Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 61: Ngày hội Tây quốc (hạ)


Đọc truyện Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy – Chương 61: Ngày hội Tây quốc (hạ)

Buổi buổi diễn cơ hồ nhàm chán vô cùng. Thiên Song Song không biết làm gì, chỉ thấy đầu nàng cơ hồ ngã về hướng bên trái.

Tây Thần Ninh nhíu mày, nếu không phải người kế bên là cái võ lâm minh chủ hắn liền một cước đá bay nàng rồi, hừ, đang coi diễn cư nhiên lăn ra ngủ, còn dựa vào hắn nữa chứ. Tây Thần Ninh lấy tay nhẹ đẩy đầu nàng đi ra.

Đầu Thiên Song Song lại ngã sang bên phải trực tiếp đặt lên vai Mạch Thiên Dạ.

Di, Mạch Thiên Dạ bỗng cảm thấy một cảm giác lạ lẫm bao trùm, thân hình hắn cứng ngắc không dám động đậy, nhìn về hướng Thiên Song Song. Một khuôn mặt khuynh thành khuynh quốc cư nhiên đang ngủ say, không ngờ cả ngủ cũng có người mỹ đến như vậy, mỹ như ánh trăng trên bầu trời đêm, mỹ không tỳ vết.

Nhưng là Mạch Thiên Dạ là ai, hắn đó giờ không gần nữ sắc, cảm giác lạ làm hắn hít thở không thông, cuối cùng hắn khẽ đẩy đầu nàng qua hướng ngược lại.

Thiên Song Song đầu lại đặt lên vai Tây Thần Ninh. Tây Thần Ninh một đầu hắc tuyến lại đẩy qua, Mạch Thiên Dạ lại đẩy lại. Cuối cùng Tây Thần Ninh ức chế muốn trực tiếp lay tỉnh Thiên Song Song.

Tây Thần Ninh hiện lên một chút không thể tin, hắn cư nhiên thấy trên tai nàng đeo một cái rubi xanh biển lóng lánh không tỳ vết. Nàng một thân bạch y váy dài tựa tiên nữ hạ phàm, hai cánh quạt lông khẽ nhắm mà động đậy mị hoặc vô cùng, làn da trắng nõn, cái mũi cao cao. Rất giống, rất giống. Không lẽ nào, nàng là hắn.

Không, Tây Thần Ninh nội tâm giãy dụa, trước giờ hắn chán ghét nữ nhân, hắn tin tưởng mình thích nam nhân, định mệnh của hắn cũng sẽ không thích nữ nhân, nhất định là nàng lấy cắp rubi của hắn.

Giơ tay muốn hái viên rubi trên vành tai trắng nõn. Cảm giác ngứa làm cho Thiên Song Song tỉnh giấc.

-“Ngươi định làm gì. Muốn lấy đồ của ta” Thiên Song Song lạnh giọng nói.

-“Trả cho ta” Tây Thần Ninh lạnh nhạt không tha. Lại muốn hái xuống rubi xanh.

-“Nằm mơ, ngươi đừng quên ngươi cho ta” Thiên Song Song cười lạnh, muốn nàng trả đồ, đừng hòng, đồ trong tay nàng là của nàng.

-“Ta cho ngươi hồi nào, ngươi là nam nhân đó sao?” Tây Thần Ninh cố lừa dối mình hoang mang hỏi.

-“Hừ, phải thì sao, không phải thì sao?” Thiên Song Song bâng quơ, dù là gì nàng cũng không trả.

Tây Thần Ninh như bị điểm huyệt ngốc, lăng lăng nhìn nàng, cuối cùng lấy hết sức hái bằng được viên rubi.

-“Chết tiệt, ngươi muốn làm gì?” Thiên Song Song đầu thượng đầy hỏa hỏi, lần nào gặp Tây Thần Ninh nàng đều bị hỏa thiêu.

-“Trả cho ta” Tây Thần Ninh lạnh giọng.

-“Nằm mơ”.

Ầm vang long, bỗng nhiên sân khấu bị đứt làm đôi, nổ tung. Người người hoảng loạn vô cùng. Cơ hồ dẫm đạp lên nhau mà bị thương.

-“Mọi người bình tĩnh” Tây Thần Ninh uy nghiêm giọng trấn an dân chúng, lập tức mọi người hơi hơi dừng lại.

-“Các ngươi không chạy đều sẽ chết” Điêu ngoa giọng nói làm cho mọi người hoảng sợ, sát khí ngời ngời. Dân chúng nghe như vậy liền bỏ chạy trối chết.

-“Ngươi là muốn làm gì?” Tây Thần Ninh bạc môi khẽ nhếch, lúc này hắn uy nghiêm vô cùng, không giống lúc trước ngã ngớn là cùng một người.

-“Giao chức Võ lâm minh chủ cho ta, ta tha cho các ngươi một mạng” Lý Doanh Doanh vô sỉ đưa ra yêu cầu.

