Đọc truyện Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy – Chương 62: Phục hồi
Ba ngày sau, nhờ công sức của các nam nhân nên các dược liệu đều được đầy đủ mang về.
-“Tiểu Song đôi ta giúp ngươi gỡ băng gạc ra” Tạ Khuyển đến gần Thiên Song Song giơ hai bàn tay ra trước.
-“Ách, không cần. Ta tự mình làm được” Thiên Song Song không cho Tạ Khuyển đến gần, mặt hiện lên một chút đỏ ửng.
-“Ta với ngươi sớm muộn gì cũng là phu thê, Tiểu Song đôi là ghét bỏ ta sao?” Tạ Khuyển ủy khuất hề hề.
Đông Y Ly, Lãnh Phong cùng Bắc Thần Tử Yên lúc này mặc dù có chút mệt mỏi vì ba ngày không ngủ nhưng vẫn ngồi đó canh chừng người ngọc. Nghe thấy Tạ Khuyển nói, bọn họ liền liếc mắt khinh bỉ.
-“Thuốc này tính như thế nào?” Thiên Song Song không nhìn Tạ Khuyển mà lảng sang truyện khác.
-“Ta sẽ đem dược phóng vào thùng, Tiểu Song nhi trầm mình vào đó một ngày một đêm. Về mặt của ngươi ta sẽ giúp ngươi bó thuốc riêng, đến cùng thời gian ngâm thì gỡ băng cùng một lúc” Tạ Khuyển giảng sơ cách trị liệu giúp Thiên Song Song hiểu.
-“Nga vậy ngươi giúp ta đắp mặt với pha thuốc đi” Thiên Song Song chớp chớp mắt năn nỉ ỉ ôi.
-“Được rồi, vì ngươi ta đã làm xong hết rồi” Tạ Khuyển vỗ ngực nói, liền giúp nàng đắp thuốc lên mặt, xong đứng một bên làm động tác cúi chào đợi cho nàng khen hắn.
-“Tạ Khuyển thật tốt” Thiên Song Song không tiếc lời ca ngợi hắn.
-“Kêu ta Khuyển nhi” Tạ Khuyển đô đô cái miệng đòi hỏi.
-“Khuyển nhi” Thiên Song Song giọng ngọt làm cho hắn lòng nhuyễn.
-“Nữa” Tạ Khuyển là thích thú vô cùng.
-“Khuyển nhi..”
-“Lần nữa”
-“Khuyển nhi”..
-“Đủ, hai ngươi phí thời gian quá, bắt đầu vào việc chính đi” Đông Y Ly khốc khốc nói, hắn nhìn hai người đúng là da gà muốn rụng hết.
-“Đúng đó, đừng lãng phí thời gian” Bắc Thần Tử Yên cũng muốn nghe một tiếng Yên nhi mà còn chưa được, hắn ganh tỵ.
Lãnh Phong lạnh lùng liếc Tạ Khuyển một cái.
-“Khuyển nhi giúp ta chuẩn bị hết rồi, các ngươi ra ngoài để ta ngâm ngâm” Thiên Song Song tươi cười nói, hiện tại tâm trạng nàng rất là phấn chấn nha.
Thấy Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên cùng Lãnh Phong còn chưa đi, Tạ Khuyển thì cười như cái ngốc tử đi rồi, Thiên Song Song cảm thấy là lạ.
-“Các ngươi làm sao còn chưa đi?” Thiên Song Song rất không hiểu hỏi.
-“Song Song ta muốn được kêu Yên nhi, kêu xong ta mới đi ra, bằng không ta ở lại không đi” Bắc Thần Tử Yên chính là ăn vạ một cái, ngồi phịch xuống có đá chết cũng không đi.
-“Song nhi, ta cũng muốn được kêu một tiếng Y Ly, đó giờ ngươi còn không kêu ta như vậy” Đông Y Ly lúc này cũng như hài tử cần mẫu thân dỗ dành, không có như trước lãnh khốc khuôn mặt.
-“Song nhi, ta cũng vậy” Lãnh Phong đạm mạc ba chữ gói gọn mọi ý muốn của hắn.
-“Các ngươi…” Thiên Song Song bất đắc dĩ nhìn bọn hắn. Ba tên ánh mắt long lanh chớp chớp như tiểu hài tử đợi mẹ cho kẹo.
Thiên Song Song một đầu bạc hãn, bất đắc dĩ van nài”Yên nhi, Y Ly, Phong Phong ba ngươi ra ngoài đợi ta được không?”
-“Một lần nữa” Ba tên trăm miệng một lời.
-“Yên nhi, Y Ly, Phong Phong”
-“Lần nữa”
-“Yên nhi, Y Ly, Phong Phong”
-“Nữa”
-“Yên nhi, Y Ly, Phong Phong”
-“Nữa”
-“Các ngươi đủ, không thôi không kịp thời gian bây giờ” Ba người bị Tạ Khuyển cắt ngang bất đắc dĩ rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn Thiên Song Song một cái.
Thời gian thấm thoát đã qua một ngày một đêm. Lúc này đã xong thời gian Thiên Song Song ngâm ngâm.
-“Tiểu Song đôi, ta giúp ngươi” Tạ Khuyển lúc này giúp nàng đi lên khỏi thùng thuốc.
