Đọc truyện Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử) – Chương 19
Hôm này là sinh thần của Thái Hậu, Như Thúy đã dậy từ sáng sớm, tinh thần phấn chấn mà bắt đầu công việc của một ngày mới.
Nhưng thật ra hôm nay là sinh thần của Thái Hậu nên Ôn Lương được nghỉ phép một ngày, lười biếng mà ăn vạ nằm trên giường không chịu dậy, Như Thúy có thúc giục như thế nào cũng không chịu đứng lên, cả người lười biếng mà ghé vào trong ổ chăn, đem mặt chôn ở gối đầu mềm mại, một đầu tóc dài đen nhánh tùy ý thả ra ở trên chăn nệm màu đỏ, cho người ta một loại kích thích thị giác.
Gả cho hắn không đến nửa tháng, Như Thúy liền biết rõ ràng mỗ vị mỹ nam câu dẫn người khác có rất nhiều thói quen xấu, mà người nào đó cũng không ngại chút nào mà đem những thói quen xấu đó phơi bày ra trước mặt nàng, hoàn toàn đảo lộn hình tượng quân sư trí dũng song toàn ở bên ngoài. Đương nhiên, Như Thúy cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì không tốt, Ôn Lương có thói quen xấu thoạt nhìn so với hình tượng quân sư hoàn mỹ càng thêm chân thật —— Có đều phải chú ý là Như Thúy không thể bởi vì thói quen xấu của hắn mà nói ra tới mức làm người ta nghẹn khuất là được.
Thấy hắn lười biếng, Như Thúy kéo kéo vài sợi tóc của hắn, cũng không thúc giục, cười nói: “Cũng tốt, Ôn đại nhân chàng ngủ nhiều một chút cũng tốt, nghe nói ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn sẽ dễ dàng có thịt, thịt nhiều cơ thể sẽ mềm như bông ôm ngủ mới thấy ngon giác.” Vẻ mặt nàng lộ ra biểu tình cảm thấy mỹ mãn, mong chờ hắn nhanh nhanh béo lên, để cho nàng buổi tối có thể thoải mái dễ chịu mà ôm hắn ngủ.
Ôn Lương lười biếng bị nàng nói như vậy, lập tức mặt đầy hắc tuyến mà đem nàng kéo tới cắn lên cái miệng cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Ôn đại nhân chàng đói bụng sao? Còn chưa có súc miệng đâu, hơn nữa ta là người, ăn tươi nuốt sống như vậy không tốt lắm đâu……”
Lời nói chưa kịp nói xong môi đã bị hôn xuống vừa hôn vừa cắn, miệng của người nào đó rốt cuộc cũng phát huy được một cách sử dụng khác.
==================
Tuy rằng hôm nay là sinh thần của Thái Hậu, nhưng bọn họ là thần tử, không cần phải giống như các phi tần trong cung sáng sớm liền phải tụ tập đầy đủ đến Trọng Hoa Cung của Thái Hậu đi mừng thọ lão nhân gia, chỉ cần chờ khi trời chạng vạng thì vào cung tham gia tiệc mừng thọ để chúc thọ Thái Hậu là được. Tuy rằng sáng sớm không cần phải vào cung, nhưng hôm nay là ngày sinh thần của nữ nhân tôn quý nhất Đại Sở, phố lớn hay ngõ nhỏ từ sáng sớm đã bắt đầu bậc lửa đốt pháo, lộp bà lộp bộp âm thanh nghe thật là có vài phần không khí của ngày hội.
Ăn sáng xong, hai phu thê cùng đi vào thư phòng.
Như Thúy kêu Thanh Y đi lấy sổ sách trong phủ đem lại đây, mắt nhìn nam nhân đang ngồi ở án thư tay cầm một cây bút lông sói chấm mực viết lên trên giấy Tuyên Thành. Đây là lần đầu tiên vào ban ngày nàng ở cùng với Ôn Lương cùng nhau xài chung một thư phòng, cảm giác thật có chút mới mẻ. Lúc trước nàng là muốn đem phòng cách vách phòng ngủ chính cải tạo một chút biến thành thư phòng nhỏ của chính mình, nhưng mà bởi vì không có cách bố trí tốt, cho nên sau khi được Ôn Lương đồng ý, liền cùng hắn xài chung một thư phòng.
