Đọc truyện Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử) – Chương 20
Kế tiếp, ở trong mắt Như Thúy đó là một đám nữ nhân ngăn nắp mà vội vàng tiến lên nịnh hót một lão thái thái, thuận tiện cùng lão thái thái làm mai cho con cái của mình, lâu lâu lại nói vài thứ làm cho lão thái thái cao hứng.
Đối với chuyện này Như Thúy tỏ vẻ không hề áp lực, bởi vì các nàng nói chuyện quá mịt mờ, Như Thúy ngốc nghếch bình tĩnh mà chớp chớp đôi mắt, lộ ra biểu tình ta nghe không hiểu các ngươi đang nói gì, làm trong lòng các phu nhân đó cũng có chút buồn bực, không biết nàng là đang giả ngu hay là khờ thật, bộ dáng vô tội thật đúng là làm người ta giận.
Nhóm mệnh phụ phu nhân trong điện tự nhiên nghe thấy được một ít lời đồn đãi, nghe nói Thái Hậu nương nương lúc trước vì Đại công chúa được nuôi dưỡng dưới gối của mình nhìn trúng đích tử của Trấn Quốc Công chọn làm phò mã, ai ngờ được nửa đường lại xuất hiện một trình giảo kim [1], hơn nữa thân phận của trình giảo kim này thật sự quá thấp, vì thế ở trong mắt thế nhân, đường đường là công chúa hoàng gia thế nhưng lại thua bởi một nha hoàn, làm cho trong lòng Thái Hậu nương nương phẫn nộ không thôi.
[1]Trình giảo kim: giống như kỳ đà cản mũi. Là người mà nửa đường hay nhảy ra phá hoại chuyện của người khác.
Mọi người đều biết, Ôn Lương tuy là đích tử của Trấn Quốc Công, nhưng khi còn nhỏ tốt xấu gì cũng ở trong cung được một đoạn thời gian, chính là đệ đệ ruột của Ôn Tử Tĩnh – thư đồng trước đây của Túc Vương, cùng Túc Vương có quan hệ tốt đến mức giống như huynh đệ (phụ tử). Thái Hậu nương nương niệm tình ngày xưa cho Trấn Quốc Công mặt mũi, hơn nữa hoàng đế cũng không hé răng, cho nên có tức giận cũng chỉ có thể chịu đựng không có phát giận với Ôn Lương, nhưng thật ra Trấn Quốc Công phu nhân bị chiêu vào cung chịu mắng không ít.
Có đều không thể đối với Ôn Lương gây khó dễ không có nghĩa là không thể phát uy đối với Như Thúy Ôn phu nhân mới nhậm chức, lúc này Thái Hậu rõ ràng là đang nghĩ đến mặt mũi của Ôn phu nhân, một ít các phu nhân ở đây cũng rất nể tình mà phụ họa theo. Có thể nói, những phu nhân ở đây đều vào khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, trong đó có hơn phân nửa chính là đã từng có ảo tưởng đối với kinh thành đệ nhất mỹ nam kiêm con vợ cả Trấn Quốc Công phủ, chỉ là theo thời gian mà tuổi nhiều lên, mỗ vị mỹ nam vẫn chưa hồi kinh, còn tranh giành với cả nữ nhân si tâm vọng tưởng với hắn nhưng tuổi đã lớn mà hắn vẫn không hồi kinh, cuối cùng chỉ có thể ảm đạm mà gả cho người khác. Mà ngay lúc các nàng hoàn toàn hết hy vọng, Ôn Lương trở về, vẫn hào hoa phong nhã như cũ, lại cưới một nữ nhân bất kể là gia tộc hay là phẩm mạo đều không bằng các nàng, tự nhiên giống như gieo vào lòng người một mầm mống khó chịu, nếu các nàng đợi thêm mấy năm, phỏng chừng vị trí Ôn phu nhân hiện tại chính là các nàng ngồi. Chỉ có thể uổng phí như thế mà than một tiếng nhân sinh ta đã già rồi a!
Trong lòng không thoải mái, hơn nữa còn cố ý lấy lòng Thái Hậu, cho nên trong lúc nhất thời trong điện dậy lên sóng ngầm mãnh liệt.
