Đọc truyện Nương Tử Cười – Chương 14: Thổ lộ
Trong lòng An Nhược Hảo hồi hộp, thật ra chính nàng cũng không biết nàng sẽ ở chỗ này bao lâu, có lẽ khi tìm được Lý Đường Ca nàng sẽ rời đi, có khi nàng vĩnh viễn không thể rời bỏ nơi này.
Lăng Canh Tân nhìn nàng trầm mặc, vỗ bàn một cái: “Đúng rồi, nhị ca mua rất nhiều đồ tốt, thậm chí đã quên ở trên xe đẩy rồi, coi trí nhớ này.”
An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân cố gắng che giấu thất vọng trên mặt, bước chân có chút không ổn đi ra cửa, nàng không biết nên nói sao, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu bới cơm.
“Tiếu Nhan, muội xem, đây là khóa, đây là bánh đậu đỏ muội thích ăn nhất, gà chiên Nguyên Ký, cháo hạt ý dĩ Mễ lqd lão đầu đưa huynh mang về, ở đây còn có một chuỗi kẹo hình nhân, còn có táo đỏ. A, đây là dây buộc tóc, dây buộc tóc của Tiếu Nhan đều bị lỏng, còn có hộp son phấn…”
“Nhị ca, huynh mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
“Tới đây, cột dây này lên, nghe nói năm nay tiểu thư nhà giàu đều thích dùng dây cột tóc này, còn có son phấn.”
“Nhị ca..” An Nhược Hảo cau mày.
“Tiếu Nhan, mặc dù nhị ca không nhiều tiền lắm, cũng chưa từng đọc sách, nhưng có thể để cho Tiếu Nhan sống như tiểu thư nhà giàu, nhị ca tuyệt đối sẽ không bạc đãi Tiếu Nhan.”
“Nhị ca, hiện tại muội sống rất tốt, sao nhị ca lại muốn so sánh Tiếu Nhan với mấy tiểu thư kia?” An Nhược Hảo không biết ý tưởng của hắn tới từ đâu, theo lý thuyết mà nói mấy ngày nay nàng không có biểu hiện gì khiến cho hắn có suy nghĩ như thế.
“Tiếu Nhan, người trong thôn đều nói nhị ca nhà này không giữ được Tiếu Nhan, muội nên gả cho người đọc sách như tiểu tử Viên gia, nhưng nhị ca muốn giữ Tiếu Nhan lại.”
An Nhược Hảo khẳng định trong thời gian này biểu hiện của nàng không giống như nữ nhi nhà nông, dieendaanleequuydonn cộng thêm việc nàng ở học đường làm bài thơ kia, mặc dù không có gì, nhưng dầu gì cũng được coi là nàng nhận được chữ, còn có thể ngâm thơ, có thể tính là đứng đầu thôn Thuấn Thủy rồi. Bởi vậy mọi người sẽ thoải mái ghép nàng với Viên Phú Cảnh: “Nhị ca, Tiếu Nhan sẽ bồi nhị ca, sẽ không rời đi.”
“Thật?” Trong mắt Lăng Canh Tân sáng lấp lánh.
“Vâng.” An Nhược Hảo trịnh trọng gật gật đầu.
Lúc này Lăng Canh Tân mới vui mừng, tỉ mỉ cột dây buộc tóc lên cho nàng, lại đưa son phấn cho nàng.
An Nhược Hảo tiến tới đưa lên mũi ngửi: “Rất thơm, là hương hoa đào.”
“Đúng rồi, bà chủ kia không lừa huynh, nàng ta nói nhất định Tiếu Nhan sẽ thích.”
“Cám ơn nhị ca.” An Nhược Hảo thu lại mấy thứ ở trên bàn.
Kể từ sau ngày nàng hứa hẹn cùng Lăng Canh Tân, mỗi ngày Lăng Canh Tân giống như hăng máu, sớm đi tối về trấn trên bán dưa hấu. Nhưng không bao giờ để cho nàng đi theo, nàng biết hắn đang nghĩ gì, hắn không muốn để cho nàng trôi qua cuộc sống của nữ nhi nhà nông bình thường, nếu như vậy mà trong lòng của hắn thoải mái liền kệ hắn thôi.