-“Bằng thực lực của ngươi mà cũng đòi ngồi lên chức Minh chủ võ lâm?” Thiên Song Song giọng nói tràn đầy trêu chọc cùng khinh bỉ.

-“Haha, đương nhiên. Nơi đây toàn bộ đều bị ta chôn thuốc nổ, chỉ cần một ngọn lửa là.. Bùm…” Lý Doanh Doanh cười lạnh, hiện tại nàng ta chính là một cái điên tử không khác.

-“Được rồi, ta cho ngươi. Hiện tại ngươi đừng làm bậy” Thiên Song Song đạm mạc trấn an Lý Doanh Doanh.

-“Làm sao ta có thể tin ngươi?” Lý Doanh Doanh mắt bỗng hiện lêm một chút thị huyết, điên cuồng.

-“Ngươi muốn như thế nào?” Thiên Song Song không có kiên nhẫn hỏi.                

-“Ngươi chết” Lý Doanh Doanh lạnh lùng thốt ra.

-“Ngươi đừng có mơ” Đông Y Ly khốc khốc nói, muốn đụng đến người của hắn, nàng ta không có tư cách.

-“Đúng vậy, ngươi đừng hòng đạt mục đích” Bắc Thần Tử Yên bạc môi khẽ nhếch kiên định nói.

-“Hai ngươi chính là mê luyến nàng ta, haha. Thế thì cùng nàng chết đi” Lý Doanh Doanh cười lạnh, lòng ganh tỵ không ngừng bộc phát. Phẫn hận, tại sao bọn hắn lại thích Thiên Song Song lại không thích nàng.

Lý Doanh Doanh đơn giản phất tay áo, một trăm hắc y nhân từ trong góc phố bay ra nhắm thẳng vào Thiên Song Song mà đánh lên, mỗi chiêu đều là sát chiêu.

-“Các ngươi không có tư cách đụng đến nàng” Đông Y Ly lãnh khốc nói, huýt sáo một cái mười cái hắc y nhân liền xuất hiện, Bắc Thần Tử Yên cũng không yếu thế vỗ tay ba tiếng mười cái hắc y nhân cũng xuất hiện.

-“Các ngươi không có tư cách đụng đến nàng” Đông Y Ly lãnh khốc nói, huýt sáo một cái mười cái hắc y nhân liền xuất hiện, Bắc Thần Tử Yên cũng không yếu thế vỗ tay ba tiếng mười cái hắc y nhân cũng xuất hiện.

Dòng người loạn vô cùng. Thiên Song Song, Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên cũng vào tham gia chiến đấu, mặc dù hai người bọn hắn không có xuất ra toàn lực nhưng bọn hắn nghĩ bấy nhiêu là đủ đối phó bọn tay sai của Lý Doanh Doanh.

Mạch Thiên Dạ thân là chính phái đương nhiên không có ngồi không đứng nhìn. Thoáng chốc liền gia nhập trận đấu. Tây Thần Ninh dù không thích Thiên Song Song nhưng ở địa bàn của hắn cũng không thể để Thiên Song Song xảy ra chuyện, bất đắc dĩ hắn cũng gia nhập đoàn người.

Leng keng tiếng va chạm binh khí, mùi máu tanh khắp nơi. Dòng người giẫm đạp nhau mà chết, người thì bị bọn Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên, Thiên Song Song, Tây Thần Ninh cùng Mạch Thiên Dạ giết chết.


Một canh giờ trôi qua, một trăm hắc y nhân của Lý Doanh Doanh đều ngã xuống.

Lúc này trên đường cơ hồ không còn bao nhiêu người ngoại trừ Lý Doanh Doanh, Thiên Song Song, Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên cùng Mạch Thiên Dạ cùng hai mươi cái hắc y nhân cùng xác chết thôi.

-“Đáng chết, các ngươi phải chết cùng ta” Lý Doanh Doanh chính là cái điên nữ nhân, rống lên một tiếng, nàng ta chính là muốn cùng chết với mọi người.

Lửa cơ hồ được châm tự lúc nào, chỉ trong một chốc lát chắc chắn mấy chục nhân sẽ chết không ai ngờ.

Bỗng nhiên gió mạnh mẽ nổi lên tạo thành một trận cuồng phong, mấy mươi nhân lập tức bị bật ra ngoài.

Ầm vang long.

Hỏa diễm sáng chói lóa mắt, hừng hực như thiêu như đốt, Tây thành như ngập trong lửa. Lửa cháy phừng phực một màu đỏ chói, Tây thành chôn vùi trong lửa.

Một thân lam y bỗng bay vút lên trời, tay chấp thành ấn, ba ngàn sợi tóc bỗng chốc biến thành một màu xanh lam đẹp mắt. Miệng hắn lầm bầm đọc một cái gì đó. Xong một trận mưa như trút nước từ trên trời rơi xuống.

