng khăn lông lau tóc nhìn thoáng qua: “Cái tấm ảnh này, nếu nói là yy, thì dường như cũng không có sai, chụp bàn tay mà.”
“Đúng vậy, ôi, bàn tay thôi mà cũng đẹp như vậy, đúng là không có đạo lý gì nữa.”
“Đúng là Trình Trì, Trình Trì là độc nhất vô nhị.”
“Nhưng mà hình xăm này có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Nhìn rất đặc biệt, Thời Nhụy, cậu cảm thấy thế nào?”
Thời Nhụy đặt sách xuống, ôm hai chân ngồi ở đầu giường, lại nghĩ đến lúc bọn cô gặp nhau ở đầu cầu thang, ánh mắt cậu lạnh nhạt, trong lòng cô giống như là bị nhéo một cái.
“Tớ nghĩ, là ký hiệu của một loại sức mạnh nào đó.”
Đồng Giai Giai nhìn chằm chằm ảnh chụp nhìn một lúc lâu: “Tớ cảm thấy, cái này như là mũi tên của Cupid.”
Đàm Thiến cười rộ lên: “Mũi tên này còn chưa bắn đi, đã có vô số cô gái bị bắn trúng đúng không?
Đồng Giai Giai hơi ngượng ngùng, lấy tấm ảnh trong tay Thời Nhuỵ.
“Tớ là ngưỡng mộ, giống như kiểu thích minh tinh vậy đó.
Thật ra, tớ cảm thấy Trình Trì và Thời Nhụy rất xứng đôi, thật sự, trai tài gái sắc, vô cùng đẹp mắt.”
Đàm Thiến: “Tớ cũng cảm thấy như vậy, kỳ thật những nữ sinh trong trường học đó chỉ biết ghen tị, một khi lòng đố kị của bọn họ nổi lên đúng là thật sự điên cuồng.”
Dương Hiểu Quân tắt máy sấy tóc, nhìn Thời Nhụy: “Các cậu nghĩ vì sao đài phát thanh lúc đó vẫn còn bật? Tớ cảm thấy là Dụ Vi cố ý, cậu ta là thật sự ghen tị với Thời Nhuỵ.”
Đồng Giai Giai và Đàm Thiến cũng nghĩ như vậy.
Đồng Giai Giai nói: “Từ lúc học sơ trung Dụ Vi vẫn luôn thích Trình Trì, cậu ta thật sự ghen tị với cậu.
Chỉ là không nghĩ tới cậu ta lại có tâm cơ như vậy, kỳ thật tớ cảm thấy chuyện chiếc đồng hồ cũng không chỉ đơn giản như vậy.”
Đàm Thiến: “Tóm lại, Dụ Vi là người không đơn giản, Thời Nhụy, sau này tốt nhất cậu nên đề phòng cậu ta, cậu ta có gia cảnh tốt, nếu thật muốn đấu với cậu ta, cậu phải mạnh mẽ lên.”
Thời Nhụy không nói gì, cô không nghĩ sẽ tạo ra nhiều chuyện ồn ào như vậy, đơn giản một chút không phải tốt hơn sao?
Điều mà cô không nghĩ tới chính là, chuyện này còn chưa qua đi, lại có một chuyện khác đem cô đẩy đến đỉnh điểm dư luận.
Cô đã lên hot search ở Douyin (1).
(1)Douyin: là tên của phiên bản ứng dụng Tiktok được phát hành nội địa Trung Quốc
Được Đồng Giai Giai và hai cô bạn cùng phòng giải thích, lần đầu tiên Thời Nhụy biết đến Douyin.
Video ngày đó cô đánh người chảy máu đầu ở trên xe lửa đã bị đăng lên Douyin, lượt like của video nhanh chóng tăng hơn trăm vạn.
Video được quay thật sự rất rõ ràng, còn có người rất nhanh đã nhận ra cô.
Vì thế, cô rất tức giận.
Đám người nhóm Khương Mẫn ở trong góc vừa xem video vừa nhìn về phía Thời Nhụy đang ngồi bên kia.
“Xem đi, tớ sớm biết đó thật sự chỉ là lớp ngụy trang của cậu ta, cậu ta vốn không ngoan ngoãn và vô hại như bề ngoài.
Cái tay này cũng thật là tàn nhẫn, nếu là tớ tớ không dám đánh đâu.”
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, nhưng đúng là cậu ta tận dụng cơ hộ rất tốt, trực tiếp giúp cậu ta nổi tiếng.”
“Bây giờ đã trở thành người nổi tiếng trên Douyin, mà vẫn còn dùng cái điện thoại cũ kia sao? Mục đích của cậu ta là gì vậy?”
“Mục đích ư, muốn muốn làm cho người khác chú ý chứ sao.”
“Không đúng, tớ cảm thấy video này là bị người khác quay lén, làm sao có người chỉ vì muốn nổi tiếng trên Douyin mà đánh người khác chảy máu đầu?”
Đàm Thiến đã xem đi xem lại video kia N lâng, thật sự không được kìm nén được lòng hiếu kỳ của mình, cuối cùng quyết định vứt hết mặt mũi của mình đi xuống bàn cuối cùng, xoay điện thoại di động lại đặt trên bàn Thời Nhụy.
“Thời Nhụy, video này rốt cuộc là được quay như thế nào? Dùng cái gì làm máu, trông giống thật như vậy?”
Thời Nhụy nhìn thoáng qua, vô cùng bình tĩnh nói: “Đây là máu thật!”
“Trời ơi, là đúng là máu thật, tớ đã nói mà làm sao có thể giống máu thật như vậy.”
Thời Nhụy nghiêm túc sửa lại: “Không phải, là tớ thật sự đánh hắn ta chảy máu đầu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Nhụy: Không tin các cậu đi hỏi Trình Trì
Trình Trì: Vợ thật giỏi (2), vì vợ điên cuồng call
(2) Bản gốc là “666”: theo tiếng lóng nghĩa là /liùliùliù/(牛牛牛): giỏi, cừ
_Hết chương 13_.