Hắn đi trấn trên bán dưa hấu, nàng liền thoải mái ở nhà đọc sách, hiểu biết rõ ràng thời không này. Nàng không biết lqd nơi này, không biết vì sao lại xuyên qua được, cũng không biết tại sao số mạng phải như vậy. Nhưng sống ở đâu thì yên ở đấy đi, nàng bình tĩnh ở trong sơn thôn nhỏ chờ đợi, rời xa khói lửa chiến tranh, tối thiểu có thể giữ được mạng nhỏ, có lẽ sẽ có một ngày gặp được Lý Đường Ca của nàng.
“Tiếu Nhan.”
An Nhược Hảo nằm trên ghế xoay người lại, Viên Phú Cảnh đang đứng ngoài cửa, trong tay bưng một chén tương đậu. Hắn bỏ tương đậu lên trên bàn, đi tới thấy nàng đang cầm sách trong tay liền tiến đến gần, vừa nhìn đã thấy không tốt: “Tiếu Nhan, sao nàng lại có loại sách này?”
“Sao vậy?”
“Đây chính là sách cấm, nếu để quan phủ biết sẽ chặt đầu.” Viên Phú Cảnh đưa tay đoạt sách của nàng, ném vào bếp lò, lửa lập tức thiêu rụi.
“Viên Phú Cảnh!”
“Ta biết nàng không hiểu quốc gia đại sự, nhưng loại sách này đúng là không nên nhìn, phá hủy là tốt.” Viên Phú Cảnh lqd nghiêm trang nhìn nàng.
An Nhược Hảo biết việc đốt sách chôn nho * trong lịch sử đều là để khống chế tư tưởng của dân chúng, còn có cái gọi là sách cấm cũng là như thế. Nếu quyển sách này không nên nhìn, đã hủy rồi, coi như xong. Những sách khác nàng liền cất giấu kỹ.
(*) đốt sách chôn nho: nguyên gốc焚书坑儒 là một chủ trương tại Trung Quốc đời nhà Tần. Theo Sử ký Tư Mã Thiên, sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc lần đầu tiên, thừa tướng của ông là Lý Tư đã đề nghị Thủy Hoàng đế dập tắt tự do ngôn luận để thống nhất các chính kiến và tư tưởng bằng cách đốt hết tất cả các sách và các nhà nho giáo hoặc thông thái có tư tưởng khác với mình. Lý Tư chỉ trích giới trí thức đang dùng dối trá để tạo ra phản loạn. Tần Thủy Hoàng tin vào triết học của Pháp gia và muốn tiêu diệt những triết học khác như Bách Gia Chư Tử hay Nho giáo.
Từ năm 213 TCN, tất cả những kinh điển từ thời Chư Tử Bách Gia (trừ sách Pháp gia, trường phái của Lý Tư) đều bị đốt sạch.
Lý Tư đã đề nghị đốt sạch tất cả những thi, thư, sách vở, trừ những quyển được viết vào thời nhà Tần. Sách của chính phủ trong lĩnh vực triết lý và thi ca, trừ những sách củaBác sĩ (nhà cố vấn vua) đều bị đốt cháy. Tất cả những người dùng sử sách để chỉ trích chính quyền đều bị hành hình, cũng như những quan lại thờ ơ với việc này. Những sách dạy về y dược, bói toán, và nông nghiệp không bị đốt cháy. Tất cả mọi người muốn học luật phải học từ các luật sư chính quyền. Những ai dựa vào chế độ xưa để phê phán chế độ hiện thời sẽ bị xử tội chém ngang lưng.
Thêm vào đó, năm 212 TCN, Tần Thủy Hoàng phát hiện ở Hàm Dương có một số nho sinh đã từng bình phẩm về mình liền hạ lệnh bắt đến thẩm vấn. Các nho sinh không chịu nổi tra khảo, lại khai ra thêm một loạt người. Tần Thủy Hoàng hạ lệnh đem tất cả trên 460 nho sinh đó chôn sống ngoài thành Hàm Dương.
“Tiếu Nhan, nàng thật sự từng gặp hà bá?” Viên Phú Cảnh nhắc lại sự kiện này.
