Đọc truyện Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy – Chương 58: Thiên Hoa Băng chính là Thiên Song Song
“Song nhi/ Song Song ngươi tỉnh?” Lãnh Phong, Bạch Vân, Hoa Trầm Hương, Bắc Thần Tử Yên cùng Đông Y Ly năm miệng một lời hỏi thăm.
-“Ân” Thiên Hoa Băng mung lung trả lời. Nàng mặc dù không nghe đúng tên mình, nhưng là tự nhiên trả lời đâu.
-“Song nhi ngươi cảm thấy thế nào?” Bạch Vân yêu nghiệt trèo qua bốn người còn lại tiến lên trước Thiên Hoa Băng hỏi.
-“Ta không sao, cám ơn ngươi quan tâm. Nhưng là ta tên Thiên Hoa Băng” Thiên Hoa Băng thấy trước mắt năm người đều là lo lắng cho nàng, đạm mạc nói. Nàng chính là không muốn cự tuyệt bọn hắn nói rằng nàng không phải cái gì Song nhi, Song Song gì.
-“Hoa Băng mặc dù ngươi có thể không tin nhưng ngươi thật sự là Thiên Song Song, là Song nhi của bọn ta” Hoa Trầm Hương bỗng nhiên nói, làm cho Thiên Hoa Băng hơi giật mình, tự hỏi vì cớ gì hắn biết nàng đang nghĩ cái gì đi.
-“Ta cũng không biết, ta không có ấn tượng gì với các ngươi nhưng là có lúc ta lại cảm nhận được một cái gì đó khác lạ” Hoa Thiên Băng hơi suy yếu nói, khẽ nhìn xuống đôi tay được quấn đầy băng gạt “Cám ơn các ngươi cứu ta, về sau ta sẽ xem các ngươi là bằng hữu”.
-“Song nhi ngươi đừng khách khí như vậy, bọn ta làm đều là cam tâm tình nguyện” Lãnh Phong lạnh nhạt tựa hồ biến mất ôn nhu hề hề.
-“Băng nhi, ta sẽ là ngươi yêu thượng ta, phía trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, mặc kệ ngươi là cái gì ta đều thích” Đông Y Ly bá đạo nói, như là tuyen bố một cái chủ quyền.
-“Đông Y Ly cái tên vô sỉ, ta còn chưa kịp nói đâu” Bạch Vân chu cái miệng tức giận, lập tức chuyển mắt sang Thiên Hoa Băng nịn nọt làm người ta nổi da gà “Băng nhi, ngươi mà quên ta thì ta chết mất” Mỗ Bạch Vân nói xong còn móc trong tay áo ra một cái khăn tay lau lau khóe mi.
Mấy người còn lại cùng Thiên Hoa Băng khóe miệng rút trừu, ai cũng cười đi ra. Bạch Vân thấy thế chu cái miệng bất mãn “Băng nhi, ngươi còn hùa theo bọn họ ăn hiếp ta”.
Nói xong Bạch Vân còn không quên quay qua ăn một cái đậu hũ. Ôm lấy người ngọc như cái chó con nép vào lòng mẹ. Mấy nam nhân còn lại liền phóng cho hắn một đạo ánh mắt khinh bỉ.
-“Hoa Băng, dù là ngươi là ai ta cũng quyết định từ đây về sau sẽ một lòng theo đuổi ngươi, đến khi nào ngươi đồng ý thì thôi” Bắc Thần Tử Yên lúc này cũng mặt dày nói, hắn sợ nếu hắn không mặt dày thì nàng liền bị bọn sói này ăn sạch sẽ mất.
-“Hoa Băng, dù là ngươi là ai ta cũng quyết định từ đây về sau sẽ một lòng theo đuổi ngươi, đến khi nào ngươi đồng ý thì thôi” Bắc Thần Tử Yên lúc này cũng mặt dày nói, hắn sợ nếu hắn không mặt dày thì nàng liền bị bọn sói này ăn sạch sẽ mất.
-“Song Song hay là Hoa Băng đều là người Hoa Trầm Hương yêu nhất” Hoa Trầm Hượng giọng nhẹ tựa lông hồng, lời nói còn ẩn chưa tình cảm dạt dào.
-“Băng nhi, ta sẽ luôn bên cạnh bảo vệ ngươi, một tấc không rời” Lãnh Phong giọng điệu tràn ngập sủng nịch nhìn Thiên Hoa Băng.
Lúc này Thiên Hoa Băng bị năm đạo ánh mắt cực nóng vây quanh, bối rối không thôi, nàng lúc này trong lòng bỗng dâng lên một cái gì đó ngọt ngào, nói đúng hơn đó là hạnh phúc. Nàng không có trí nhớ, nhưng là cảm thấy tình cảm này chân thật biết bao.
-“Các ngươi” Thiên Hoa Băng không biết nói gì, ngại ngùng nói, mặt hơi ửng hồng đúng chất e lẹ nữ tử.
Nhưng mà chính là như thế mới là mê người làm sao, bọn hắn năm người nhìn nàng khuynh thành khuôn mặt mà mê mẫn, lúc này đôi má ửng hồng có bao nhiêu mê hoặc câu nhân, bọn hắn là người phàm nga, đối mặt với người mà bọn hắn yêu làm sao bọn hắn không phản ứng, đúng là thử bọn hắn chịu đựng mà.