Nước mưa nhanh chóng làm tắt hỏa diễm, nhưng cái nóng cộng với mùi bốc hơi nước từ đất vẫn còn lưu làm cho người ta biết rõ vừa mới đây chuyện gì xảy ra.

-“Song nhi đâu?” Đông Y Ly bỗng phát hiện bên cạnh không có bóng hình người ngọc, quay đầu hỏi Bắc Thần Tử Yên.

Bắc Thần Tử Yên cũng bất giác nhìn chung quanh một lần, hắn cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

-“Người lúc nãy đẩy chúng ta từ biển lửa là minh chủ” Mạch Thiên Dạ bạc môi khẽ nhếch, lúc đó hắn đứng gần Thiên Song Song nhất nên cảm nhận được một cỗ sức mạnh từ nàng phóng ra. Là nàng cứu tất cả bọn hắn.

Mạch Thiên Dạ đưa mắt nhìn về phía vị trí Thiên Song Song đứng lúc trước. Nhưng hiện tại không còn bóng người, hắn bỗng cảm thấy mất mát.

-“Song Song” Bắc Thần Tử Yên cùng Đông Y Ly như hai kẻ điên chạy chung quanh tìm kiếm, nhưng hiện tại bọn hắn không thấy gì cả. Chỉ có vài khúc xương trắng vươn vãi trên mặt đất.

Tây Thần Ninh nhìn về phía đám cháy ánh mắt hiện lên chút phức tạp, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

-“Ta không tin” Đông Y Ly thống khổ âm thanh, lúc này nếu nhìn sâu vào mắt sẽ phát hiện đôi mắt xếch có một chút ửng đỏ và vài giọt thủy tinh trong suốt.

-“Ta nhất định phải tìm được nàng” Bắc Thần Tử Yên hai tay không ngừng đào bới, xô đẩy những cây cột ngã, bới móc tất cả mọi thứ, cơ hồ muốn lật tung mặt đất lên để tìm nàng.

Tây Thần Ninh cùng Mạch Thiên Dạ nhìn hai người kia không nói được bất cứ lời nào…

Bầu trời không một ánh sao, càng về khuya không khí ngày càng ảm đạm sầu bi thương tiếc. Ngày hội Tây quốc năm nay chính là một ngày mà mọi người đều không thể quên được. Thiên Hoa Băng – Võ lâm minh chủ từ nay về sau cũng được mọi người không bao giờ quên ơn…

Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên thẩn thơ trở về.

-“Này hai ngươi làm sao vậy, Song nhi đâu?” Lãnh Phong thấy hai tên nọ bộ dáng ngốc hề hề hỏi.

Hai người bọn hắn lặng im không nói gì.

-“Ta hỏi hai người nàng đâu?” Lãnh Phong thấy bọn hắn có cái gì đó quái lạ liền tiếp tục gặng hỏi.

-“Song nhi hiện tại…” Bắc Thần Tử Yên thoáng ngập ngừng.

-“Nàng lúc nãy vì cứu bọn ta mà ở lại trong biển lửa, không biết như thế nào, chỉ sợ dữ nhiều lành ít” Đông Y Ly thống khổ âm thanh nói.

-“Cái gì?” Lãnh Phong không tin, hắn không thể chấp nhận được tin tức này.

Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên kể lại sự việc cho Lãnh Phong nghe một cách rõ ràng.

-“Ta nghĩ nàng sẽ không sao” Lãnh Phong trấn an hai tên kia, cũng là tự trấn an bản thân mình.

-“Nhưng là nếu nàng còn sống cũng sẽ…” Bắc Thần Tử Yên không dám nói tiếp, nếu hắn nói tiếp chỉ sợ thành hiện thực.

-“Không sợ, dù nàng thành như thế nào ta cũng luôn yêu nàng” Đông Y Ly khốc khốc nói, dù nàng bị bỏng như thế nào, có bị hủy dung hay không hắn cũng sẽ không bỏ rơi nàng.

-“Uh, ta cũng vậy” Lãnh Phong kiên định nói.

Bắc Thần Tử Yên cũng gật đầu.

Mạch Thiên Dạ từ lúc Thiên Song Song mất tích đầu óc cũng trống rỗng làm chuyện gì cũng như người mất hồn, hắn hiện tại cũng không biết mình bị cái gì đi. Hắn trở về Thiên Sơn, điên cuồng tập luyện.

Về phần Tây Thần Ninh về nhà chính là một cái im lặng, hắn dễ dàng cáu giận, đập đồ vô lý làm cho bọn hạ nhân không ai dám đến gần.

Tây Thần Liên nghe tin Thiên Song Song mất tích cũng không ở lì một chỗ ăn vạ mà phái người đi tìm nàng khắp nơi.

Tại một gian phòng sạch sẽ, một cái cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang nằm. Nguyên cơ thể tựa hồ đều quấn đầy băng gạc. Tiểu cô nương mở mắt cảm thấy khát nước thật nhiều, nàng định ngồi dậy uống một ngụm trà.