Tuyệt mĩ thân hình với đường cong hoàn mỹ, chỗ lòi chỗ lõm rõ ràng, da trắng như tuyết, mịn màng gốm sứ làm cho Tạ Khuyển bỗng chốc không khỏi chảy xuống hai dòng máu mũi.
-“Ách ngươi làm sao vậy” Thiên Song Song nhìn Tạ Khuyển sắc mặt rất không tốt lo lắng. Liền nhìn đến thân thể của mình tặng kèm hắn một cái tát. “Sắc lang”
Lắc mình một cái lấy khăn trùm kín thân thể, lúc này Lãnh Phong, Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên cũng đi vào, thấy Thiên Song Song trùm một cái khăn, nước trên cơ thể làm cho khăn dính chặt vào người, đường cong thoát ẩn thoát hiện. Ba người lại không hẹn mà cùng chảy máu mũi.
-“Ách, các ngươi toàn là mấy cái sắc lang, lăn ra ngoài cho ta” Thiên Song Song một đầu hắc tuyến nhìn bốn người la ầm lên, cũng may là bọn họ đang ở tách biệt bên ngoài bằng không Thiên Song Song la như vậy người khác còn tưởng bị gì đâu.
Bốn nam nhân lấy tay quẹt máu mũi, giả vờ điềm tĩnh.
-“Nương tử bớt nóng” Lãnh Phong nhanh chân chạy lại ôm nàng vào ngực ăn đậu hủ.
-“Buông ra coi, nương tử là của ta” Đông Y Ly khốc khốc kéo tay nàng qua ôm vào trong lòng.
-“Buông Song Song ra” Bắc Thần Tử Yên bề ngoài là giải cứu nhưng cũng không hẹn mà ôm nàng vào lòng, mềm mịn da thịt đụng vào hắn làm hắn ngứa ngáy cả lên.
-“Ba ngươi tránh ra cho ta, ta giúp Tiểu Song đôi mở thuốc” Tạ Khuyển hùng hổ đi tới, lúc này chỉ có hắn là có tư cách nói ở đây, ai bảo hắn là thần y đâu.
Bắc Thần Tử Yên, Lãnh Phong cùng Đông Y Ly miễn cưỡng tránh một bên, cho Tạ Khuyển đi tới giúp Thiên Song Song lấy thuốc trên mặt xuống.
Băng gạc trên mặt được tháo xuống, xác thuốc còn tại trên mặt theo từng mảng cơ hồ không nhìn rõ cái gì. Tạ Khuyển mang lại một cái thau nước giúp Thiên Song Song rửa mặt.
Một nước, hai nước, ba nước.
Bỗng nhiên bọn hắn không nói gì, không khí quỷ dị vô cùng.
Thấy bọn hắn ngây ngốc nhìn khuôn mặt nàng, nàng tự hỏi phải khuôn mặt nàng biến xấu đi không.
Sợ hãi chạy lại tấm gương nhìn nhìn, lúc này Thiên Song Song cũng biến thành một bộ dạng ngốc không thua gì bốn nam nhân đứng đó.
Một lúc sau.
-“Song Song, ngươi thật đẹp” Bắc Thần Tử Yên phản ứng đầu tiên
-“Ai ai, nương tử của ta là đẹp nhất” Lãnh Phong lạnh lùng nhưng bây giờ cũng không thể ngăn được thốt lên.
-“Đương nhiên, nương tử của ta mà” Đông Y Ly cũng không tiếc lời tán dương.
-“Tiểu Song đôi” Tạ Khuyển trên mặt biểu tình sắp chảy nước dãi đâu.
Thiên Song Song bị bọn hắn làm cho hoàn hồn. Nàng cơ hồ lại càng biến mỹ đâu. Vẫn là lúc trước đôi mắt xanh thẳm tựa hồ thu, cái mũi cao thanh thanh, đôi mày lá liễu, cái môi đỏ mọng tựa trái cherry, tóc dài ẩm ướt trùm lấy vai nhìn càng thêm mị hoặc, làn da được cải biến cơ hồ ngày càng mềm mịn ngày càng mê người, nàng hiện tại thực chất là cái yêu nghiệt làm bọn họ không thể rời mắt.
-“Nga, là ta nga” Thiên Song Song tựa hồ không thể tin nói.
-“Thiên sơn tuyết liên quả nhiên không phải là nguyên liệu tầm thường” Tạ Khuyển nức nở khen. Nhìn người ngọc trước mặt cũng hiểu được công dụng của thuốc là thần kỳ như thế nao.
-“Song Song, thiên sơn tuyết liên là ta năn nỉ giúp ngươi đó nga” Bắc Thần Tử Yên kể công nói, ba người kia nhìn hắn chề môi. Bắc Thần Vương đó sao, Bắc Thần Vương gia cũng chỉ là một cái nam nhân bình thường thôi, trước mặt Song nhi/ Song Song/ Tiểu Song đôi cũng chỉ là cái nịn bợ.
-“Được rồi, cũng nhờ các ngươi” Thiên Song Song cơ hồ thật cao hứng nói.
Bốn nhân mĩm cười tỏ vẻ hài lòng không nói gì.
Bất quá sự việc cơ hồ chỉ mới bắt đầu.