Như Thúy thăm dò nhìn nhìn, nhìn thấy trên tờ giấy trắng ghi bốn chữ tiêu sái quanh co khúc khuỷu: Đồng Thành binh sách, không khỏi ngẩn ra, Ôn đại nhân đây là muốn tự viết binh sách? Sau đó nhớ tới hắn từng sống ở biên cảnh, nhiều năm qua cùng người Bắc Việt đấu với nhau, kiến thức đa dạng, trong lòng đều có một bộ sách lược binh pháp, tự viết thành sách cũng không thành vấn đề.
Nghĩ nghĩ, Như Thúy hơi hơi mỉm cười, giờ khắc này đã cảm giác được rõ ràng nam nhân này tài hoa dào dạt như thế nào, kiến thức rộng rãi, hoàn mỹ đến không thể tưởng tượng.
Gả cho hắn, kỳ thật là nàng rất may mắn.
Thời gian một ngày qua thật sự mau, lúc mặt trời lặn, hai phu thê đi thay y phục dự lễ mừng thọ, rồi kiểm tra lại lễ vật chúc thọ đã chuẩn bị tốt, không có gì không ổn, hai người liền ngồi vào xe ngựa tiến cung.
Xe ngựa đến trước cửa phía Nam của Hoàng cung liền dừng lại, trong cung không có nguyên nhân đặc biệt gì thì không được cưỡi ngựa hay ngồi xe tiến vào trong, trừ phi có ân điển ngoại lệ. Hai người xuống xe ngựa, thông qua thị vệ kiểm tra trước cửa cung, liền cùng nhau vào Hoàng cung.
Thời gian vẫn còn sớm, nhưng người tiến cung tới mừng thọ đã rất nhiều, đến trễ không bằng đến sớm một chút, sinh thần của Thái Hậu nương nương ai cũng không có lá gan mà đến trễ, hơn nữa tiến cung tới sau còn có các phu nhân còn muốn đi Trọng Hoa Cung bái kiến Thái Hậu, đến lúc đó cũng có thể cho Thái hậu nương nương một ấn tượng tốt.
Thời gian yến hội bắt đầu ở giờ Tuất, từ giờ đến thời gian tiệc tối còn cách khoảng nửa canh giờ. Trong khoảng thời gian này Như Thúy muốn đến bái kiến Thái Hậu, Ôn Lương cũng phải đi đến cung điện của thần tử tụ tập chờ, thuận tiện cùng những đại thần đó giao lưu một chút. Cho nên khi vào Hoàng cung sau đó không lâu, hai người liền tách ra các hướng đi tới mục đích của mình.
Ôn Lương đối với chuyện này có chút lo lắng, nhưng mà hắn là một ngoại thần nam tử, không thể bước vào hậu cung, cho nên chỉ có thể lo lắng mà dặn dò nha đầu ngốc nghếch nhà mình vài câu.
“Ôn đại nhân yên tâm đi, ta sẽ thật an phận!” Như Thúy cô nương đối với lo lắng của hắn có chút không cao hứng, nói rõ nói: “Hơn nữa trong cung còn có Túc Vương Phi.” Có Túc Vương Phi ở phía trên đè nặng, người nhìn nàng không vừa mắt cũng biết đều một chút.
Nghe được lời này, Ôn Lương lại càng lo lắng, ai biết được hai người ngốc nghếch này ở cùng nhau có thể càng gây thêm chuyện hay không? Không, kỳ thật các nàng đều thật an phận, nhưng luôn có người nhìn không thuận mắt sẽ gây chuyện với các nàng thôi.
“Vậy thì tốt, ta biết nàng rất nghe lời, có đều ngẫu nhiên phải lý trí một chút, không cần tùy tùy tiện tiện cùng người khác cãi lý.”
“Nhưng nếu người kia khi dễ đến cửa nhà thì sao?” Như Thúy cô nương khiêm tốn hỏi.
“…… Vậy nàng cho đám nha hoàn đem hắn đánh đến mức ngay cả cha nương của hắn đều nhận không ra, đại nhân ta làm chủ cho nàng!”
Thanh Y và Thượng Khê hầu hạ một bên lập tức đờ đẫn câm nín mà nghe hai người này đối thoại với nhau, cảm thấy hai người đều không đáng tin.
