Đọc truyện Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy – Chương 59: Họa vô đơn chí
Mấy đại nam nhân chính là một cái mặt dày bám đuôi không hơn không kém, sau khi Thiên Song Song bị người gây tổn hại đêm trước liền tò tò đi theo không chịu rời nàng. Trừ lúc này đi vệ sinh (#.#)/ Kinh chưa?
Thiên Song Song một đầu hắc tuyến, cuối cùng khó khăn lắm mới lừa năm cái rời nàng một chút để có không gian riêng tư. Nàng chuồn ra ngoài.
Võ lâm minh chủ chỗ ở chính là một phủ nằm ở bên ngoài của Tây thành. Nó có vẻ độc lập với Tây thành.
Thiên Song Song hớt ha hớt hải trốn ra ngoài nhẹ nhõm thở một hơi. Có trời mới biết nàng bị bọn hắn phiền đến thế nào, bao bọc kĩ đến thế nào. Đúng là bọn hắn chu đáo thật nhưng là với tính cách của nàng thì xin tha, nàng phiền não
Mừng như điên chạy ra ngoài. Lúc này một thân nam trang tiêu sái, phía sau oản một cái tóc đuôi gà khỏe khắn. Thân hình có một chút thon dài nhưng là không có vẻ ốm yếu chút nào, ngược lại trông rất tao nhã, nàng cũng tính là một cái mỹ nam đi.
Lang thang khắp các ngõ nghách, nàng phát hiện một quán trà nhỏ trong hẻm. Trà quán vì nằm trong hẻm nên hơi vắng vẻ. Nhưng là kiến trúc cùng bố trí rất không sai. Nhìn trà quán rất trang nhã, rất sạch sẽ, mang lại một phần thoải mái hơn nữa mùi trà thoang thoảng chiêu hồn nhân rất là không sai.
Thiên Song Song chậm rãi bước vào. Phất một cái tay áo, còn có giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã. Tiểu nhị thấy thế liền niềm nở ra tiếp đón.
-“Khách quan mời vào. Người có hay không đặt chỗ trước?” Tiểu nhị cung kính hỏi.
-“Không có” Thiên Song Song lạnh nhạt đáp.
-“Thế khách quan có muốn thuê sương phòng?” Tiểu nhị thấy vị khách trước mặt chính là một cái có tiền liền thừa cơ hỏi.
-“Cho ta một chỗ bình thường gần cửa sổ là được” Thiên Song Song giọng điệu chính là đạm mạc xa cách.
-“Hảo. Xin mời khách quan” Tiểu nhị vì muốn lấy lòng nàng nên có vẻ rất hiếu khách tiếp đón, sự thật thì không biết hắn có muốn xem trọng khách thật lòng không thì có trời mới biết.
-“Hảo. Xin mời khách quan” Tiểu nhị vì muốn lấy lòng nàng nên có vẻ rất hiếu khách tiếp đón, sự thật thì không biết hắn có muốn xem trọng khách thật lòng không thì có trời mới biết.
Thiên Song Song ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ. Gió thổi nhè nhẹ vào mặt làm nàng có một chút sảng khoái. Trà quán tựa hồ rất ít khách nên nàng rất vừa lòng, nàng chính là một cái không thích chỗ đông người.
-“Đem loại trà ngon nhất của quán đến đây” Thiên Song Song chính là một cái tiêu tiền không tiếc, hào phóng nói. Tiểu nhị nghe đến liền bộ dạng chân chó vui vẻ đi làm.
Thưởng trà, thưởng cảnh, cúi đầu thưởng dòng người đi lại, ngước đầu lại thưởng trời xanh. Thích thú, chính là thích thú. Nàng Thiên Song Song rất là thích cái cảm giác tự do tự tại, bình bình ổn ổn cuộc sống như thế này.
Chậm rãi thưởng thức mọi thứ không có nhìn xung quanh. Bỗng nhiên Thiên Song Song cảm nhận được một đạo ánh mắt cực nóng nhìn về phía mình.
Cảm giác tựa hồ thật khó chịu. Thiên Song Song thầm nghĩ.
Quay đầu liền đối mặt một cái nam tử, xanh nước biển quần áo làm nổi bật làn da trắng hồng, tóc đen như mực cắm đại một cây trâm, ngũ quan hoàn mỹ, tuấn mỹ vô trù, tai trái đeo một viên ngọc xanh nước biển lấp lánh, đôi con ngươi thản nhiên một màu xanh lơ trông thật sống động, nam tử trước mặt chỉ là một từ để hình dung hắn. Mỹ.. Chính là mỹ, mỹ đến yêu nghiệt.
-“Ngươi nhìn cái gì?” Thiên Song Song giọng nói ẩn chứa một chút tức giận hướng nam tử phóng tia lửa điện, thầm mắng hắn ăn cái quái gì mà nhìn nàng, nàng hiện không phải nữ nhân nga.
-“Ngươi có muốn theo ta về làm nam sủng?” Nam tử thản nhiên hỏi một câu.
-“Phù phù” Thiên Song Song chính là đang uống trà đều phun hết ra bên ngoài. Tởm, nam nhân này là không có đùa với nàng đi. Nam sủng a, nam sủng cái đầu hắn. Thiên Song Song lửa giận cháy nhanh ra ngoài, bộc phát “Nam sủng cái đầu nhà ngươi, ta không phải đoạn tụ, ngươi muốn tìm nam sủng thì đi chỗ khác”.