-“Không được động đậy” Nhẹ nhành giọng nói như lông hồng buông xuống, tiếng nói trong trẻo dễ nghe như thấm vào ruột gan. Tức thời, một thân bạch y từ cửa bước vào, da trắng môi mỏng, mắt hai mí, ngọc thụ lâm phong, cái mũi cao thẳng, làn da phấn nộn như da em bé, trên người hắn tỏa ra một chút hương thơm của thảo dược, mái tóc đen như buộc như xõa bồng bềnh theo gió làm người ta có cảm giác ma mị, hắn chính là cái yêu nghiệt mị hoặc chúng sinh làm người ta không thể rời mắt.

Nữ tử chính là cái không nghe lời, dù là nghe lời nam nhân nói nhưng không có dừng lại động tác. Tiếp tục ngồi dậy đứng lên.

Nhưng là mới vừa ngồi dậy lại phát hiện toàn thân đau nhức không thôi, mềm nhũn mà ngã xuống.

-“Ngươi đúng là một cái không nghe lời” Bạch y thiếu niên nhẹ nhàng đỡ lấy thân hình của nữ tữ làm cho nàng không bị ngã xuống làm cho đau. Tiếp theo hắn như hiểu ý nàng lấy một ly trà đem tới trước mặt nàng.

-“Cám ơn” Nữ tử không có chút khí lực nói, giọng nói làm cho người ta không thể không đau lòng.

Thấy nữ tử tựa hồ không thể cử động, cũng không có cách nào uống được ly trà, bạch y thiếu niên khẽ nhăn mặt.

-“Ta uy ngươi” Bạch y thiếu niên đem ly trà dâng trước miệng nữ tử giúp nàng uống.

-“Cám ơn” Nữ tử thản nhiên nói.

-“Ta như thế nào ở đây? Ta còn chưa chết sao?” Nữ tử giọng nói cực kì dễ nghe, cực kỳ lạnh lùng thản nhiên nhưng làm cho người ta bỗng có cảm giác đau lòng.

-“Chưa chết” Bạch y thiếu niên thản nhiên nói. Trời biết hắn hôm đó đi ngang qua Tây thành, lại phát hiện một chuyện khó có thể tin, một nữ tử tuyệt sắc dung nhan một thân váy dài tựa tiên giáng trần ba ngàn sợi tóc màu bạch kim óng ánh, thiếu nữ diễm lệ dung nhan không làm cho hắn tâm động, điều làm hắn khâm phục chính là lòng dũng cảm của nảng, nàng dám vì tính mạng của người khác mà hy sinh bản thân mình. Nàng làm hắn một người luôn chán ghét nữ nhân lại cảm thấy tâm động. Bới thế hắn cứu nàng.

-“Ừ” Nữ tử được cứu không ai khác chính là Thiên Song Song, lúc này nàng cũng đoán được mình như thế nào. Nàng không chết nhưng chắc chắn là dung mạo bị hủy không sai. Nhìn khắp người quấn đầy băng gạc Thiên Song Song bỗng nở một nụ cười chua sót.

Bạch y nam tử nhìn nàng cười tang thương hắn bỗng cảm thấy có chút đau lòng, nhẹ giọng an ủi “Ngươi đừng lo lắng quá, ta nhất định sẽ giúp ngươi chữa trị. Còn có độc trong người ngươi ta cũng giải rồi, không chừng vài ngày nữa ngươi có thể nhớ lại mọi chuyện”.

-“Nhớ lại thì sao, không nhớ lại thì sao?” Thiên Song Song bâng quơ hỏi, hiện tại nàng thực sự không còn muốn làm gì.

-“Ngươi phải phấn chấn lên, đối mặt với mọi thứ, có ta ở bên” Bạch y thiếu niên ôn nhu nói.

Có ta ở bên câu nói như viên thuốc an thần trấn an Thiên Song Song. Nàng lạnh nhạt không nói gì, khẽ nhìn ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời xanh.

Buổi chiều lại nhanh chóng đến bạch y nam tử bỗng từ ngoài cửa bưng vào một chén cháo, nhìn hắn tóc tai có vẻ luộm thuộm, mặt còn nhem nhuốm dính một chút nhọ nồi cùng mùi khói.

-“Này ngươi ăn đi” Bạch y nam tử cười dịu dàng như nắng mặt trời nói.

Hắn giúp Thiên Song Song uy từng muỗng từng muỗng cháo, còn có muỗng nào cũng cẩn thận thổi thổi rồi thử thử xem có nóng không mới cho nàng ăn.

Hắn giúp nàng ăn xong, Thiên Song Song mới nhìn hắn mồ hôi nhễ nhại, nàng vươn tay lau mồ hôi cho hắn.

-“Này ngươi ăn đi” Bạch y nam tử cười dịu dàng như nắng mặt trời nói.

Hắn giúp Thiên Song Song uy từng muỗng từng muỗng cháo, còn có muỗng nào cũng cẩn thận thổi thổi rồi thử thử xem có nóng không mới cho nàng ăn.