Cùng Ôn Lương tách ra, Như Thúy mang theo Thanh Y cùng với một tiểu thái giám dẫn dắt hướng Trọng Hoa Cung của Thái Hậu mà đi. Lễ vật mừng thọ vừa rồi khi tiến cung đã giao cho thái giám tiếp ứng ở nơi đó, bọn họ sẽ đem lễ vật đồng loạt thống nhất đưa đến Trọng Hoa Cung một lần.
Trong cung giăng đèn kết hoa, bầu không khí rất vui mừng.
Khi đi vào Trọng Hoa Cung, ở xa xa liền nghe được bên trong truyền đến từng tiếng cười đùa. Mà lúc này cùng nhau tới Trọng Hoa Cung cũng không phải chỉ có mình Như Thúy, còn có các quý phu nhân khác. Cung nữ canh giữ trước cung điện nhìn thấy các nàng, thi lễ một cái sau đó liền đi vào thông báo, thật mau mà đi ra mời các nàng đi vào.
Thời điểm Như Thúy tới người ở đây không nhiều không ít vừa vặn đầy đủ. Hơn nữa bên người nàng còn có hai vị phu nhân đi chung, theo lý mà nói thì không có gì mới đúng. Nhưng thanh danh của đệ nhất mỹ nam Ôn Lương quá nổi tiếng, thêm chuyện truyền kỳ về thân phận của nàng, khiến cho các cung phi cung nữ mệnh phụ phu nhân đối với nàng cực kì tò mò, nghe được cung nhân tới bẩm báo, đều sôi nổi xoay đầu lại nhìn, ánh mắt chăm chú mà nhìn chằm chằm nàng, muốn nhìn một cái xem rốt cuộc nàng có gì đặc biệt, làm cho Ôn Tử Tu nam nhân tuyệt thế vô song kia không ngại muôn vàn khó khăn mà cưới nàng làm chính thê.
Hai vị phu nhân cùng tới với Như Thúy thấy trong điện có nhiều ánh mắt nhìn họ chăm chú như vậy, tức khắc khẩn trương, ngay cả động tác đều có chút cứng đờ. Như Thúy cũng bị một điện người nhìn đến có chút khẩn trương, không chú ý tới một phu nhân cùng đi với nàng tới đây đang đứng bên cạnh đi nhanh tới, một chân dẫm lên làn váy của nàng. Bước chân Như Thúy hơi lay động, không chút nghĩ ngợi mà duỗi tay lôi kéo, vị phu nhân kia ở gần nhất liền bị kéo lấy trực tiếp té ngã, một đầu trang sức đều bị lệch đi.
“……”
Trong điện một mảnh an tĩnh, sau một lúc lâu không biết là ai cười ra tiếng, sau đó giống như là bị lấy nhiễm, toàn bộ trên mặt những người ở đại điện đều mang lên ý cười, chẳng qua là không có người cười ra tiếng, cũng coi như là cho phu nhân bị té ngã kia một chút mặt mũi.
Như Thúy cũng khiếp sợ, lập tức cùng với những cung nữ đem phu nhân kia từ dưới đất đỡ lên. Có điều phu nhân kia phỏng chừng bị mất mặt mũi lớn đến như vậy, căn bản không cảm kích, ngầm đem tay nàng đẩy ra, hung tợn mà liếc mắt trừng mắt nhìn nàng một cái, trên mặt một mảnh xấu hổ buồn bực.
Lúc này, âm thanh quan tâm của Thái Hậu truyền đến: “Tả thị lang phu nhân không có việc gì chứ? Người tới, mau cho Tả thị lang phu nhân ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Tả thị lang phu nhân mày liễu nhíu lại, bộ dáng cùng biểu tình suy yếu vô cùng được cung nữ đỡ lên, miễn cưỡng mà cười nói: “Thái Hậu nương nương, thần phụ không có việc gì, chỉ là ngực có chút đau thôi, Ôn phu nhân sức mạnh thật lớn.” Trong giọng nói bất giác mang theo một chút trào phúng.
Nghe vậy, ở đây đối tượng bị người giễu cợt thay đổi, nhưng nhìn thấy Như Thúy dường như không có cảm giác gì, nhìn Tả thị lang phu nhân kia cười cười, âm thanh thanh thúy nói: “Cảm ơn Tả thị lang phu nhân khích lệ, sức lực của ta thật sự rất lớn, đại phu nói nữ tử có sức lực là một chuyện tốt, mới không lập tức bị gió thổi bay, gió thu mười tháng này không phải là cũng rất lớn sao.” Nói xong, lộ ra tươi cười vui vẻ.