-“Không, ta quyết định rồi. Chỉ có ngươi mới xứng làm nam sủng của ta. Ngươi đừng hòng trốn thoát khỏi tay ta” Lam y nam tử mặt không đổi sắc bá đạo nói.-“Ách, đồ điên” Thiên Song Song phẫn nộ cùng bực mình, nàng không thích hắn, nằm mơ hắn mới có thể đem nàng về. Sát khí ngoại phóng, liền lấy ba phần lực truyền đến lòng bàn tay chưởng về phía lam y nam tử.
Lam y nam tử cũng không phải một cái dễ chơi. Nhanh chóng tránh thoát được nàng. Từ đó nàng công kích, hắn né tránh, hai người dằn co lên.
Lam y nam tử chính là không có đánh lại mà cơ hồ chỉ né đòn công kích. Ngược lại Thiên Song Song càng đánh càng giận, càng thêm bưu hãn đánh tới.
-“Hôm nay ta không phế ngươi liền không phải họ Thiên” Thiên Song Song giận dữ nói. Nam tử nhìn nàng chính là nhẹ nhàng tươi cười.
Võ công của Thiên Song Song chính là không sai, nhưng là lam y nam tử cũng không phải là cái thấp người. Nếu so về sức mạnh chắc chắn một điều Thiên Song Song mạnh hơn nam tử, có điều là tính luôn cả Phong nguyên tố, nhưng võ công đơn thuần của nàng đối với lam y nam tử chính là ngang tay.
Mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống. Mười phần bực mình Thiên Song Song biết không thể thắng hắn, cũng không thể đem thân phận bại lộ nên lắc mình một cái muốn trốn đi.
Nam tử dù nói là chỉ tránh né không có đánh nhưng là cũng chật vật không ít, vì thế đánh nhau một đoạn thời gian cũng tổn thất một ít sức lực, mồ hôi cũng như sương mù làm hắn càng thêm mị hoặc. Mà dù mị hoặc đến đâu thì trong mắt Thiên Song Song cũng là một cái đáng ghét.
Một tay quăng lại một thỏi bạc, Thiên Song Song lắc mình nhanh chóng tẩu đi. Kì thật nàng chính là một cái sợ phiền toái nhân, ở nhà không yên ra đường cũng không yên. Ông trời chính là trêu đùa nàng mà.
Nói đến cái kia nam tử nhìn nàng rời đi có một chút không đành lòng nhưng hắn không đuổi kịp nàng nữa rồi. Cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi nhìn bóng nàng rời đi.
Thiên Song Song chạy như điên trở về phủ của mình, vì là chạy tốc độ quá nhanh nên không kịp tránh một số vật thể đột nhiên xuất hiện.
-“Bang”
Một tiếng va chạm làm cho thân hình nàng ngã nhào trên đất. Dây thun buộc tóc cũng vì thế mà bị đứt ra, ba ngàn sợi tóc cứ như thế mà chảy xuống.
Mái tóc đen như mực tùy ý rối tung trong gió, làn da thiếu nữ trăng mịn tựa thiên thần, đôi mắt hút hồn, môi đỏ chúm chím, mũi thanh thanh, nàng lúc này đẹp không sao tả xiết làm cho người ta không thể rời mắt.
Vật thể nàng va chạm chính là một cái lục y thiếu niên, hắn lúc này chính là kinh diễm nhìn nàng, cảm xúc có một chút phức tạp không rõ. Cơ hồ chưa kịp hoàn hồn đã nghe một giọng nữ lạnh lẽo chói tay làm hắn thức tỉnh.
-“Ngươi bộ không có mắt sao, như thế nào lại va vào ta?” Thiên Song Song giạn dữ nói, nàng chính là không có chỗ tiết hỏa, tiết hết lên người thiếu niên này đâu.
Vật thể nàng va chạm chính là một cái lục y thiếu niên, hắn lúc này chính là kinh diễm nhìn nàng, cảm xúc có một chút phức tạp không rõ. Cơ hồ chưa kịp hoàn hồn đã nghe một giọng nữ lạnh lẽo chói tay làm hắn thức tỉnh.
-“Ngươi bộ không có mắt sao, như thế nào lại va vào ta?” Thiên Song Song giạn dữ nói, nàng chính là không có chỗ tiết hỏa, tiết hết lên người thiếu niên này đâu.
-“Không phải ta, mà là cô nương đi quá nhanh a” Lục y nam tử rất không vui cãi lại, hắn chính là người bị hại, làm sao có thể chịu ủy khuất được.
-“Mặc ngươi nhận hay không nhận, lão nương chính là một cái đúng” Thiên Song Song cơ hồ phát tiết nói.
Chưa kịp để nam tử trả lời thì Thiên Song Song đã ra tay rồi, tội nghiệp nam tử tuy rằng có võ công nhưng không cao, bị nàng đánh một trận bầm dập mặt mày như một cái đầu heo.
Đau đớn còn chưa kịp bắt mỗ nữ nhân đền, quay đầu mỗ nữ đã bóng dáng không thấy đâu rồi. Đúng là xui xẻo mà, nếu biết bị đánh oan như thế này, hắn chắc chắn sẽ không ra đường hôm nay.
May mắn là nhìn nàng rất là quen mặt đâu, hắn phải về nhà hảo hảo nghĩ ra, sau đó phải bắt nàng trả giá hắn mới cam lòng.
Về phần mỗ nữ nhân tìm được người phát tiết nhẹ nhõm trở về. Tuy là không có tức giận như trước nhưng là còn chưa có tiêu tán. Về nhà lại đem mấy nam nhân đày đọa một phen. Tội cho mấy nam nhân ở nhà vì muốn lấy lòng người ngọc, muốn chứng minh tình cảm bọn hắn dành cho nàng nên phải làm đệm thịt cho nàng trút giận đâu.
Tàn nhẫn, tàn nhẫn a.