Hắn giúp nàng ăn xong, Thiên Song Song mới nhìn hắn mồ hôi nhễ nhại, nàng vươn tay lau mồ hôi cho hắn.

-“Ngươi tên gì?” Lạnh nhạt giọng nói nhưng đã mất đi sự xa cách ban đầu.

-“Tạ Khuyển, còn ngươi?” Tạ Khuyển nhẹ nhàng đáp. Miệng còn thản nhiên tươi cười.

-“Ta là Thiên Song Song”.

-“Tại sao ngươi lại cứu ta?” Thiên Song Song tò mò hỏi.

-“Ta thích ngươi” Tạ Khuyển lại mỉm cười, kì thật Tạ Khuyển trước giờ rất hiếm cười, nhưng hiện tại trước mặt nàng hắn tựa hồ như người khác đâu.

-“Ngươi đừng thích ta thì hay hơn” Thiên Song Song lắc đầu nói, nam tử này tốt với nàng không sai, nhưng là sau này nàng bị hủy dung sẽ không xứng với hắn. Khi nào nàng hồi phục liền một mạch chạy trốn. Có thế mới không ai có thể tìm được nàng, không ai vì nàng đau lòng.

-“Tại sao?” Tạ Khuyển không hiểu hỏi lại Thiên Song Song.

-“Vì ta không xứng với ngươi, ta sẽ rất xấu” Thiên Song Song bất đắc dĩ nói.

-“Yên tâm, dù ngươi như thế nào ta vẫn thích ngươi” Tạ Khuyên đặt lên trán Thiên Song Song một nụ hôn ngọt ngào.

Thiên Song Song chỉ có thể thở dài.

-“Ta sẽ không để ngươi tự ti đâu? Chờ ta, ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại dung mạo” Tạ Khuyển rất tự tin nói. Nói xong hắn rời đi rồi.

Thiên Song Song cảm thấy mình không xứng cho hắn làm thế, lời hắn nói chỉ là trấn an nàng. Đúng vậy, nàng thầm nghĩ. Cuối cùng dù cho cơ thể cực kì suy yếu, Thiên Song Song trốn ra ngoài.

Xung quanh toàn là rừng núi, nơi này làm nàng nhớ đến đoạn thời gian nàng cũng gia gia  sống cùng nhau, vui vẻ biết bao. Gia gia – trí nhớ của nàng dần dần khôi phục. Đau.. đau quá. Dòng kí ức như nước biển ào ạt chảy vào, Thiên Song Song ôm đầu thống khổ vô cùng. Lăn lộn nằm trên mặt đất, tầng ngoài băng gạc đều bẩn không ngừng.


Không biết thời gian đã qua bao lâu, Thiên Song Song tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường từ lúc nào. Khẽ mở con ngươi nhìn chung quanh đập vào mắt chính là cái tuấn mỹ thiếu niên vẻ mặt lo lắng cùng ủy khuất nhìn nàng.

-“Ngươi bỏ rơi ta” Tạ Khuyển đáng thương hề hề nói.

-“Ta…” Thiên Song Song nhận lỗi không thể nói gì.

-“Ngươi không tin ta sao?” Tạ Khuyển nhíu lại tuấn mi, lúc này hắn không còn như trước nhu tình dịu dàng như nước mà là một hình tượng nghiêm nghị.

-“Không phải” Rất lâu sau Thiên Song Song mới nói được câu trả lời.

-“Hứa với ta sau này không được chạy lung tung. Ngươi có biết lúc ta không nhìn thấy ngươi ta lo lắng như thế nào không? Ta trên đời không còn người thân, ta ngao du thiên hạ một thân cô độc, nhưng là khi ta gặp ngươi ta mới biết được một điều, ngươi chính là thứ mà tìm kiếm, hiện tại ta biết được mục đích sống của mình. Ta là người cứu ngươi, người hiện là người của ta.” Tạ Khuyển hiện tại bá đạo mười phần, nhưng là nam nhân vị mười phần, ngông cuồng nói. Giờ phút này hắn như tuyên bố nàng thuộc quyền sở hữu của hắn vậy.

Thiên Song Song ngước nhìn nam tử trước mặt có chút đau lòng, hắn trên đời này không có người thân, nhưng là về phần nàng đã có phu quân, nàng không phải phụ hắn sao. “Tạ Khuyển, xin lỗi ngươi… ta không thể chấp nhận ngươi” Thiên Song Song đành phải cắn răng cự tuyệt hắn.

-“Tiểu Song đôi.. Tại sao? Tại sao ngươi lại không thể chấp nhận ta?” Tạ Khuyển đau lòng vô cùng, trái tim như bị hàng trăm mũi kim đâm xuyên vào.