“……”
Này da mặt cũng thật dày, không phải là đang châm chọc nàng gầy yếu lại vội vàng tiến lên tự mình chịu tội sao.
Thấy Tả thị lang phu nhân không còn lời nào để nói, Như Thúy lại nói: “Thái Hậu nương nương, xin thứ cho thần phụ không cẩn thận, cũng không biết Tả thị lang phu nhân dẫm lên làn váy của thần phụ mới làm hại nàng bị té ngã.”
Tình hình trong điện mọi người cũng thấy rất rõ ràng, tuy rằng không biết Tả thị lang phu nhân khi đó là vô tình hay là cố ý, nhưng việc này phát sinh thật đúng là làm người ta không biết nên khóc hay nên cười. Dựa theo tình huống bình thường, không phải người bị dẫm lên sẽ té ngã sao? Thế nào mà tình huống này lại không giống, ngược lại là người dẫm lên bị té ngã?
Sau khi Thái Hậu nghe xong, chỉ có thể đem việc này trở thành một sự cố ngoài ý muốn, cho người đỡ Tả thị lang phu nhân qua một bên ngồi xuống.
Tả thị lang phu nhân dưới ánh mắt cười như không cười của mọi người xấu hổ đến mặt đều đỏ bừng, nhưng lại không tốt nếu ở loại thời điểm này mà lấy cớ thân thể không khoẻ để tránh đi bằng không sẽ mất mặt mũi lớn hơn nữa, chỉ có thể căng da đầu mà ngồi xuống, trong lòng ngay cả ý tưởng muốn ăn người nào đó cũng có, chỉ có thể oán hận mà vò nát khăn tay, ở trong lòng nguyền rủa nha hoàn may mắn nào đó. Trải qua chuyện đột nhiên ngoài ý muốn này, Như Thúy cũng không khẩn trương như trước, cùng một phu nhân khác tiến lên thỉnh an với Thái hậu.
Thái Hậu không có kêu bình thân, nhàn nhạt mà nhìn nàng, ánh mắt sắc bén mang theo đánh giá.
Hai người vẫn duy trì tư thế uốn gối hành lễ, Như Thúy đã được huấn luyện qua, cũng không cảm thấy mệt, ngược lại là Đô thống phu nhân theo thời gian trôi đi bắp chân có chút phát run, âm thầm hối hận chính mình lúc ấy lại nghe theo lời Tả thị lang phu nhân nói chờ Ôn phu nhân này cùng nhau đến đây, hiện tại thì tốt rồi, một người muốn làm vướng chân người ta không thành ngược lại làm mình té ngã, một người thì hiện tại hành lễ cùng nhau chịu tội, có chút mất nhiều hơn được.
Chờ đánh giá đủ rồi, Thái Hậu nương nương mới chậm rì rì mà kêu bình thân ban ngồi, có điều khi thấy người muốn cho nếm mùi đau khổ sắc mặt vẫn như thường một người khác vô tội sắc mặt lại trắng bệch, trong lòng Thái Hậu có chút bất mãn, cảm giác giống như một quyền đánh vào bông mềm, không có cảm giác thành tựu gì.
“Thái Hậu nương nương, ngài nhìn xem, Ôn phu nhân thoạt nhìn đáng yêu, nhưng cũng là một người may mắn lanh lợi, chớ trách……” Nói xong, phu nhân đang nói chuyện kia che môi cười.
Mọi người trong điện đều hiểu rõ ý tứ của nàng, cũng không phải là may mắn sao, bằng không một nữ tử xuất thân từ nha hoàn có thể gả cho đích tử của Trấn Quốc Công sao?
Đối với sự châm chọc của mọi người trong điện, Như Thúy sớm đã có chuẩn bị trong lòng, cũng không có tức giận gì, ánh mắt lưu chuyển một chút, liền nhìn thấy cách đó không xa có vài vị Vương Phi ngồi gần Thái Hậu trong đó có Túc Vương Phi, thấy vẻ mặt nàng lo lắng mà nhìn mình, vội nhìn nàng tươi cười.