“Ta không biết, ta vừa tỉnh lại đã không còn ngốc, còn nhận được chữ. Ta không biết có phải lúc ta ngất đi đã gặp hà bá không, dieendaanleequuydonn ta cũng không biết hà bá trông như thế nào.”
“À.” Viên Phú Cảnh nghe nàng nói vậy, thấp giọng đáp.
“Ngươi tới nhà ta làm gì?” An Nhược Hảo tiếp tục dựa vào trên ghế.
“Ta tới nói xin lỗi, ngày đó không phải là ta cố ý, hại nàng bị tiên sinh làm khó.” Viên Phú Cảnh đứng bên cạnh nàng, mặt áy náy.
“Không có việc gì, ta không để trong lòng, cũng không còn trách ngươi, ngươi có thể trở về nhà.” An Nhược Hảo trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
“Tại sao nàng không có sắc mặt tốt với ta?” Viên Phú Cảnh uất ức vô cùng.
“Hả?” Bản thân An Nhược Hảo không ý thức được, từ lần gặp đầu tiên nàng đã vô cùng không thích hắn, lời hắn vừa nói ra mới phát giác được hình như có chuyện như vậy.
“Tiên sinh nói, lòng của nữ nhân rất khó dò, quả nhiên là thế.”
“Cái gì?” An Nhược Hảo bị lời nói này của hắn làm mê muội hoàn toàn.
“Cho tới bây giờ nàng vẫn cười thân thiện với bọn hắn, ít nhất cũng là cười thản nhiên, nhưng nàng nhìn ta luôn kèm theo chút châm chọc cùng miệt thị, dường như chuyện ta là người đọc sách là chuyện rất hổ thẹn.”
“Không thể nào.” An Nhược Hảo nghe nửa câu đầu hình như là như vậy, nhưng nửa câu sau không đúng rồi.
“Nhưng nét mặt của nàng nói lqd cho ta biết nàng khinh thường ta, chướng mắt ta.”
“Gì mà khinh thường chướng mắt, ta chỉ thấy ngươi luôn chướng mắt nông dân trong thôn, dáng vẻ lạnh lẽo với mọi người, ta mới phát hiện ra tâm khí ngươi cao ngạo, tự nhận mình là người đọc sách thì ngon rồi.”
“Không phải vậy, bọn họ biết chuyện ta không biết, ta cũng không có hứng thú muốn biết chuyện bọn họ. Bọn họ lại thích không đầu không đuôi nịnh hót ta, ta lại không thể nói rõ sự thật cho bọn họ, nên ta mới không nói chuyện với bọn họ.” Viên Phú Cảnh lo lắng giải thích.
“Thì ra là như vậy, vẫn do ta hiểu lầm ngươi. Chẳng lẽ chuyện ngươi theo ta đã bị bàn tới rồi hả?”
“Bọn họ nói, chúng ta là bạn cùng trang lứa, hơn nữa trong thôn này cũng chỉ có nàng xứng đôi với ta, ta không định cưới nữ nhân ta không biết, ta chỉ muốn xem nàng nhiều hơn.”
“Phụt.” An Nhược Hảo không nghĩ tới người trong thôn lại nói như vậy, mà Viên Phú Cảnh còn tưởng là thật.
“Nàng cười cái gì?”
“Ta cười ngươi ngốc, mọi người lấy ra làm đề tài để nói chuyện sau bữa ăn mà ngươi cũng tin.” An Nhược Hảo nhấp lqd một ngụm trà, tiếp tục cười.
“Nhưng ta đã nói với nương rồi, chờ qua năm, chúng ta sẽ tới cầu hôn, cha mẹ ta đã đồng ý.”
“Cái gì?” An Nhược Hảo thật sự không nghĩ tới Viên Phú Cảnh thẳng thắn như vậy, “Bởi vì mọi người nói ta xứng với ngươi, ngươi liền chôn vùi hạnh phúc của mình trong tay ta rồi hả?”
“Nói gì vậy, ta thích nàng, ta cưới nàng, sao lại là chôn vùi hạnh phúc?” Viên Phú Cảnh đứng dậy, nói ngay thẳng.