-“Ta…có phu quân rồi” Thiên Song Song cuối cùng cũng nói ra rồi. Chỉ thấy Tạ Khuyển nghe xong liền lắc mình bỏ đi.Thiên Song Song buồn bã lại mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Thoáng một cái đã ba ngày trôi qua, ba ngày nay Tạ Khuyển vẫn không chịu gặp mặt nàng, nhưng là hắn mỗi ngày đều đặt đồ ăn trước cửa phòng nàng rất đúng giờ. Nàng có đi xung quanh tìm hắn nhưng lần nào nàng đi vẫn không nhìn thấy hắn. Cuối cùng đành quay lại phòng sinh hoạt một mình.

Ở một mình nàng mới biết cuộc sống của Tạ Khuyển là cô đơn tịch mịch như thế nào, nàng hiểu cảm giác của hắn. Nàng hiểu cảm giác vừa có được một tia hy vọng lại bị bóp nát, nàng đã gây tổn thương cho hắn.

Mấy hôm nay cơ thể nàng có vẻ tốt lắm, hiện tại không còn đau nhức như trước, nàng có thể đi lại nhanh nhẹn hơn nhiều, lần đó sử dụng Phong nguyên tố quá nhiều làm nàng có một chút suy nhược nhưng là nàng cảm thấy cơ thể nàng đang phục hồi từ từ.

Thiên Song Song mấy ngày nay đều ở tại phòng, hôm nay vì khỏe một chút nên ra ngoài ngắm phong cảnh. Ngửa mặt nhìn trời, nàng từ lúc có lại trí nhớ lại bớt bi quan hơn. Nàng tôn trọng sự sống của mình, nàng xuyên qua là sống lại một lần rồi, ông trời thương nàng, đương nhiên nàng không thể phụ ông trời. Nàng phải hảo hảo sống dù có như thế nào.

Nhắm mắt nghe tiếng chim hót ríu rít. Nàng đột nhiên cảm nhận được rất nhiều tiếng bước chân. Rất nhiều rất nhiều.

-“Di, có người đến đây” Thiên Song Song nghe tiếng bước chân lại chuân bị trốn đi, nhưng là nàng không có sử dụng võ công trong khi những người đến đây thì đều dùng khinh công, lắc mình một cái bọn hắn đều đứng trước mặt nàng.

-“Song nhi, ngươi trốn bọn ta sao?” Lãnh Phong giọng nói mang một tia hờn giận, hắn chắn trước mặt Thiên Song Song không cho nàng đi qua.

-“Song Song” Đông Y Ly giọng nói cùng Bắc Thần Tử Yên hòa cùng nhau, tràn đầy tình cảm.

-“Song Song” Đông Y Ly giọng nói cùng Bắc Thần Tử Yên hòa cùng nhau, tràn đầy tình cảm.

-“Ta không quen các ngươi” Thiên Song Song lạnh lùng nói, nàng không muốn bọn hắn nhìn nàng như thế này, nàng sẽ tiếp tục sống nhưng sẽ không có bọn hắn.

-“Song nhi ngươi đừng như vậy được không? Dù ngươi như thế nào bọn ta cũng yêu ngươi” Lãnh Phong nhu tình vô cùng.

-“Song Song ta Bắc Thần Tử Yên cả đời chỉ có một mình ngươi, dù ngươi có chấp nhận hay không ta cũng không tha ngươi” Bắc Thần Tử Yên khí thế đầy mình nói.

Đông Y Ly khốc khốc trực tiếp đem nàng tiến tới trong lòng “Song Song, ta đã là phu quân thứ ba của ngươi, ngươi hiện không có quyền vứt bỏ”

Thiên Song Song nhìn ba người bọn hắn cảm thấy ấm áp vô cùng, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.

-“Song nhi đừng khóc” Lãnh Phong tiến tới lấy khăn giúp nàng lau.

Bắc Thần Tử Yên cũng không cam lòng liền cướp người ngọc trong lòng Đông Y Ly, bế nàng đi thẳng về phòng trong. Nhẹ nhàng đặt người ngọc xuống giường, cẩn thận ôn nhu, nàng hiện tại như xác ướp Ai Cập làm bọn hắn một trận đau lòng.

-“Các ngươi sao biết ta ở đây?” Thiên Song Song nhìn ba người hỏi.

Bắc Thần Tử Yên cùng Đông Y Ly lập tức nhìn về phía Lãnh Phong. Lúc này Thiên Song Song mới gật đầu một cái ý nói nàng hiểu rồi.

-“Tiểu Song đôi nếu ngươi có nhiều nam nhân như vậy thì không thể không tiếp nhận ta” Tạ Khuyển bạch y thong dong bỗng từ ngoài bước vào bá đạo nói.

-“Ngươi là ai?” Lãnh Phong là lão đại đương nhiên lên tiếng đầu tiên cảnh cáo người. Hắn không thể để người khác thưởng nương tử của mình.

-“Tại hạ Tạ Khuyển” Tạ Khuyển liếc mắt Lãnh Phong một cái trả lời.

-“Tại hạ Lãnh Phong là đại phu quân của Song nhi” Lãnh Phong chính là tuyên bố chủ quyền trước.