Đè ép suy nghĩ một cước đè lên thân người ngọc, trực tiếp chiếm lấy đôi môi đỏ mọng mê người hoa anh đào kia, năm người gượng gạo cười đến cứng ngắt. Nàng hiện tại đang bị thương, bọn hắn không thể thương tổn nàng, huống hồ ở đây còn có bốn cái lang sói khác như hổ rình mồi đâu.
Không khí trong phòng quỷ dị đến đang sợ, yên lặng đến rợn người. Thiên Hoa Băng ngột ngạt không thôi, hấp một lượng khí lạnh, nàng đành mở miệng trước phá vỡ sự quỷ dị ấy “Ta thật là Song Song?”
Câu hỏi này hỏi ra cũng như là một câu khẳng định, có điều Thiên Hoa Băng không nhận thôi.
-“Đúng vậy, kì thật lúc ở Đại hội võ lâm ta đã xác minh rồi” Lãnh Phong cầm trong tay áo ra ống tiêu, chỉ chỉ cho Thiên Hoa Băng cùng mọi người.
Đại gia nhìn Lãnh Phong xong lại hướng Thiên Hoa Băng gật đầu xác định.
-“Đúng vậy ngươi là Thiên Song Song, Song nhi ta yêu nhất đâu” Bạch Vân chu cái miệng nói, cực kì dễ thương mà cực kì tình cảm, hắn chính là chân chính một cái tiểu thí hài.
Mọi người ánh mắt cơ hồ đều tập trung trên người nàng, bọn hắn đều là thập phần chờ mong câu trả lời của nàng, lửa nóng ánh mắt như muốn đốt cháy khuôn mặt nàng vậy.
-“Các ngươi nhìn đủ chưa?” Thiên Hoa Băng khó chịu nói, nàng cực không thích bị nhìn như thế.
-“Ách, đủ” Năm người bị mỗ nữ nhân hỏi bị hoàn hồn lại đây, năm miệng một lời.
-“Kì thật ta cũng nghĩ ta là Thiên Song Song đâu?” Thiên Hoa Băng cười đạm mạc nói, giờ phút này trong lòng nàng đã muốn khẳng định. Trực giác, nàng chính là tin trực giác của mình. Lúc đầu nàng chính là chọn họ Thiên, một cái họ mà trước giờ rất hiếm gặp, nàng còn không biết tại sao mình chọn đâu.
Bây giờ nghĩ lại, chính là mọi thứ đều liên kết.
-“Các ngươi kể xem ta thích gì? Ghét gì đâu? Nếu đúng thì có lẽ ta là nàng?” Thiên Hoa Băng chốt cái phương án cuối cùng thử nghiệm. Nàng chính là muốn một cái đáp án chính xác, mặc dù nàng tin trực giác của mình.
-“Song nhi rất thích ăn quà vặt, cũng cực kỳ thích ăn đồ nướng, nhưng lại không thích ăn đồ ngọt, món nàng thích nhất… Không có” Lãnh Phong nhìn Thiên Hoa Băng đạm mạc nói.
-“Nga, thật không có?” Thiên Hoa Băng hai mắt kinh ngạc hỏi.
-“Đúng vậy, vì nàng không có món nào khoái khẩu, cơ hồ món nào vừa miệng là ăn tất, ngoài ra còn có là…” Lúc này bỗng nhiên nói một nửa Lãnh Phong lại ngập ngừng. Sau đó hắn lại nói tiếp “Chính là một cái heo mẹ háo ăn đâu” Lãnh Phong chốt lại một câu làm đại gia một trận cười ha hả. Duy có một mình Thiên Hoa Băng một đầu hắc tuyến.
-“Ngươi nói chuẩn rồi” Hoa Trầm Hương cùng Bạch Vân cũng là giơ ngón tay cái, Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên cũng là miễn cho ý kiến.
Thiên Hoa Băng hừ lạnh một cái, không nói gì.
-“Còn có Song nhi của ta là một cái lười biếng nhân, nếu không phải điều kiện bắt buộc sẽ không đi làm, ngủ nướng tới mặt trời lên đỉnh núi đâu” Bạch Vân cũng góp một chuyện, nhìn Thiên Hoa Băng cười tà nói.
-“Dù vậy Song Song rất là coi trọng bạn bè” Đông Y Ly khốc khốc nói nhưng là ẩn chứa nhu tình như nước.
-“Đúng vậy, vì bạn có thể không màng mạng sống của mình” Bắc Thần Tử Yên tán dương.
-“Còn có nàng không có bị mỹ nam mê hoặc” Hoa Trầm Hương nói câu này, như là ám chỉ bản thân đâu. Lãnh Phong, Bạch Vân cùng Đông Y Ly khinh bỉ nhìn hắn, chỉ có Bắc Thần Tử Yên là nhìn hắn đồng tình. Hai người bọn hắn là một cái cùng cảnh ngộ mà.
Thiên Hoa Băng không có nói gì. Nghe bọn hắn nói xong chính là yên lặng một hồi. Trầm tư..
Thật lâu sau, nàng không nói gì, bọn hắn cũng không nói gì lẳng lặng nhìn nàng.
-“Các ngươi nghĩ đúng ta rồi, ta đúng là một cái tự tiện nhân, lười biếng ham ăn, cũng không biết có được tốt như các ngươi nói không nhưng ta sẽ không bạc đãi bạn bè bằng hữu. Ta khẳng định ta chính là Thiên Song Song” Thiên Hoa Băng giọng điệu nói, năm người bọn hắn chính là vui mừng. Nếu nàng thừa nhận như vậy, có phải hay không bọn hắn đối nàng sẽ tiến thêm một bước sao? Bọn hắn chính là vui mừng.