Chẳng qua loại không khí này cũng chỉ duy trì trong chốc lát, thấy tình huống không sai biệt lắm, Túc Vương Phi ngồi một bên ngoan ngoãn thật lâu đúng lúc mà mở miệng chen vào, mở miệng một cái sắc mặt của Thái Hậu nương nương liền cứng đờ lại, sau đó nén giận mà trừng mắt nhìn đứa con dâu luôn không hiếu thảo này, thấy vẻ mặt nàng vô tội mà cười cười, Thái Hậu nương nương lập tức tức giận, nhưng khi đang muốn bộc phát, lại nhìn thấy cháu gái nhỏ Sở Sở trong lòng Túc Vương Phi đang nhìn mình, bánh bao nhỏ kia trưng ra bộ dáng nghiêm túc rất giống khuôn mặt của nhi tử Túc Vương thật rất có lực xát thương với bà, hỏa khí trong người Thái Hậu nương nương lập tức biến mất.
Không khí lại trở nên hoà thuận vui vẻ.
Túc Vương Phi biết bánh bao nhỏ nhà mình đối với Thái Hậu nương nương mà nói rất có lực sát thương, vì thế đem bánh bao nhỏ đẩy ra ngoài, cho nàng đi bán manh với Thái Hậu, trong lúc nhất thời đề tài trong điện lại chuyển dời đến trên người bánh bao nhỏ của Túc Vương gia, các vị phu nhân nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia với Túc Vương giống nhau như đúc, áp lực trong lòng lớn lên, chỉ có thể nghĩ một đằng mà nói một nẻo đi lấy lòng, cũng làm cho Thái Hậu nương nương thư thái hơn không ít, có thể thấy được đối với tiểu Quận chúa của Túc Vương gia, Thái Hậu nương nương đối xử thật sự rất tốt.
Thẳng đến tiệc tối sắp bắt đầu, Như Thúy cũng chưa tìm ra được cơ hội cùng Túc Vương Phi nói chuyện, cái này làm cho trong lòng nàng có chút tiếc nuối.
Khi thời gian không sai biệt lắm, có các cung nhân đến đây nhắc nhở, nhóm mệnh phụ phu nhân thức thời mà quỳ lạy rời khỏi Trọng Hoa Cung hướng Ngự Hoa Viên mà đi, mà Thái Hậu một lát sẽ đi cùng Hoàng Đế Hoàng Hậu và các phi tần trong hậu cung đi đến Ngự Hoa Viên sau. Tiệc mừng thọ của Thái Hậu lần này được cử hành ở Ngự Hoa Viên.
Lúc cung nhân đem đèn cung đình thắp sáng lên, là lúc ánh đèn rực rỡ, toàn bộ hoàng thành đều là một mảnh ngọn đèn dầu huy hoàng, càng thể hiện sự tôn quý của hoàng gia. Ngự Hoa Viên, các cung nữ trang điểm khéo léo bưng các loại mỹ thực rượu ngon tinh xảo xuyên qua đám người, trong đó trừ bỏ một đám quan viên thân mặc triều phục vương công quý tộc đủ màu, còn có không ít nam nữ chưa lập gia đình, các kiểu trang điểm đều rất xuất sắc, có ý muốn thân cận với mọi người.
Tuy rằng là sinh thần của Thái Hậu, nhưng ở trường hợp như thế này, rất dễ dàng để nhóm quý nữ được nuôi dưỡng trong khuê phòng lộ diện ra, làm cho những thanh niên tài tuấn đó biết được nhà ai có khuê nữ mới trưởng thành. Nếu là tương đối hợp mắt, thì liên hôn chính trị.
Đúng vậy, nói cách khác, đây cũng là một bữa tiệc để tìm cách thân cận lôi kéo quan hệ, chẳng qua là mượn danh sinh thần của Thái Hậu mà thôi. Loại tình huống này Thái Hậu cũng đã thấy nhiều, mỗi năm qua ngày sinh thần của bà không lâu, sẽ nghe thấy truyền ra tin tức hai nhà nào đó kết thân với nhau, đều sẽ vui tươi hớn hở.
Người dần dần tới khi thời gian không sai biệt lắm, sau khi bắt chuyện xong, mọi người đều căn cứ theo thân phận địa vị mà ngồi vị trí tương ứng của mình.