-“Tại hạ Đông Y Ly tam phu quân của Song Song” Đông Y Ly khốc khốc nói.

-“Bắc Thần Tử Yên” Bắc Thần Tử Yên dù rất muốn nói ta là phu quân của nàng nhưng là hiện tại hắn vẫn chưa là cái gì, bởi vậy đành ngậm ngùi chỉ khai tên.

Mùi thuốc súng tràn ngập.

-“Khoan đã ngươi chính là Tạ Khuyển thiên hạ đệ nhất thần y?” Đông Y Ly bỗng sực nhớ ra cái gì liền nói.

Thiên Song Song, Bắc Thần Tử Yên cùng Lãnh Phong ai cũng kinh ngạc nhìn về phía Tạ Khuyển.

-“Chính là tại hạ” Tạ Khuyển không khiêm tốn nói.

-“Vậy ngươi giúp Song nhi chữa lành vết thương được không?” Lãnh Phong nghe Đông Y Ly nói xong rất nhanh bình tĩnh trở lại hỏi, hắn đương nhiên biết lúc này không có thời gian mà ngây ngốc.

-“Đương nhiên ta sẽ giúp Tiểu Song đôi nhưng là các ngươi phải đáp ứng ta một cái điều kiện” Tạ Khuyển vô sỉ nói, miệng nở một nụ cười tà mị.

-“Chuyện gì bọn ta làm được sẽ hứa với ngươi” Bắc Thần Tử Yên vì Thiên Song Song đương nhiên kêu hắn chết cũng cam lòng.

-“Hảo” Đông Y Ly cùng Lãnh Phong cũng gật đầu chấp thuận.

-“Ta muốn trở thành phu quân của nàng” Tạ Khuyển đương nhiên biết lợi dụng cơ hội, lúc nãy bọn hắn nhìn hắn rất không vừa mắt, nếu muốn bước vào một chân sẽ rất khó, hiện tại đương nhiên phải tận dụng.

-“Ngươi” Ba người định nói cái gì nhưng cuối cùng ngậm miệng, cuối cùng vì Thiên Song Song rất miễn cưỡng gật đầu.

-“Này, này. Ta còn chưa nói gì mà” Thiên Song Song nhìn ba tên kia thay nàng quyết định hôn nhân đại sự, tự hỏi là nàng lấy phu quân hay là bọn hắn nha.


-“Song nhi đừng khóc” Lãnh Phong tiến tới lấy khăn giúp nàng lau.

Bắc Thần Tử Yên cũng không cam lòng liền cướp người ngọc trong lòng Đông Y Ly, bế nàng đi thẳng về phòng trong. Nhẹ nhàng đặt người ngọc xuống giường, cẩn thận ôn nhu, nàng hiện tại như xác ướp Ai Cập làm bọn hắn một trận đau lòng.

-“Các ngươi sao biết ta ở đây?” Thiên Song Song nhìn ba người hỏi.

Bắc Thần Tử Yên cùng Đông Y Ly lập tức nhìn về phía Lãnh Phong. Lúc này Thiên Song Song mới gật đầu một cái ý nói nàng hiểu rồi.

-“Tiểu Song đôi nếu ngươi có nhiều nam nhân như vậy thì không thể không tiếp nhận ta” Tạ Khuyển bạch y thong dong bỗng từ ngoài bước vào bá đạo nói.

-“Ngươi là ai?” Lãnh Phong là lão đại đương nhiên lên tiếng đầu tiên cảnh cáo người. Hắn không thể để người khác thưởng nương tử của mình.

-“Tại hạ Tạ Khuyển” Tạ Khuyển liếc mắt Lãnh Phong một cái trả lời.

-“Tại hạ Lãnh Phong là đại phu quân của Song nhi” Lãnh Phong chính là tuyên bố chủ quyền trước.

-“Tại hạ Đông Y Ly tam phu quân của Song Song” Đông Y Ly khốc khốc nói.

-“Bắc Thần Tử Yên” Bắc Thần Tử Yên dù rất muốn nói ta là phu quân của nàng nhưng là hiện tại hắn vẫn chưa là cái gì, bởi vậy đành ngậm ngùi chỉ khai tên.

Mùi thuốc súng tràn ngập.

-“Khoan đã ngươi chính là Tạ Khuyển thiên hạ đệ nhất thần y?” Đông Y Ly bỗng sực nhớ ra cái gì liền nói.

Thiên Song Song, Bắc Thần Tử Yên cùng Lãnh Phong ai cũng kinh ngạc nhìn về phía Tạ Khuyển.

-“Chính là tại hạ” Tạ Khuyển không khiêm tốn nói.

-“Vậy ngươi giúp Song nhi chữa lành vết thương được không?” Lãnh Phong nghe Đông Y Ly nói xong rất nhanh bình tĩnh trở lại hỏi, hắn đương nhiên biết lúc này không có thời gian mà ngây ngốc.