“Ngươi, thích ta?” An Nhược Hảo chỉ vào lỗ mũi mình.
“Thích nàng thì làm sao?”
Viên Phú Cảnh hỏi ngược lại, An Nhược Hảo đỏ mặt, thiếu chút nữa thì sặc ngụm trà ở trong cổ họng: “Ngươi, ngươi, ngươi rất thẳng thắn.”
“Nam nhân nên như vậy, thích phải theo đuổi, không thích thì buông tay. Ta thích nàng, đương nhiên muốn để cho nàng biết, hơn nữa còn gần một năm nữa là thời gian cập kê của nàng, ngộ nhỡ người khác lqd nói thích nàng trước, nàng chạy theo người khác thì làm thế nào?” Tai Viên Phú Cảnh bỗng nhiên đỏ ửng, “Hơn nữa ta đã từng hôn nàng, ta nên phụ trách nàng.”
An Nhược Hảo phát hiện nàng và hắn có sự khác nhau rồi, lúc này nàng không nói tiếp được.
Viên Phú Cảnh liếc mắt nhìn ra ngoài: “Ta nên về nhà rồi.”
“Ừ, về nhanh đi.” An Nhược Hảo ước gì pho tượng đại thần này đi nhanh lên, nếu không nàng đã xấu hổ muốn chết rồi.
Viên Phú Cảnh nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi nàng một ngụm, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
An Nhược Hảo thấy hắn chạy xa rồi mới phản ứng kịp, nàng lại bị hắn hôn trộm lần nữa: “Viên Phú Cảnh!”
“Tiếu Nhan, tiểu tử Viên gia kia tới đây làm gì?” Lăng Canh Tân vào cửa.
An Nhược Hảo vỗ vỗ ngực, may mà không để cho Lăng Canh Tân nhìn thấy, tại sao nàng lại có cảm giác có tật giật mình, nàng không làm gì cả: “Viên đại nương kêu hắn mang tương đậu.”
“Ừ.” Lăng Canh Tân nghe xong liền đổ tương đậu trên bếp vào trong chén nhà mình, “Sao muội không đổ tương lqd đậu đổi lại chén, cầm chén trả cho hắn.”
“Muội, muội quên.”
“Được rồi, đợi ngày mai chúng ta mang chén qua.”
“Ngày mai nhị ca không bán dưa hấu sao?”
“Đợt thu dưa hấu thứ hai phải đợi sau bốn năm ngày mới có thể ăn, mấy ngày này nhị ca chăm sóc ruộng lúa non.”
“À.”
Trước mắt An Nhược Hảo là một mảng ruộng lúa lớn, may mà tất cả ruộng này đều là của thôn Thuấn Thủy mình, cũng không phải tất cả thôn dân thôn Thuấn Thủy đều là tá điền, đến mùa thu hoạch toàn bộ đều là của mình, như vậy cuộc sống của bách tính thôn Thuấn Thủy tốt hơn Trần Gia Bình nhiều.
“Tiếu Nhan, sao lại đứng dưới mặt trời chói chang, phơi nắng không tốt.” Thím Tào đi đến, đưa cho nàng cây đậu.
An Nhược Hảo vội nhận lấy: “Bóng cây cách đây quá xa, nhị ca không để cho ta xuống ruộng, ta liền ở đây nhìn.”
“Đừng để cháy nắng, sau này làm phu nhân nhìn sẽ khó coi.”
“Thím.” An Nhược Hảo giận liếc mắt nhìn nàng ta.
Thím Tào chỉ coi như là nàng lqd ngượng ngùng, liền không nói nữa, đứng một chỗ với nàng ăn đậu.
“Tiếu Nhan, nhị ca bắt cá trạch cho muội ăn!” Lăng Canh Tân đột nhiên cao giọng nói.
“Được!” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân vừa nhô người lên lại chui vào trong bụi lúa non.
“Nhị ca của ngươi vô cùng tốt với ngươi, nhưng lại không có tiền đồ như Viên thiếu gia, ngươi phải nắm chặt.” Không biết nương của Chân lưu manh đứng ở sau lưng nàng từ lúc nào nói.