Thời điểm Như Thúy đến, nhìn thấy Ôn Lương đang nói chuyện cùng hai vị hoàng tử ăn mặc trang phục thiếu niên, có lẽ là nghe được âm thanh, liền mỉm cười nhìn lại, phát hiện hắn nhìn thấy mình, Như Thúy vội vàng vẫy vẫy tay, thấy hắn vẫy tay ý bảo chính mình đi qua đó, Như Thúy liền mang theo Thanh Y đi tới đó.
“Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, đây là tiện nội [2] Hạ thị.” Ôn Lương giới thiệu nàng với hai vị thiếu niên kia, cũng chỉ ra thân phận của hai vị hoàng tử.
[2]Tiện nội: cách gọi vợ mình một cách khiêm tốn khi nói với người khác.
Như Thúy tiến lên hành lễ, thỉnh an với hai vị hoàng tử: “Thần phụ gặp qua Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử.”
Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử vẫn còn là thiếu niên, tuy rằng khuôn mặt tương đối non nớt, nhưng đã hiện ra phong phạm của hoàng gia, hai vị hoàng tử được di truyền gen tốt của hoàng thất, tuấn mỹ thiên thành, khí chất trong sáng tự nhiên như hoa, giơ tay nhấc chân đều lộ ra ưu nhã. Nhưng mà vẻ ngoài tốt đẹp lại không được như Ôn Lương, nhìn có vẻ giống như viên minh châu bên ánh sáng của đom đóm, hoàn toàn bị người trời sinh xuất chúng nào đó che lấp, có vẻ có chút thất sắc ảm đạm.
Hai vị hoàng tử cười kêu lên, cũng cung kính mà chắp tay kêu một tiếng “Sư mẫu” —— Ôn Lương là sư phó của hoàng tử do hoàng đế chỉ định, hoàng tử khi thấy hắn đều thân thiết hành lễ thăm hỏi, mà nàng là Ôn phu nhân, Như Thúy cũng lập tức vinh dự mà trở thành sư mẫu của các hoàng tử, được hai vị hoàng tử cung cung kính kính mà kêu “Sư mẫu”, trong nháy mắt Như Thúy có thể cảm giác được các loại ánh mắt hận ghen tị hâm mộ của các nữ quyến ở đây.
Hai vị hoàng tử ngầm đánh giá Ôn phu nhân trong lời đồn, ánh mắt hơi tối lại, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, lại cùng Ôn Lương hàn huyên vài câu, liền cáo từ rời đi.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Ôn Lương cũng mang theo Như Thúy đến vị trí tương ứng mà ngồi xuống, đồng thời không quên quan tâm hỏi một chút hành trình của nàng khi ở Trọng Hoa Cung.
“Yên tâm đi, có Vương phi ở đó, hơn nữa Thái Hậu nương nương là một người hòa ái dễ gần, đặc biệt yêu thương tiểu quận chúa, nên không rảnh phản ứng với ta.”
Ôn Lương tỏ vẻ hoài nghi, chuyện này tốt nhưng hắn nhận thức được Thái Hậu không thích nàng, sao có thể không nhân cơ hội mà làm mất mặt mũi của nàng?
Như Thúy tiếp tục cười tủm tỉm mà nói: “Là sự thật, tiểu quận chúa vừa đứng trước mặt Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương liền hài lòng mà không còn lời gì để nói.”
Có lễ là bị nghẹn khuất đến nói không ra lời đi?
Ôn Lương rốt cuộc cũng rõ ràng, không khỏi mắt trợn trắng lên, cảm thấy trên thế giới này người có thể không chịu ảnh hưởng từ tiểu quận chúa của Túc Vương phủ rất ít, đặc biệt là bánh bao nhỏ kia lớn lên giống Túc Vương như vậy, tuổi còn nhỏ mà toàn thân khí thế khiến cho người ta thấy không đành lòng. Thái Hậu nương nương rõ ràng bị là tiểu nhi tử nghiêm túc nghẹn khuất đến không chịu được, cố tình lại tự ngược mình ở trên người cháu gái, ngoài Đại công chúa được sủng ái còn có tiểu quận chúa của Túc Vương gia.
Lúc này, âm thanh cao vút của thái giám vang lên, Thái Hậu cùng với Đế Hậu và một ít phi tần trong hậu cung cùng nhau tiến vào, Ngự Hoa Viên đang náo nhiệt tức khắc an tĩnh trở lại, mọi người sôi nổi đứng dậy nghênh đón.