-“Đương nhiên ta sẽ giúp Tiểu Song đôi nhưng là các ngươi phải đáp ứng ta một cái điều kiện” Tạ Khuyển vô sỉ nói, miệng nở một nụ cười tà mị.

-“Chuyện gì bọn ta làm được sẽ hứa với ngươi” Bắc Thần Tử Yên vì Thiên Song Song đương nhiên kêu hắn chết cũng cam lòng.

-“Hảo” Đông Y Ly cùng Lãnh Phong cũng gật đầu chấp thuận.

-“Ta muốn trở thành phu quân của nàng” Tạ Khuyển đương nhiên biết lợi dụng cơ hội, lúc nãy bọn hắn nhìn hắn rất không vừa mắt, nếu muốn bước vào một chân sẽ rất khó, hiện tại đương nhiên phải tận dụng.

-“Ngươi” Ba người định nói cái gì nhưng cuối cùng ngậm miệng, cuối cùng vì Thiên Song Song rất miễn cưỡng gật đầu.

-“Này, này. Ta còn chưa nói gì mà” Thiên Song Song nhìn ba tên kia thay nàng quyết định hôn nhân đại sự, tự hỏi là nàng lấy phu quân hay là bọn hắn nha.

-“Nương tử, lấy hắn có lợi không hại, ngươi cứ thu đi” Lãnh Phong bỏ phiếu tán thành.

-“Nương tử, ta cũng nghĩ thế” Đông Y Ly rất không cam lòng nhưng cũng bỏ phiếu rồi.

-“Song Song, ta thấy ngươi cứ thu hắn đi, sẵn tiện thu ta luôn” Bắc Thần Tử Yên ti bỉ nói, Đông Y Ly, Lãnh Phong cùng Tạ Khuyển nghe xong liền phóng hắn một ánh mắt coi thường.

-“Các ngươi… các ngươi” Thiên Song Song có hỏa không có chỗ phát.

-“Nương tử uống miếng nước cho hạ hỏa” Lãnh Phong nhanh chóng bưng lại chén nước.

-“Tiểu Song đôi ta quạt cho ngươi” Tạ Khuyển vuốt mông ngựa quạt quạt.

-“Song Song đừng nóng nảy” Bắc Thần Tử Yên cười cười chớp mắt nịn nọt.

-“Nương tử, vi phu vì ngươi so bóp” Đông Y Ly thấy bọn hắn giành hết chỗ tốt liền chỉ có thể bóp bóp tay dùm Thiên Song Song.

-“Đông Y Ly, đau” Thiên Song Song bị Đông Y Ly làm cho ăn đau đá hắn một cước bay xuống mặt đất, ba người còn lại cười một trận hả hê.

Nghiêm túc lại sau, năm người lại bắt đầu vào chuyện đại sự, đó chính là chữa trị cho Thiên Song Song.

-“Đây là các vị thuốc cần có. Hiện da của nàng đang dần hồi phục, nếu để nó hồi phục mà không có mấy vị thuốc này sẽ để lại sẹo không thể cứu vãn được.

Trong ba ngày chúng ta phải lấy đủ các vị 

thuốc này” Tạ Khuyển đưa ra danh sách.

-“Các vị thuốc này cơ hồ không khó tìm nhưng hiện tại vị trí cách xa, khó lòng mà lấy được” Lãnh Phong nhăn tuấn mi rối rắm.

-“Yên tâm ta sẽ phát tính hiệu cho người Ám các giúp đỡ, sẽ nhanh chóng lấy được đầy đủ” Đông Y Ly tự tin nói.

-“Về vài vị thuốc chỉ có ở Bắc Thần quốc ta sẽ trực tiếp về lấy, vì nó có vẻ quý hiếm nên hoàng thượng sẽ không dễ dàng cho người. Nếu ta xin không được thì sẽ lấy trộm” Bắc Thần Tử Yên lắc mình một cái đi rồi.

-“Vậy ta cũng đi.” Lãnh Phong được Tạ Khuyển cấp một danh sách thuốc giao cho hắn đi tìm.

-“Hảo” Đông Y Ly cũng lắc mình một cái mất dạng.

Phòng hiện tại chỉ còn Thiên Song Song và Tạ Khuyển.

-“Tạ Khuyển cám ơn ngươi” Thiên Song Song ôn nhu nói, nàng thật sự biết ơn hắn, nếu nàng không gặp hắn chắc chắn là nàng sẽ không có một tia hy vọng nào, thậm chí còn không tồn tại trên đời.

-“Không cần cám ơn ta” Tạ Khuyển lắc đầu trừng mắt nàng, cuối cùng dùng bàn tay nhẹ nhàng chà xát tóc nàng dịu dàng không thôi.

Ánh chiều tà chiếu vào cửa sổ, hai cái bóng dáng một nhỏ một lớn nhìn nhau bất giác nở nụ cười. Bức tranh tuyệt mỹ mang tên tiên nhân và xác ướp =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.